CHƯƠNG THỨ TƯ
…
“Gương mặt người quen”
Lưng Hoắc Chấn Diệp ướt đẫm mồ hôi.
Hắn xoay người lại theo bản năng, họng súng nhắm thẳng vào cửa.
Bạch Chuẩn liếc nhìn hắn, thầm nghĩ người này tuy vô dụng nhưng gan khá lớn, không thèm kêu cứu câu nào.
Cậu không sợ súng, né qua họng súng di chuyển vào trong phòng, cúi đầu nhìn vết móng tay của nữ quỷ cào trên sàn nhà, mày cau lại.
Nữ quỷ này bị gông xiềng trói mà vẫn thoát được sao?
Lúc Bạch Chuẩn hỏi, giọng nói xuyên qua bóng đêm khiến cả căn phòng sáng lên, Hoắc Chấn Diệp bừng tỉnh.
Hắn đang ở trong phòng của mình, đây không phải là giấc mơ, cũng không phải có người muốn hại hắn.
Mà hắn thật sự đã thấy quỷ.
Kim Đan Quế cảm nhận được Bạch Chuẩn phía sau cánh cửa nên mới chạy trốn.
“Rốt cuộc cậu là ai?” Hoắc Chấn Diệp đổi giọng hỏi.
Bạch Chuẩn không để ý đến hắn.
Xe lăn di chuyển đến trước cửa sổ, trên cửa có mấy vết móng tay cào.
Kim Đan Quế bám vào tường trèo ra ngoài, đã sớm chạy xa.
Làn khói vốn đang lượn lờ trên đầu vai Hoắc Chấn Diệp chợt tản đi, bay theo gió hòa vào bầu trời đêm.
Bạch Chuẩn nhặt chiếc gông gỗ rơi trên mặt đất.
Gông gỗ và xiềng xích vốn là một cặp.
Xiềng xích đã phát huy tác dụng, nhưng gông gỗ bị mồ hôi của Hoắc Chấn Diệp làm ướt nên mới không dùng được.
Bạch Chuẩn khẽ chà xát đầu ngón tay, gông gỗ bị chà thành bụi giấy.
Oán khí trong phòng dày đặc, hơn nữa tuy hai chân của Kim Đan Quế đã bị trói nhưng cô ta vẫn có thể chạy thoát bằng hai tay.
Điều này chứng tỏ cô ta đã không còn là quỷ bình thường nữa rồi.
Cô ta đã chết ba đêm, đợi đến thất đầu hồi hồn, ma lực của cô ta sẽ tăng mạnh.
Đến lúc đó không thể bắt được cô ta bằng một bộ gông xiềng đơn giản như vậy.
Hoắc Chấn Diệp nhìn dấu vết còn lưu lại trên sàn nhà và mười lỗ nhỏ trên tường, biết được bản thân vừa mới thoát khỏi chỗ chết.
Hắn không thấy may mắn, mà chỉ thấy hoang đường: “Sao cô ta lại tìm tôi?”
Lúc này Bạch Chuẩn mới tin Hoắc Chấn Diệp không giết người.
Trong lòng cậu thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghĩ, hắn có phải người tốt hay không thì liên quan gì đến cậu chứ?
Như vậy xem ra, bản thân Kim Đan Quế cũng không biết kẻ giết mình là ai.
Cô ta chết trong phòng Hoắc Chấn Diệp nên cho rằng hung thủ là hắn, lập tức tìm hắn để trả mối thù giết người đoạt mắt.
Hiện tại cô ta không giết được Hoắc Chấn Diệp, chắc đã đi tìm Liễu Đại.
Bạch Chuẩn khẽ chau mày, thật là phiền muốn chết.
Hoắc Chấn Diệp suy tư trong chốc lát, rồi bước lên một bước: “Nói cho tôi biết cậu là ai, chúng ta đã gặp nhau ở đâu, tôi sẽ có cách gửi cho Liễu Đại một bộ gông xiềng.”
Bạch Chuẩn liếc xéo hắn: “Thứ đó không trói được cô ta nữa.
Nếu trong vòng ba ngày nếu vẫn không bắt được Kim Đan Quế, anh và Liễu Đại chuẩn bị tinh thần đi.”
“Quả nhiên chúng ta đã từng gặp nhau.”
Bạch Chuẩn nhất thời không chú ý bị Hoắc Chấn Diệp dẫn lời, cậu mím môi, xoay người đi ra cửa.
Hoắc Chấn Diệp thấy ngón tay cậu khẽ động đậy, xe lăn liền xoay ra ngoài.
Hắn vội bước theo cậu.
“Cậu là thầy âm dương à?”
Bạch Chuẩn chẳng thèm quay đầu.
Cậu khẽ cười, tiếng cười truyền vào lỗ tai Hoắc Chấn Diệp.
Mới ra khỏi cửa thì đụng phải cảnh sát Trần Tam, ở ngay gian phòng bên cạnh.
Đầu tiên gã nhìn Hoắc Chấn Diệp, sau đó ngó sang Bạch Chuẩn, thoáng kinh ngạc rồi dùng ánh mắt dâm tiện quan sát Bạch Chuẩn.
Thanh niên ngồi xe lăn này thật sự quá đẹp.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, có một thanh niên xinh đẹp như vậy ở trong phòng Hoắc Thất thiếu, lại còn gây ra động tĩnh lớn như thế nữa.
Thì ra Hoắc Thất thiếu gia nam nữ không kiêng, lại có ham thích này.
Trần Tam nghĩ trong bụng, trên mặt lại toát ra vẻ bậy bạ.
Càng nhìn càng thấy Bạch Chuẩn đẹp hơn, một bảo bối xinh đẹp như vậy thì dù nam hay nữ cũng không quan trọng.
Tới khi A Tú đến đẩy xe lăn cho Bạch Chuẩn, tròng mắt của Trần Tam như muốn bắn ra ngoài.
Gã hết nhìn anh trai lại nhìn em gái, nhưng mà anh trai vẫn khiến người ta thèm muốn hơn.
Bạch Chuẩn nhếch môi cười nhạt.
Trong lúc đi ngang qua Trần Tam, có thứ gì đó rũ ra từ trong tay áo cậu, rơi xuống đất lập tức dán lên gót chân Trần Tam.
Hoắc Chấn Diệp tinh mắt nhìn thấy, thứ rớt ra từ trong tay áo Bạch Chuẩn chính là một người giấy.
Hoắc Chấn Diệp sao không đoán được suy nghĩ của Trần Tam, nhưng hắn không thèm nhắc nhở, thật muốn xem thử một tờ giấy trắng thì có tác dụng gì.
Bạch Chuẩn không chịu nói, Hoắc Chấn Diệp cũng không chịu bỏ cuộc, hắn mơ hồ cảm thấy đây là một chuyện rất quan trọng, ký ức của hắn dường như đã bị phong kín, mặc kệ hồi tưởng thế nào cũng không thể tìm thấy chút manh mối.
Đợi Bạch Chuẩn đi khỏi, hắn nói với Trần Tam: “Đến Đồn Cảnh sát.”
Trần Tam mừng rỡ: “Thất thiếu gia nghĩ thông rồi sao?”
Chỉ cần khai Liễu Đại giết người là xong, tội gì phải ngoan cố không mở miệng? Nếu không phải vì phóng viên bên ngoài theo dõi sát sao, Liễu Đại đã sớm bị định tội là “kẻ giết người” rồi.
Trần Tam cho rằng vị thiếu gia này đã nghĩ thông suốt nên mặt mày rạng rỡ, định chạy về tranh công: “Cậu chờ chút, tôi lập tức bố trí xe qua đó.”
Hoắc Chấn Diệp vốn định đợi ba ngày, chờ đến khi tin tức báo chí lắng xuống thì chuyện này cũng qua đi.
Trời tảng sáng, Hoắc Chấn Diệp đi ra khỏi cổng khách sạn Richard.
Các phóng viên vốn chầu chực trước cổng khách sạn ba ngày mà vẫn không gặp được Hoắc Chấn Diệp, cho nên đều đi vây trước đồn cảnh sát để chờ đợi tin tức mới.
Trần Tam đi phía trước.
Hoắc Chấn Diệp thỉnh thoảng lại liếc nhìn gót chân gã ta.
Gã vừa đi vừa quay đầu lại cười với Hoắc Chấn Diệp: “Cảnh sát trưởng Tống đang đợi cậu đó.”
Đột nhiên gã bước hụt, cả người ngã lăn từ trên cầu thang xuống đất.
Mấy người cảnh sát khác vội dìu Trần Tam đứng dậy.
Gã không ngừng kêu rên, lúc lăn xuống xương của gã vang lên một tiếng giòn răng rắc, chắc là bị gãy rồi.
“Đưa anh ta đi bệnh viện đi.” Hoắc Chấn Diệp nói xong thì ngồi vào trong xe.
Hắn thấy lúc Trần Tam bước xuống bậc thầm, người giấy mỏng manh đó đã đứng dậy và nâng gót chân gã lên.
Đến đồn Cảnh sát thì trời đã sáng, Hoắc Chấn Diệp vừa xuống xe đã bị phóng viên phát hiện.
Một người trong số đó hô to, đám phóng viên ùa lên vây quanh hắn.
“Về sự kiện Kim Đan Quế bị giết hại, anh còn có gì muốn nói không?”
“Anh có phải là hung thủ giết người không? Hôm nay anh đến đồn cảnh sát là vì có bằng chứng mới sao?”
“Lúc xảy ra án mạng anh say rượu bất tỉnh nhân sự thật sao?”
Các phóng viên báo nhỏ không vào được đồn, nhưng bọn họ có những cách riêng nghe ngóng được chút thông tin nội bộ.
Nhờ cái chết của Kim Đan Quế mà lượng tiêu thụ của báo giấy tăng gấp đôi, mọi tiêu đề trang nhất các tờ báo đều đưa tin về vụ án đẫm máu của cuộc thi Hoàng hậu Hoa Quốc.
Nhìn thấy Hoắc Chấn Diệp thì ai cũng chen lấn sứt đầu mẻ trán, hy vọng moi được chút tin tức.
Nếu là hắn giết người thì lượng tiêu thụ còn sẽ tăng lên gấp mấy lần nữa, nếu hắn không giết người thì viết chút chuyện phong lưu cũng vô cùng hút độc giả.
Hoắc Chấn Diệp không nói lời nào, đi vào trong đồn cảnh sát.
Cảnh sát trưởng người Hoa, Tống Cảnh Nam đích thân ra đón hắn vào phòng làm việc.
Ở ngoài cửa ông ta còn giữ vẻ nghiêm túc, vừa mới đóng cửa phòng đã cười nói: “Hoắc thiếu gia, mời ngồi, mời ngồi.”
Lại có điện thoại từ Nam Kinh gọi tới, bọn họ cũng rất khó xử.
Tô giới Hồng Khẩu này chung quy vẫn là địa bàn của người nước ngoài, dù gì cũng phải cho bọn họ một kết quả hợp lý.
Hoắc Chấn Diệp phủ chiếc áo vest lên ghế ngồi.
Đã ba ngày trôi qua rồi mà cảnh sát trưởng Tống vẫn không điều tra được gì.
Hắn vừa ngồi xuống đã hỏi: “Cảnh sát trưởng Tống, vụ án có tiến triển gì không?”
Tống Cảnh Nam có chút dây mơ rễ má với nhà họ Đào, cũng làm ăn qua lại với nhà họ Hoắc, cho nên vô cùng khách khí với Hoắc Chấn Diệp.
Nhưng vụ án này thật sự không có tiến triển gì.
Kể cả là giết người vì tình thì theo quy trình, vẫn phải điều tra hết tất cả những vị khách đã tham gia bữa tiệc và mười một người đẹp Hoa quốc còn lại kia.
Thế nhưng những người này ai cũng có tiền có thế, mười một người đẹp kia chỉ hỏi được mấy người không có chỗ dựa mà thôi, những người có chỗ dựa thì còn chẳng thèm đến đồn cảnh sát.
Vụ án xảy ra trong tô giới chung của Anh – Mỹ.
Ba bên đều gây sức ép muốn Tống Cảnh Nam bắt được hung thủ.
Ông ta đã quyết định rồi, cho dù Hoắc Chấn Diệp không khai Liễu Đại giết người thì Liễu Đại vẫn phải là hung thủ.
“Việc này dính dáng đến nhiều bên, Hoắc thiếu gia cũng nên hiểu cho cái khó của tôi.”
Hoắc Chấn Diệp nhếch miệng nói: “Biết cảnh sát trưởng Tống khó xử nên tôi mới đến đây một chuyến, tôi vừa nhớ ra vài chi tiết.
Không biết cảnh sát trưởng Tống có tiện cho tôi xem hồ sơ vụ án không? Hoặc cho tôi gặp Liễu Đại?”
Tống Cảnh Nam sửng sốt.
Vị thiếu gia này vẫn luôn không chịu phối hợp, hỏi cũng chỉ nói là hắn không giết người, còn Liễu Đại có ra tay hay không thì hắn không biết.
Bỗng dưng hắn chịu phối hợp thế này, khiến ông sinh lòng ngờ vực.
Nhưng Tống Cảnh Nam đã nghĩ xong kết quả của vụ này rồi, vị thiếu gia này muốn làm gì thì tùy hắn thôi.
“Đầu Bự, mang hồ sơ vụ án đến đây, rồi giải Liễu Đại sang phòng thẩm vấn, Hoắc thiếu gia muốn đối chất với gã.”
Hoắc Chấn Diệp ngồi trong phòng thẩm vấn, mở hồ sơ vụ án ra xem.
Trang đầu tiên là ảnh chụp hiện trường cái chết của Kim Đan Quế.
Loại ảnh chụp này khiến hắn cảm thấy không thoải mái, dường như lại ngửi thấy mùi máu tươi.
Kết quả kiểm tra phát hiện trong chai rượu trong phòng, có chứa thành phần chất gây mê và kiềm sinh vật (Alkaloid).
Hung thủ có thể bỏ thuốc vào rượu trong phòng, đương nhiên có thể bỏ thuốc trong ly rượu của hắn.
Chẳng trách tối hôm đó, hắn vừa uống xong một ly đã hoa mắt chóng mặt.
Chỉ tiếc ly rượu ở bữa tiệc hắn vừa uống xong đã đưa cho người phục vụ.
Buổi tối hôm đó có quá nhiều người, phải đến mấy trăm ly rượu được sử dụng, nhưng tất cả đều đã rửa nên không thể lưu lại dấu vân tay.
Phía sau là lời khai của các vũ nữ và người phục vụ, người tới lui thực sự quá đông và hỗn loạn, rất nhiều người nhìn thấy Hoắc Chấn Diệp, đợi đến lúc có báo cáo khám nghiệm tử thi về thời gian tử vong, nhất định có thể chứng minh lúc ấy hắn không ở trong phòng.
Hoắc Chấn Diệp đang đọc tiếp thì chợt nghĩ đến điều gì, lật lại trang trước, cầm tấm ảnh chụp hiện trường lên, đặt dưới đèn bàn nhìn kỹ.
Chiếc hộp đựng bông tai đã biến mất.
Hắn lật bản báo cáo, trong báo cáo ghi rõ Kim Đan Quế mặc một chiếc váy ngủ ren màu đỏ, nhưng không có đôi bông tai kim cương kia.
Liễu Đại hai tay mang còng bước vào phòng thẩm vấn.
Gã đã ngồi trong nhà lao mấy ngày, tinh thần uể oải, một mực khẳng định mình không giết Kim Đan Quế.
Trên người vết máu loang lổ, trước khi được giải đến đây gã vẫn còn đang chịu đòn.
Đầu Bự đè Liễu Đại ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hoắc Chấn Diệp.
“Hoắc thiếu gia hỏi cái gì, mày đều phải trả lời thành thật.”
Liễu Đại ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Hoắc Chấn Diệp, hai quả đấm nắm chặt, trong mắt chứa đầy căm hận.
“Mày giết cô ấy! Là mày giết cô ấy!”
Hoắc Chấn Diệp khẽ xoa ấn đường.
Hắn thật sự không có kiên nhẫn với loại người ngu ngốc, khép hồ sơ vụ án lại và nói: “Cậu thừa biết là tôi không quen cô ta.”
Nếu không thì Kim Đan Quế đã không cần phải đút tiền để lẻn vào trong phòng hắn.
Liễu Đại rụt người vào trong ghế, cơ thể giống như đã bị rút mất ba hồn bảy vía.
Đầu Bự nói với Hoắc Chấn Diệp: “Hoắc thiếu gia, không có tác dụng gì đâu.
Chúng tôi đã hỏi mấy ngày nhưng gã không chịu nói gì cả, chỉ… chỉ vu vạ cho cậu thôi.”
Hoắc Chấn Diệp không chịu khai Liễu Đại, còn Liễu Đại thì cắn ngược lại Hoắc Chấn Diệp, nói nhất định là hắn giết Kim Đan Quế.
Hoắc Chấn Diệp khẽ cười.
Việc này hắn cũng đoán được, ném hồ sơ vụ án lên mặt bàn, nói: “Đôi bông tai cậu tặng cho Kim Đan Quế biến mất rồi.”
Liễu Đại ngẩng đầu, kinh ngạc thốt lên: “Mất rồi?”
Gã trộm một chuỗi ngọc bích trong hòm của sư tỷ, nhưng Kim Đan Quế không thích ngọc bích chỉ muốn kim cương, gã bèn đổi thành bông tai tặng cho cô ta.
Những thứ trong hòm đó là Hàn Tam tích cóp từ lúc còn trẻ, Hàn Tam đi theo sư phụ ông đến biểu diễn trong vương phủ, trước khi đi còn trộm được vài món.
Mấy chục năm nay ông ta không dám để lộ, trước khi chết mới lấy ra cho con gái mình làm của hồi môn, bảo đảm cho cuộc sống sau này của con gái.
Hoắc Chấn Diệp ngả lưng dựa vào ghế, lấy một điếu thuốc lá trong hộp châm lên, chậm rãi hít một hơi: “Cậu trộm của hồi môn mà sư phụ cậu chuẩn bị cho con gái ông ta, muốn dẫn Kim Đan Quế cao chạy xa bay đúng không?”
Liễu Đại nhìn chằm chằm vào Hoắc Chấn Diệp, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
“Đôi bông tai đó đã biến mất, cậu nói xem là ai lấy đây?”
Liễu Đại run bắn người, gã bị nhốt mấy ngày vẫn luôn chịu đòn, chẳng đêm nào chợp mắt.
Gã trở nên nghi thần nghi quỷ, vừa nghe thấy bông tai biến mất thì vô cùng kinh hoảng, miệng ú ớ nói: “Là ai… Là…sư phụ.”
Đầu Bự sửng sốt, sao Hoắc thiếu gia lại biết chuyện này? Bọn họ đã hỏi cả Liễu Nhị và Hàn Châu, không ai nhắc đến chuyện bông tai cả.
Hiện tại Liễu Đại đã có phản ứng, đây là cơ hội tốt để hỏi cung.
Cảnh sát trưởng Tống đẩy cửa bước vào, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ông ta cố nặn ra một nụ cười với Hoắc Chấn Diệp, nói: “Hoắc thiếu gia, cậu về đi thôi.” Nói xong nhìn Đầu Bự, chỉ tay vào Liễu Đại vẫn đang ngồi co quắp trên ghế: “Thả gã ra luôn.”
“Phá được án rồi sao?” Hoắc Chấn Diệp nghi hoặc.
“Lại chết thêm một người nữa.” Tô Mạn Lệ, người đẹp tháng Mười.
Cảnh sát trưởng Tống sầm mặt.
Cái chết của Tô Mạn Lệ giống hệt Kim Đan Quế, cũng chết ở trên giường, hai mắt bị móc ra.
Hoắc Chấn Diệp và Liễu Đại đều bị trông giữ, một người ở trong phòng giam, người kia thì không ra khỏi khách sạn Richard, tất nhiên là hiềm nghi được xóa bỏ.
Hung thủ không phải bọn họ.
HẾT CHƯƠNG THỨ TƯ.
Danh Sách Chương: