…
Hoắc Chấn Diệp dẫn theo Đầu Bự tới khách sạn Richard.
Mặc dù Hoắc Chấn Diệp là cố vấn nhưng vài nơi không thể tra xét, dẫn theo cảnh sát như Đầu Bự thì lại khác, tốn thêm chút tiền là hắn có thể thuận lợi lấy được danh sách đăng ký phòng.
“Bạch Chuẩn.”
Hoắc Chấn Diệp đọc thầm, nét chữ mềm mại không xương nhưng lại có vài phần khí chất nổi bật, giống như con người cậu ấy vậy.
Khóe miệng hắn cong lên, biết tên rồi thì tiếp theo tra địa chỉ, nơi ấy hắn chỉ muốn đến một mình thôi.
Đầu Bự hỏi: “Hoắc thiếu gia, chúng ta phải tìm người này hả?”
Hoắc Chấn Diệp lắc đầu: “Anh dẫn những nhân viên phục vụ đi làm ngày hôm ấy về Đồn thẩm tra thêm lần nữa, xem trong đó ai là người đã thu tiền bán số phòng của tôi.”
Kim Đan Quế, Liễu Đại và cả Tô Mạn Lệ chắc không ngờ rằng Hoắc Chấn Diệp lại được hoan nghênh đến thế.
Chuyện này Hoắc Chấn Diệp chưa từng nhắc tới khi lấy lời khai, Đầu Bự tưởng hắn vừa mới nghĩ ra nên lập tức đi làm.
Hoắc Chấn Diệp dựa vào trí nhớ bảo lái xe đi tới khu phố cũ, lần thứ hai bước vào cánh cửa tiểu viện nhà họ Hàn.
Cánh cửa tiểu viện khép hờ, phòng của Liễu Đại đối diện giàn hoa kia, gã đang nằm trên giường dưỡng thương, còn Liễu Nhị thì đi qua đi lại trong phòng.
Thấy Hoắc Chấn Diệp tới, cậu ta sững người: “Tại sao anh lại tới đây?”
“Tôi tới tìm cậu Liễu.”
Trong lòng Liễu Đại vẫn còn nhớ chuyện Bạch Chuẩn nói Kim Đan Quế sẽ tới tìm gã, nhưng Bạch Chuẩn không nhắc, gã cũng không dám hỏi, chỉ vội gật đầu: “Mời Hoắc thiếu gia vào ngồi.”
Giống như hoàn toàn quên mất, lúc trước gã từng đố kỵ và ghen ghét Kim Đan Quế muốn quyến rũ Hoắc Chấn Diệp thế nào.
Hàn Châu đã nấu cơm xong rồi, cô bưng một bát canh cá quả vào phòng.
Nhìn thấy Hoắc Chấn Diệp thì gật đầu khẽ cười, sau đó nói với Liễu Đại: “Sư đệ, uống luôn canh bây giờ đi, nếu để nguội rồi sẽ bị tanh đó.”
Liễu Đại nói khách sáo: “Hoắc thiếu gia cũng nếm thử canh mà sư tỷ tôi nấu đi, chị ấy nấu ngon lắm.” Dứt lời muốn đưa bát canh trong tay cho Hoắc Chấn Diệp.
Hoắc Chấn Diệp còn chưa kịp từ chối, Hàn Châu đã giành trước: “Bát canh này tôi đặc biệt nấu cho cậu, bên trong có bỏ dược liệu, uống vào vết thương sẽ chóng lành.
Nếu như Hoắc thiếu gia muốn uống, để tôi mang một bát không có dược liệu lên.”
Hoắc Chấn Diệp nhìn vào trong bát quả nhiên có thứ gì đó hầm trắng cả ra, tuy rằng canh cá thơm nhưng thím Lưu đã cho hắn ăn no nên Hoắc Chấn Diệp lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, trước khi tới đây tôi đã ăn rồi.”
Hàn Châu khẽ cười, đi ra khỏi phòng dùng bữa với Liễu Nhị.
Hoắc Chấn Diệp nhìn bàn cơm bày trong sân, phía Liễu Nhị có mấy đĩa thịt nhưng trước mặt Hàn Châu chỉ có rau xanh đậu hũ.
Liễu Đại giải thích: “Sư tỷ tôi phải giữ hiếu cho sư phụ.” Nói xong gã lại sợ Hoắc Chấn Diệp hiểu lầm, “Bình thường tôi và sư đệ đều phải tới quán trà, quán rượu biểu diễn, ăn chay không có sức.”
Trong mắt Hoắc Chấn Diệp ánh lên ý cười, nhưng không vạch trần gã.
Nếu thật lòng tôn sư thì Liễu Đại sẽ không bị dọa vì câu “Sư phụ hiển linh”.
Hắn không cười nữa, nhìn Liễu Đại với vẻ mặt thành khẩn, nói: “Tôi muốn tới thăm Bạch thất gia, không biết cậu Liễu đây có tiện nói cho tôi biết địa chỉ của cậu ấy không nhỉ?”
Ngón tay Liễu Đại theo quán tính đè phong thư dưới gối đầu, Hoắc Chấn Diệp liếc mắt nhìn gã: “Bạch thất gia có cho tôi một phong thư, nhưng tối qua đã dùng mất rồi.”
Tướng mạo của Liễu Đại cũng có thể xem như đẹp trai, nhưng giờ phút này trên khuôn mặt lại không còn chút khí khái nào, gã cẩn thận hỏi Hoắc Chấn Diệp: “Rốt cuộc là Hoắc thiếu gia đã gặp phải chuyện gì vậy?”
Hoắc Chấn Diệp cười cười, chỉ nói: “Tôi không quen Kim tiểu thư, cũng không biết người phụ nữ trong mơ có phải là cô ấy hay không.
Hy vọng cậu Liễu có thể nói cho tôi biết địa chỉ của Bạch thất gia, tôi muốn tới xin một phong thư nữa.”
Liễu Đại không nhìn thấy bộ dạng khi chết của Kim Đan Quế, hung thủ giết Kim Đan Quế còn bày cho hai người tư thế “bốn mắt nhìn nhau”.
Hôm đó Liễu Đại uống rất nhiều rượu, trong rượu lại bỏ thuốc, khi gã mở mắt ra thì Kim Đan Quế đã bị khiêng đi rồi.
Liễu Đại không tin Kim Đan Quế quay về đòi mạng, gã nghĩ cô ta quay lại là muốn nói cho gã biết hung thủ là ai.
Gã thật lòng với cô ta, vì cô ta mà còn có thể vứt bỏ cả sư tỷ và sư môn, làm sao mà cô ta tới giết gã được chứ?
Hoắc Chấn Diệp nhìn Hàn Châu ngoài sân: “Hàn tiểu thư hiền lương dịu dàng, là sự lựa chọn tốt để làm vợ.”
Chẳng lẽ tên Liễu Đại này có mắt không tròng sao? Thích ai không thích, lại đi thích Kim Đan Quế trong mắt chỉ có tiền, huống hồ ngoại hình cũng chẳng đẹp là bao, nếu không sao lại đứng cuối bảng xếp hạng mỹ nhân Hoa Quốc.
Liễu Đại nhớ tới gì đó, nhìn thoáng qua Hàn Châu ngồi bên ngoài.
Sư tỷ cái gì cũng tốt, còn một lòng một dạ với gã, nhưng mà… bộ dạng của cô thực sự quá bình thường.
Liễu Đại nhớ lại cảnh lần đầu gặp Kim Đan Quế.
Kim Đan Quế hỏi được địa chỉ nhà họ Hàn từ quán trà mà Liễu Đại và Liễu Nhị biểu diễn, cứ thế đẩy cửa bước vào.
Liễu Đại và Liễu Nhị đang cởi trần luyện công trong sân, ngẩng đầu nhìn thấy một bóng người xinh đẹp, Liễu Đại ngây ra, cả đời gã chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng chạm vào loại phụ nữ như vậy.
Liễu Nhị nhìn thấy Kim Đan Quế không phải dạng phụ nữ tử tế, nên hỏi thẳng cô ta: “Cô tìm ai?”
Đôi mắt Kim Đan Quế lướt qua khuôn mặt Liễu Đại và Liễu Nhị rồi dừng lại trên người Liễu Đại, liếc mắt qua bờ vai và hông của gã.
Gã trông đẹp mã hơn nhiều so với những khách tới sàn nhảy.
Cô ta lắc hông bước tới, một tay đặt lên vai Liễu Đại, đầu ngón tay khẽ lau qua giọt mồ hôi trước ngực gã: “Anh Liễu, anh có nhận đồ đệ không nhỉ?”
Liễu Đại không rõ gã thở gấp do luyện tập, hay là vì đầu ngón tay mềm mại như bông kia.
Sau đó, gã trở thành người đàn ông trên giường cô ta.
“Sư tỷ đương nhiên rất tốt.” Liễu Đại tỉnh táo lại, nửa câu sau mắc nghẹn trong cổ họng không dám nói ra.
Hoắc Chấn Diệp cười: “Tên thật của Kim Đan Quế là Vương Thu Phương, mắt hai mí của cô ta là cắt, mũi cũng được lót thêm vào, cả khóe mắt cũng dùng tới dao kéo.”
Vũ nữ phải xinh đẹp thì mới kiếm được tiền, Kim Đan Quế vừa có chút tiền là đã tới chỗ bác sĩ làm phẫu thuật, độn mũi, cắt mắt, chậm rãi trở thành dáng vẻ mà Liễu Đại thích.
Liễu Đại không tin, gã không tin gương mặt xinh đẹp kia lại là giả.
.
ngôn tình sủng
Hoắc Chấn Diệp nhìn sư tỷ đệ ngồi bên giàn hoa, một người như Liễu Đại thật sự không đáng để có người gửi gắm tình cảm thật lòng.
Hoắc Chấn Diệp hỏi được địa chỉ của Bạch Chuẩn, cũng không muốn nói nhiều thêm với Liễu Đại làm gì.
Khi rời khỏi tiểu viện nhà họ Hàn, hắn liếc mắt nhìn cọng dây thừng móc sắt vắt trên tường.
Sau đó cười hớn hở đi tìm Bạch Chuẩn.
Ngôi nhà nhỏ của Bạch Chuẩn rất yên tĩnh, gà hoa sen mà Thiên Hương Lâu đưa tới đã lạnh ngắt.
Bạch Chuẩn cầm thanh trúc mảnh trong tay, đan thành hình dáng cái mũ nhọn, dán một tờ giấy đen lên khung trúc, cậu làm luôn tay, A Tú chỉ lặng lẽ đứng ngoài phòng nhìn vào.
“Rầm, rầm” tiếng gõ cửa vang lên.
A Tú hé ra một khe nhỏ, nhìn Hoắc Chấn Diệp đang đứng bên ngoài, còn xách theo rất nhiều đồ trong tay.
“Tôi tới tìm cậu Bạch.”
A Tú lắc đầu, ý bảo Bạch Chuẩn không muốn gặp hắn.
Hoắc Chấn Diệp lại nói: “Tôi đang điều tra án, muốn cậu Bạch nghe thử.”
A Tú vẫn lắc đầu, Bạch Chuẩn đang từ chối, nếu như cậu muốn, có thể dùng tai của A Tú nghe, dùng mắt của A Tú nhìn.
Hoắc Chấn Diệp xách hộp bánh ngọt trong tay: “Tôi đã mua bánh Schiaccia briaca ở khách sạn quốc tế.” Hắn có thể bỏ chút tiền để biết tên Bạch Chuẩn, đương nhiên cũng có thể bỏ chút tiền hiểu rõ sở thích của cậu.
Ngày hôm ấy cậu gọi đồ ăn và rượu tới phòng nhưng không ăn nhiều, dường như đã nếm hết tất cả các món điểm tâm kiểu Tây.
Hoắc Chấn Diệp nói xong nhìn thấy A Tú nhìn chằm chằm vào hộp bánh, như đang suy nghĩ.
Bạch Chuẩn muốn ăn bánh kem, cậu quanh năm đều ở trong khu phố cũ, chưa từng được nếm điểm tâm kiểu Tây ở vùng tô giới.
Cậu đã ăn một lần ở khách sạn Richard và cảm thấy rất hợp khẩu vị.
Hoắc Chấn Diệp nghịch dây nơ trên hộp bánh, tiếp tục nói: “Bánh ngọt của khách sạn quốc tế rất có tiếng, tôi tới gấp nên chỉ đặt được những cái này, vẫn còn kem Sorbet Ý của Lão Đại Xương, bơ hạt dẻ của Khải Tư Lệnh, có cơ hội sẽ mời cậu Bạch nếm thử.”
Bạch Chuẩn bận rộn nửa ngày trời, quả thực muốn ăn gì đó ngọt ngọt, cộng thêm việc cậu đã cứu mạng Hoắc Chấn Diệp, một hộp bánh ngọt có gì mà không thể nhận chứ?
Bạch Chuẩn tự tìm lý do cho mình, ra lệnh cho A Tú cầm lấy.
Hoắc Chấn Diệp dâng hộp giấy lên, thừa dịp A Tú đưa tay ra cầm, hắn thoáng cái chen vào trong cửa.
Vừa vào bên trong Hoắc Chấn Diệp đã ngây người.
Ngoài cửa ngựa xe như nước, tràn ngập hơi thở nhân gian.
Trong cửa lại tĩnh lặng, trên xà nhà treo đầy đèn lồng giấy, có to có nhỏ, có hình bảo tháp, có hình hoa sen.
Người giấy đứng theo thứ tự đầy hai bên cổng.
Giếng trời giữa nhà còn có hai người, một là “Mục Quế Anh”, một là “Nhạc Vương Gia”, mặc áo giáp ra trận, giống như đang chuẩn bị hát hí, chẳng qua không có chiêng trống gì, bọn họ vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Đợi Hoắc Chấn Diệp đi lên phía trước, mới nhận ra hai người này cũng làm bằng giấy.
Hắn đã từng nhìn thấy gông xiềng giấy mà Bạch Chuẩn làm vô cùng tinh xảo, mặc dù làm bằng giấy nhưng từng mắt xích như có thể cử động, bây giờ nhìn thấy người giấy hát hí kịch này mới biết được gông xiềng giấy kia chỉ là thứ đồ chơi.
Bạch Chuẩn bước ra khỏi phòng, ngửi thấy mùi thơm của sữa, A Tú đã mở hộp bánh bày lên bàn, lấy thìa ăn bánh trôi đưa cho Bạch Chuẩn.
Bạch Chuẩn chẳng hề khách sáo, múc một thìa lớn.
Miếng bánh Schiaccia briaca tan trong miệng có thể cảm nhận được vị rượu, Bạch Chuẩn thoải mái thở dài, quay sang nhìn Hoắc Chấn Diệp, trong ánh mắt có vẻ vừa lòng.
Hoắc Chấn Diệp có bao giờ nịnh bợ người khác thế đâu, ngay cả với anh cả hắn cũng chưa từng được đãi ngộ này.
Nhưng giờ được Bạch Chuẩn liếc mắt nhìn, hắn lại cảm thấy mừng thầm.
Bạch Chuẩn ăn một nửa chiếc bánh Schiaccia briaca, rồi ăn thêm bánh kem bơ, Hoắc Chấn Diếp nhằm đúng thời cơ mới nói: “Người giết Tô Mạn Lệ là Liễu Nhị.”
Nếu thực sự là ma nữ đòi mạng, vậy thì trên bờ tường cũng không để lại dấu chân và vết xích cào.
Bạch Chuẩn không thèm nâng mí mắt, chỉ cần không có ma quỷ tới đây thông báo thì chẳng phải là chuyện của cậu.
Hoắc Chấn Diệp thấy Bạch Chuẩn không có vẻ gì ngạc nhiên nên hỏi: “Cậu đã biết từ sớm rồi à?”
Bạch Chuẩn ăn liền hai miếng bánh nhỏ, cảm thấy hơi ngấy, A Tú pha trà bưng lên.
“Anh ăn no chưa?” Bạch Chuẩn uống nửa chén trà mới thấy thoải mái trong miệng.
Cậu thầm nghĩ trà xanh hợp với điểm tâm kiểu Tô Châu hơn, điểm tâm kiểu Tây thì phải kết hợp với hồng trà.
“Tôi chỉ tò mò cậu sẽ bắt Kim Đan Quế bằng cách nào? Dùng bùa sao? Hay dùng chú?” Hoắc Chấn Diệp tự lấy cho mình cái ghế ngồi xuống bên cạnh Bạch Chuẩn.
Bạch Chuẩn còn chưa từng bị người sống nào nhìn chằm chằm thế này, cậu liếc nhìn Hoắc Chấn Diệp, thầm nghĩ nên đuổi người này thế nào đây.
Hoắc Chấn Diệp thấy không thể khiến cậu mở miệng, hắn chống tay lên đầu, cười hớn hở: “Đúng rồi, tôi đoán Liễu Đại sẽ không dùng lá thư của cậu đâu, cậu phải nghĩ cách khác thôi.”
Hắn vừa dứt lời, đã có hai người giấy bước tới, một trái một phải nâng hắn đi tới cửa.
Hoắc Chấn Diệp bị hai người hầu giấy quăng ra ngoài.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
*Lần thứ nhất Hoắc Chấn Diệp bị quăng ra đường.*
Về việc phẫu thuật thẩm mỹ: Năm 1912 đã có phẫu thuật thẩm mỹ độn mũi và cắt mắt hai mí.
Lúc ấy ngôi sao điện ảnh phẫu thuật thành công còn quảng cáo cho bác sĩ.
HẾT CHƯƠNG THỨ BẢY.
Danh Sách Chương: