• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Harry, tỉnh.” Severus nhìn một lát, nhẹ nhàng đẩy, “Tỉnh, đừng ngủ ở đây.”

Harry rất mệt không hề cho Severus chút mặt mũi nào, ngủ đến ngon lành, ngủ vô cùng ngọt ngào, ngay cả một chút dấu hiệu tỉnh cũng không có. Severus thấy cậu ngủ ngon như vậy, cũng không gọi nữa, nhưng lại nghĩ cậu ngủ trên ghế salon, như vậy phỏng chửng sáng sớm mai sẽ có thể thấy Harry vào Bệnh xá, trong hầm ngầm dù là tháng chín vẫn có chút lạnh.

Nghĩ nghĩ, Severus ôm lấy Harry, đi đến phòng ngủ của mình, đặt cậu trên giường, giúp cậu cởi áo khoác, quần dài, giầy,… rồi kéo chăn đắp kín, để cậu ngủ cho thoải mái, lúc này mới đến phòng tắm tắm rửa.

Đi ra khỏi phòng tắm, Severus lên giường, rất thuận tay kéo Harry vào trong ngực mình, tối nào mà cũng ngủ như thế này thì cũng không tệ. Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn bên cạnh, Severus có một giấc ngủ vô cùng mĩ mãn, đương nhiên nếu không có tiếng kêu sợ hãi vào sáng hôm sau, mọi việc sẽ càng hoàn hảo hơn.

Tiếng kêu sợ hãi này là do Harry phát ra, chỉ là vừa hét xong, cậu liền hối hận, cơ hội tốt như vậy, cậu lại ngốc đến mức hét lên, ngay cả chút đậu hủ cũng không nếm thử, thật sự là, cậu trong lòng rơi lệ, thật hối hận a, nhưng nghe lời nói kế tiếp của Severus, tâm tình của cậu nhất thời như cưỡi tia chớp bay vọt lên đỉnh.

Kỳ thật, Severus cũng không nói gì nhiều, chỉ nghiêm túc nói với Harry: “Ta sẽ phụ trách.”

Harry nghe nói như vậy, vốn rất sửng sốt liền mừng như điên, thật tốt quá, cậu lập tức đáp lời: “Em tin tưởng ngài.” Nhưng nói xong, cậu liền thấy mơ hồ, cẩn thận quan sát thân thể của mình, không có toàn thân xích lõa, quần lót cùng áo vẫn còn nguyên trên người, không có dấu hôn, phía trước cùng phía sau đều không có cảm giác khác thường, vậy Sev nói phụ trách rốt cuộc là cái gì? Harry nghĩ đến đây liền lén lút dùng khóe mắt trộm nhìn Severus, lá gan chợt to hơn, nhẹ giọng hỏi: “Giáo sư, ngài muốn phụ trách cái gì?”

“Lịch học sáng nay của ngươi không kịp rồi, ta sẽ phụ trách việc giảng lại bài.” Severus liếc cậu một cái, chỉ là nằm cùng trên giường một đêm mà thôi, chỉ đơn thuần đắp chung chăn, ngay cả trò chuyện cũng không có, hắn rất muốn phụ trách cậu a, nhưng hiện thời chưa phải lúc.

Harry hiểu sai ý, tâm tình giờ lại như leo lên thang máy, từ tầng cao nhất một phát xuống dưới cùng, trong lòng càng xấu hổ, đầu miên man suy nghĩ, cậu muốn để người khác phụ trách, lại còn muốn nhìn Severus có nguyện ý hay không, đỏ mặt nhìn Severus một cái, nắm quần áo trên giường mặc vào rồi vội vàng nói với Severus: “Giáo sư, em về phòng ngủ trước.” Nói xong vội vàng đi ra ngoài, muốn thoát khỏi nơi vừa khiến cho cậu vô cùng mất mặt.

“Đợi chút.” Lời nói của Severus khiến Harry dừng bước lại, “Ngươi trở về phòng ngủ chuẩn bị xong thì lập tức tới đây, mang theo cả sách giáo khoa nữa.”

“Được, giáo sư.” Chỉ cần để cậu có thời gian về, đợi cậu thấy hết xấu hổ, phỏng chừng Severus đuổi cậu cũng không đi.

Harry thu thập xong tâm tình, cũng tắm táp chuẩn bị xong liền thấy Draco đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy cậu liền hỏi: “Harry, tối qua cậu đi đâu vậy?”

“Tớ ngày hôm qua ở văn phòng Độc dược ngủ, tỉnh lại thì đã muộn rồi.” Harry không quá để ý nói.

“Cái gì?” Draco không dám tin nhìn chằm chằm Harry, cha đỡ đầu từ trước tới nay còn chưa bao giờ để mình ngủ lại, sao có thể để Harry ngủ lại ở chỗ đó, Draco có chút ghen tị.

“Làm sao vậy?” Harry nghi hoặc nhìn Draco, Draco lắc lắc đầu, không nói gì thêm.

“Đúng rồi, Blaise đâu? Tớ muốn tìm cậu ấy hỏi chuyện.” Harry nghĩ tới con chuột ở nhà Weasley, không biết giờ còn ở đó không, muốn hỏi rõ ràng thì tốt nhất là đi tìm Blaise Zabini trung tâm phát thanh.

“Cậu ấy với Hermione ở thư viện, cậu tìm cậu ấy làm gì?” Draco trả lời, nảy sinh lòng hiếu kỳ với vấn đề Harry muốn hỏi.

“Không phải chuyện lớn gì, tớ nghe được một tin tức thú vị muốn hỏi cậu ấy một chút.” Harry không trả lời thẳng, “Đi cùng chứ?”

Draco gật gật đầu, kỳ thật cậu là người vô cùng bát quái, ngay cả những tin tức nhỏ vô cùng vớ vẩn cũng có hứng thú.

Hai người vừa đi vào thư viện liền nhìn thấy ở bàn dài gần cửa sổ, Blaise cùng Hermione đang ngồi cùng nhau làm bài, thỉnh thoảng lại thấp giọng thảo luận thứ gì đó, mãi đến khi Harry hai người bọn họ ngồi xuống đối diện, Blaise mới ngẩng đầu lên chú ý tới hai người.

“Blaise, quấy rầy cậu.” Harry nhẹ giọng chào hỏi, “Tớ nghe được một tin tức thú vị vô cùng, muốn hỏi cậu một chút được không?”

“Tin tức thú vị? Tin tức gì?” Blaise mắt sáng lên, đối với tin tức thú vị kia tuyệt đối rất hứng thú, cậu dừng bài tập trong tay lại gần Harry hỏi. Ngay cả Hermione cũng nhích lại gần, càng không nói đến Draco một đường theo đến đây, tựa hồ bát quái thì ai cũng thích.

“Tớ nghe nói, nhà Weasley có một con chuột đã nuôi mười năm.” Harry dưới tình huống này cũng không dám thừa nước đục thả câu, rất sảng khoái nói.

“Sống mười một năm? Điều  này không có khả năng, chuột bình thưởng chỉ sống ba, bốn năm đã là rất lâu rồi.” Hermione một chút cũng không tin, “Harry, tin tức này cậu có từ đâu, là thật chứ?”

“Tớ cũng không biết a.” Harry nhún vai, “Vì vậy tớ mới muốn hỏi Blaise, ai bảo tin tức của cậu ấy là linh thông nhất.” Harry nhỏ giọng nói tiếp: “Nhưng mà nếu thật có một con chuột như vậy, tớ thật sự muốn nhìn một chút a, thật đáng ngạc nhiên.”

Hermione ở một bên gật đầu, hiển nhiên đồng ý với ý kiến của Harry, nếu thực sự có một con chuột sống lâu như vậy, cô cũng muốn nhìn thử, cô quay đầu nói với Blaise ngồi bên cạnh mình: “Tin tức Harry nói cậu có biết không? Có thật sự có một con chuột sống mười một năm không?”

Blaise cầm bút lông chim nhẹ nhàng gãi cằm mình, nghĩ nghĩ mới nói: “Thú nuôi của Ron Weasley mang đến đây đích thật là một con chuột, tớ nghe nói con chuột này trước kia là thú nuôi của Percy Weasley, còn có sống mười một năm hay không, tớ cũng không rõ lắm.”

“Không thể xác định sao?” Hermione có chút nhụt chí, còn Draco thì càng không phải nói, cậu không có hảo cảm với chuột – loài động vật tuyệt không hề dính dáng với mấy từ hoa lệ.

“Nếu không thì như thế này đi, Hermione, cậu ở Ravenclaw tung tin tức, nói cậu cần một con chuột lớn tuổi làm thí nghiệm, tuổi càng lớn càng tốt.” Harry đã hiểu ra con chuột kia không thể tự nhiên mà có, muốn bắt nó tới tay, mà cậu với nhà Weasley lại như nước với lửa, như vậy chỉ có thể ra tay từ Hermione ở nhà Ravenclaw. “Hmm, thí nghiệm có thể đảm bảo an toàn của con chuột, cậu đặt tiền thưởng thật cao vào, tỷ như 3 – 4 năm là 10 Galleons, 5 – 6 năm là 15 Galleons, 6 – 10 năm là 20 Galleons, 10 năm trở lên là 50 Galleons, như vậy với điều kiện kinh tế nhà Weasley, phỏng chừng sẽ mang con chuột tới tìm cậu, như vậy không phải có thể biết con chuột kia sống bao nhiêu năm rồi sao?”

“Dừng, đó là đương nhiên, nhà bọn họ đừng nói là cậu đưa ra 50 Galleons, ngay cả 5 Galleons, tên tóc đỏ kia cũng sẽ mang chuột đến.” Draco khinh thường nói.

Nhưng bọn họ cũng không ý kiến gì, bởi vì mọi người đều biết nhà Malfoy cùng nhà Weasley là trời sinh xung khắc, ai cũng không vừa mắt ai.

“Harry, chủ ý này không tệ.” Blaise gật gật đầu, phi thường hứng thú với con chuột mười một năm kia.

“Hermione, khi con chuột kia tới tay, cậu ngàn vạn lần phải nói cho bọn tớ, tớ cũng muốn nhìn một chút.” Harry dặn dò.

“Harry Potter, ta nghĩ nếu ngươi còn có thứ gọi là trí nhớ, ngươi hẳn phải nhớ rõ trước lúc ngươi rời đi, ta đã nói gì.” Một giọng nói lạnh lùng rất quen thuộc vang lên phía sau bọn họ, mà Blaise cùng Hermione ngồi đối diện Harry đã nhanh chóng đứng lên, cúi đầu, kính chào, tạm biệt, rời đi, lời nói vô cùng lưu loát, đợi đến khi Harry cùng Draco phục hồi tinh thần, hai người bọn họ đã thuận lợi chuồn ra ngoài thư viện, thật sự là bạn bè không có nghĩa khí.

“Giáo sư.” Harry gọi, nhìn mặt Severus đã chuyển đen, chưa nghĩ ra lý do thích hợp để giải thích.

Severus tức giận nhìn con nuôi của mình, ta bảo ngươi đến tìm ta ngươi không đến vậy mà lại có thời gian nói chuyện phiếm với tên nhóc này trong thư viện, nghĩ đến đây mặt càng đen sì trừng mắt nhìn Draco, chỉ thiếu chút nữa viết lên mặt “Sao ngươi còn không đi”, “Sao vậy, ngài Malfoy đây còn có việc cần thảo luận với ngài Potter sao?”

Tuy Draco không hiểu mình rốt cuộc đã đắc tội cha nuôi ở đâu mà để hắn dùng ánh mắt này nhìn mình, nhưng không ảnh hưởng tới việc cậu hiểu ý cha nuôi mà nhanh chóng cáo từ, vì thế trong lúc Harry còn sửng sốt thì chỉ còn lại có cậu và Severus.

“Sao vậy, còn muốn đứng ở chỗ này?” Severus nhìn thấy Harry ngây người, trong lòng tức giận, ở cùng mình thì không vui như vậy sao, cứ vậy bước đi.

“Đương nhiên không phải.” Harry giật mình, vội vàng trả lời, bước nhanh đi theo sau Severus, trên đường tới hầm của hắn, bước chân đều đặn nhưng lòng của cậu lại vô cùng bồn chồn, mình sao lại chỉ nhớ con chuột kia mà quên Sev cơ chứ, cái này thảm rồi, hắn đã tức giận đến tận cửa bắt người, không biết tới văn phòng sẽ phạt mình thế nào, hi vọng đừng quá thê thảm. Đoạn đường trong lúc Harry đang lo lắng miên man suy nghĩ đã kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK