Chính là bây giờ cậu vẫn còn là một đứa bé, không có quyền phản đối, sau khi cậu khóc rống lên nhiều lần, ba mẹ cùng cha đỡ đầu rốt cuộc nhớ kĩ khi cậu ngủ thì dùng bùa nín thing (Silencio) để tránh cậu bị đánh thức thì khóc đến kinh thiên động địa.
Náo nhiệt như vậy cũng không kéo dài, chỉ khoảng mười này, người lui tới dần dần ít, trong nhà đã khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của nó. Nhưng tiểu Harry phát hiện, sự yên lặng này có hơi quá mức cần thiết, mẹ Lily của cậu có lúc sẽ bất tri bất giác ngây người ngồi nhíu mày, ngay cả ông bố thần kinh thô cũng không biết từ lúc nào có thói quen ngồi ngẩn người. Mà Đại Cẩu cha đỡ đầu cùng chú Remus vốn thường xuyên đến ăn cơm cùng nay đã ba, bốn hôm không thấy.
Khi mặt trời lặn ở phía tây, màn đêm buông xuống, James cùng Lily ngồi ở trong phòng ngủ của họ, nhìn tiểu Harry đang nhấc chân, đung đưa cánh tay cố gắng xoay người lại, đáng tiếc thân thể vẫn chưa đạt tới yêu cầu, chỉ có thể tốn công vô ích mà chẳng được gì.
“James, vì cái gì, tại sao lại là Harry nhà chúng ta?” Lily nhìn đứa con đáng yêu của mình, không tự chủ được có chút tức giận với Dumbledore: “Nó vẫn chỉ là đứa bé không biết gì cả, anh có thể trong thời gian nguy hiểm mà đảm bảo an toàn cho nó sao?”
“Lily, yên tâm, còn có Hiệu trưởng Dumbledore, cụ là bạch phù thủy vĩ đại nhất a.” James ôm eo Lily, để cô dựa vào mình, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, nhất định không có vấn đề gì.” James ngừng một lát rồi nói tiếp: “Còn có gia đình Longbottom, bọn họ hoàn toàn là máu tinh khiết, hẳn sẽ có khả năng hơn.”
“James…”
“Huh?”
“Anh tin tưởng Hiệu trưởng Dumblede như vậy?”
“Lily, em làm sao vậy? Anh đương nhiên tin tưởng Hiệu trưởng Dumbledore, nếu không có sự lãnh đạo của cụ thì giới phù thuỷ hiện nay đã rơi vào tay của Voldemort rồi.”
Harry Cửu Cửu đang nằm trên giường nhịn không được khinh bỉ nhìn James, nam nhân này là não làm bằng quả dưa a, sao có thể tin tưởng con Hồ Ly già đó, đến khi hắn chết rồi, xem xem con hắn sống như thế nào, Harry có điểm muốn khóc, đây là tương lai của mình a, rất rất thương tâm. Nhưng cậu hiện thời không có cách nào ngăn cản, phải làm thế nào bây giờ?
Tuy rằng cha James có chút ngu xuẩn, tuy rằng mẹ Lily có điểm hung ác, tuy cẩu cẩu cha đỡ đầu hơi ồn ào, nhưng bọn họ rất yêu thương cậu, cho cậu thứ tình cảm mà khi còn ở đại gia tộc Hiên Viên cậu chưa bao giờ nhận được, cậu rất luyến tiếc bọn họ, nhất là khi biết rõ kết cục của bọn họ mà lại không có năng lực thay đổi, Harry có điểm hận thân thể yếu đuối vô lực của mình.
“James, em thấy, chúng ta nên chuẩn bị kĩ càng hơn.” Lily nhìn Harry đang nằm trong nôi, đầu vô lực tựa vào vai James, thấp giọng nói: “Cho dù không phải vì chúng ta, thì cũng phải vì Harry mà lo lắng, bé còn nhỏ như vậy, nếu như vạn nhất mình xảy ra chuyện gì thì bé biết làm sao bây giờ a?”
“Lily, không có chuyện gì, chúng ta đều không có chuyện gì, Harry cũng sẽ bình an.” James thấy Lily lo lắng như vậy trong lòng cũng khó chịu: “Nếu em còn lo lắng thì liền làm theo lời em đi. Chúng ta chuẩn bị thêm, em thấy thế nào?”
“Được, ta trước sửa sang lại các thứ trong nhà, sau đó…” Lily đứng thẳng dậy, một tay chống thắt lưng một tay giơ lên nói.
James nhìn vợ mình đã chìm vào suy nghĩ, ôm thắt lưng Lily cúi đầu nói bên tai cô ấy: “Cưng à, chúng ta sẽ chuẩn bị nhưng không phải hôm nay. Em xem đã rất muộn rồi, không bằng chúng ta là một ít chuyện mà cả hai đều thích đi.” Nói xong nhẹ nhàng liếm vành tai Lily, khiến cho khuôn mặt cô đỏ bừng.
“Này, hai người có quên cái gì không?” Harry – bị lãng quên – Potter đang nằm trong nôi vẫn không thể xoay người bất mãn a a lên, muốn nhắc nhở cha mẹ của chính mình, đáng tiếc trong mắt cha James tràn ngập toàn cảnh xuân còn mẹ Lily thì tim đập thình thịch không nghe thấy tiếng bảo bối của mình. Bởi vậy, Harry đáng thương của chúng ta bị cha mẹ vứt bỏ lại ở nôi, một mình vượt qua buổi tối cô đơn đầy thương tâm.
Harry rốt cục biết quý tộc phù thuỷ là gì. Ngẫm lại cũng đúng, đường đường là nhà Potter, một trong mười hai quý tộc thế gia cổ xưa, làm sao có mỗi cái nhà nhỏ mà James và Lily đang ở, bất kể nhân số có suy giảm thế nào, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, gia tộc Potter vẫn có không ít tài sản.
Harry hiện tại cơ hồ hai mắt toả sáng nhìn theo mẹ Lily cùng cha James ngốc nghếch lấy tài sản gia tộc Potter vẫn cất trong góc khuất không ai để ý, hoá ra nhà Potter luôn đứng về phía Dumbledore cũng có rất nhiều vật phẩm nghệ thuật hắc ám a. Harry tỉnh ngộ nhìn James bỏ các đồ vật vào một ngăn tủ thật to rồi đóng cửa lại, ngăn tủ thu nhỏ dần đến khi bằng hộp trang sức bình thường thì mới giao cho mẹ Lily.
“Lily, em nói xem chúng ta để chỗ nào thì an toàn.” James chỉ hòm trên tay Lily: “Anh đã chọn vài món trang sức có công năng phòng hộ, em và Harry mang vào đi.”
“Được, em và con sẽ đeo, còn anh thì sao? Đừng quên mang vài cái đó.” Lily nhắc nhở James: “Cái này chúng ta đừng gửi vào Gringotts, anh đã lấy hết mọi thứ trong đó ra ngoài trừ Galleons, vậy chúng ta gửi nó ở trang viên Potter đi, nơi đó dù sao cũng có ma pháp trận phòng ngự, lại có gia tinh trông chừng, hẳn là rất an toàn.”
Nguyên lai nhà Potter còn có trang viên, tiểu Harry nhìn chiếc hòm nhỏ trên tay mẹ Lily nghĩ. Cẩn thận nhớ lại quyển truyện, khẳng định mình chưa có nghe qua nhà Potter có trang viên, hẳn là trang viên này rất thần bí. Cậu cũng minh bạch lý do vì sao cậu chỉ nhận được tiền ở trong ngân hàng Gringotts.
“James, chúng ta quay về trang viên Potter một lần đi.” Lúc bé Harry ngẩn người, Lily đề nghị với James: “Từ khi chúng ta theo lời Hiệu trưởng Dumbledore mua nhà ở thung lũng Godric đến nay chưa hề trở lại đó, hiện tại Harry đã ra đời nên để cho con nhìn nhà một lần a. Mặt khác cũng để cha mẹ cùng ông bà nhìn thấy đời tiếp theo của nhà Potter, cho dù bọn họ chỉ là bức ảnh nhưng đây cũng là chuyện khiến họ vui vẻ.”
“Cũng đúng, cha mẹ cùng ông bà đều chưa từng gặp qua tiểu bảo bối đáng yêu của chúng ta.” James gật đầu, đồng ý nói: “Ngay ngày mai chúng ta trở về trang viên đi, khiến cho bọn họ kinh hỉ một lần, họ nhất định sẽ thích cho xem. Tiện thể để tiểu Harry trông thấy ông bà cùng tổ tiên nhà Potter.
Harry tràn đầy hưng phấn chờ mong hành trình đến trang viên ngày hôm sau, đáng tiếc sự thật lại khiến cho cậu phi thưởng uể oải, bởi vì cậu… đang ngủ. Đợi cho đến lúc cậu tỉnh lại thì mới phát hiện mình đã đến trang viên, chính xách nói là cậu đang ở trong thư phòng của trang viên Potter, mà bức tranh treo trên vách tường thư phòng đã chen chúc không biết bao người đang hỏi thăm về người kết thừa gia tộc Potter, đây là tính ở tình huống cha mẹ cậu không có sinh thêm em trai hay em gái. Cậu vẫn không thể biết trang viên Potter chưa hề đề cập đến trong sách ở nơi nào.
Harry tò mò đánh giá các thế hệ nhà Potter. Ai nói nhà Potter đều là Gryffindor, nhìn ông tổ trong bức tranh kia mà xem, tóc bóng loáng chỉnh tề, trang phục cẩn thận tỉ mỉ, còn cả cách nói chuyện kéo dài âm kia nữa, thấy thế nào cũng giống Slytherin. Còn có bà tổ tóc bạch kim ánh vàng xinh đẹp kia nữa. Merlin a! Ngươi đừng nói với ta rằng nhà Potter cùng nhà khổng tước Malfoy có quan hệ thông gia?
“Xem đứa bé này, ánh mắt linh động, rất có sức sống, không hổ là con cháu nhà Potter.” Không biết là tổ tiên đời nào kiêu ngạo khoe khoang.
“Đó là đương nhiên, cháu của ta sao mà không có sức sống được.” Ông tổ trực hệ rất đắc ý khẳng định.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Bà tổ rất có thể thuộc nhà Malfoy lên tiếng, nhất thời căn phòng yên tĩnh trở lại. Harry thầm nghĩ, hoá ra truyền thống phu nhân nhà Potter làm đương gia đã có rất lâu rồi, cậu còn tưởng chỉ có cha James nhà mình là thành viên hội sợ vợ, không nghĩ tới cả gia tộc Potter đều là thành viên trung thành.
“James ngoan, lại đây, nói cho bà tổ biết, bé đã đặt tên chưa? Đã ghi trên gia phả chưa?” Bà tổ hiền lành nhẹ nhàng hỏi James, nhưng xưng hô của bà làm cho Harry toét miệng cười. Merlin a, James ngoan, cậu không hề biết cha lại có cái tên đáng yêu thế.
“Bà tổ à, con đã lớn rồi, đừng gọi con là James ngoan nữa.” James đỏ mặt khó chịu đi lên trước vài bước, không dám nhìn khuôn mặt nhịn cười đến đỏ bừng của vợ mình: “Bé gọi là Harry, Harry James Potter. Con đã ghi lên gia phả rồi, hôm nay mang bé đến đây là để cho các vị ông bà gặp mặt.”
“Con nói con còn phải rời khỏi trang viên?” Ông tổ trực hệ tức giận rít gào: “Đồ bất hiếu, có trang viên gia tộc thì không chịu ở, lại đi nghe lão ong mật xúi giục, tự độc lập mua nhà bên ngoài. Con tự lập cái gì chứ, ngay cả gia tinh cũng không chịu mang, nay có con cũng không chịu về nhà a!”
“Được rồi!” Vị bà tổ vĩ đại với mái tóc bạch kim lên tiếng trấn áp âm thanh kháng nghị của ông tổ, ôn hoà nói: “Con muốn độc lập thì cứ để cho nó đi, bất quá James ngoan, đợi đến khi Harry ba tuổi, nhất định phải về nhà. Đến lúc đó bé cũng nên bắt đầu giáo dục sơ cấp, biết không?”
Vì thế chuyến đi trang viên thăm người thân của bé Harry kết thúc trong cái đầu đầy hắc tuyến của cha James cùng nụ cười ngoác miệng của mẹ Lily, công thêm thu hoạch được một đống lải nhải quan tâm và rất nhiều chuyện xấu trước đây của cha James. Cuộc sống của họ lại quay về với ngôi nhà ấm áp ở thung lũng Godric.