Chỉ một tờ giấy, một cành trúc, trải qua bàn tay tinh xảo của Bạch Chuẩn, tự nhiên hình thành thiên binh vạn mã, lại còn có thể dựng lên lầu cao vạn trượng.
Lần đầu tiên Hoắc Chấn Diệp gặp Bạch Chuẩn, anh đã biết người này tính tình rất kém, cơ thể không tốt lại còn kén chọn, lại còn độc miệng.
Không thích giao tiếp với người khác, thế là khắp nhà tràn đầy đều là người giấy, tự tiêu khiển một mình.
Nhưng anh lại dần dần quen thuộc, sau đó cứ thế tự nhiên mà tiếp nhận người kia.
Tình tình kém thì dỗ dành.
Cơ thể yếu ớt thì chăm sóc.
Kén ăn thì chiều chuộng.
Người giấy trong phòng có thể giữ lại, nhưng phải thêm Hoắc Thất thiếu tôi đây.
"Em xem, em là Thất gia, tôi cũng là Thất gia, chúng ta như chim liền cánh."
"Còn nữa, người giấy đâu có tốt bằng tôi?"