"Vội cái gì, nhìn bộ dạng của ngươi thật không có tiền đồ! Tiệm thuốc Lâm Ký của chúng ta là lớn nhất thành, có ngày nào không có khách đến?" Lão bản khiển trách.
"Vị khách này không giống vậy, ‘nàng’ là do thiếu chủ đưa tới."
"Thiếu chủ tự mình đưa khách tới?" Nghe vậy, vẻ mặt cứng đờ: "Chẳng lẽ, là vị kia ở Tinh Vân thành . . . . . ."
"Chắc là như vậy!"
Vừa nghĩ tới thân phận tôn quý của vị khách kia, thần kinh lão bản liền căng thẳng. Đây chính là khách quý mà thiếu chủ thật vất vả mời tới! Nếu để xảy ra nửa điểm sai sót, sợ rằng sau này bản thân hắn sẽ không thể sống tiếp ở Lam Phong Trấn.
Tinh thần hắn lập tức tăng cao một trăm hai mươi phần, chỉ huy nhóm người làm dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp cửa tiệm, lại cố gắng kéo kéo dây đai buộc chặt y phục trước bụng xuống dưới, hi vọng nhìn trông thật phẳng phiu.
Vừa mới làm xong tất cả, thiếu chủ và vị khách quý kia liền dừng trước cửa tiệm.
Lão bản sớm chuẩn bị một bụng lời nói may mắn, chuẩn bị tiến lên tiếp đón, vừa ngẩng đầu trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.
Một thiếu nữ mặc váy dài trắng, cổ đeo vòng trân châu đang bước xuống xe ngựa đi vào quán. Tóc dài đen nhánh thẳng tắp dọc theo khuôn mặt trắng nõn mềm mịn của nàng rũ xuống, làm nổi bật da thịt trắng tuyết và hai mắt đen láy linh động của nàng. Cái mũi thẳng tắp, môi mỏng nhạt không chứa ý cười.
Dáng người nàng không thể bắt bẻ, nhưng cũng không mảnh mai tinh tế, hai hàng lông mày có vài phần anh khí. Dung hòa với vẻ mặt lạnh như băng của nàng, càng có vẻ thần bí mà cao không thể với tới.
Vị khách quý kia, hẳn là thiếu nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp lạnh lùng này!
Không chỉ có lão bản, nhóm người làm lần đầu thấy được diện mạo khách quý, trong khoảng thời gian ngắn đều nhìn chăm chú.
"Khụ khụ, các ngươi đi xuống trước đi, khách sẽ do ta tiếp đãi." Trước khi đám người dưới bị phát hiện vô lễ, Lâm gia Thiếu chủ Lâm Tần Kiệt không để lại dấu vết cho bọn họ lui xuống.
Lâm Tần Kiệt là vị thiếu niên mười sáu tuổi tướng mạo anh tuấn, đứng chung một chỗ với thiếu nữ xinh đẹp kia, nhìn qua trông như một đôi người ngọc. Mà hắn dường như vì có thể ở gần mỹ nhân mà hết sức vui mừng, trong mắt lộ ra hưng phấn không thể che giấu, giọng điệu nhẹ nhàng có chút khoe khoang giới thiệu từng món dược liệu đắt giá được mang lên.
"Nói về Linh Đan, tất nhiên muội không xa lạ gì, nhưng phương thuốc của tiệm ta đã được cải tạo, vốn là thuốc sau khi uống chỉ có thể khôi phục năm phần thể lực, đan dược của chúng ta có thể tăng hiệu quả lên tới sáu phần."
"Quy Nguyên Đan, có thể nhanh chóng khép lại miệng vết thương, cũng đã được cải tạo, có thể rút ngắn thời gian vết thương khép lại tới tám phần."
"Đây là hạ cấp tam phẩm Thú Hồn tinh hạch Tử Lôi Báo, nói đơn giản là có thể thúc giục sấm sét cỡ nhỏ, có thể công kích kẻ địch, cũng có thể xua tan sương mù đối phương thả ra. Đối chiến với kẻ địch ma pháp hệ Thủy cực kì thích hợp."
"Cái này càng khó có, là lông vũ Vân Dực Điểu trung cấp, dùng để luyện chế thuốc thì không thể xem thường. Nếu dùng chúng để luyện chế binh khí, có thể khiến lực công kích ma thuật hệ Phong nâng cao ít nhất một phần."
"Cái này. . . . . ."
"Cái đó. . . . . ."
Hắn đang nói hăng say, lại bị cắt đứt.
"Tần Kiệt, huynh không cần giới thiệu rõ ràng như thế, ta chỉ cần thứ có thể xua tan sương mù là đủ rồi." Ngữ khí thiếu nữ xinh đẹp cũng giống với vẻ mặt lạnh băng của nàng, giọng điệu ngờ vực hơi khàn khàn.
Nghe vậy, Lâm Tần Kiệt cười hì hì nhún vai: "Ta chỉ là cảm thấy cơ hội khó có được ——"
Khi hắn nói chuyện, ánh mắt toan tính ở trên người thiếu nữ đảo một vòng, lập tức khiến "Giai nhân" tức giận: "Câm mồm!"
"Ta là nói muội hiếm khi đến đây thăm ta, muội lại nghĩ đi đâu vậy? —— sau năm mười tuổi, muội cũng chưa từng đến Lam Phong Trấn, không phải sao? Chẳng lẽ ta nói sai?"
"Ta thấy câu nói của huynh thế nào lại có ý khác?"
"Ai nha, đó là ảo giác của muội, ảo giác."
"Hừ! Từ nhỏ miệng lưỡi huynh đã trơn tru, vẻ mặt cợt nhả, không có đến nửa lời nói thật."
"Thế nào, chẳng lẽ mỗi người đều phải lạnh như băng giống muội mới tốt? Có điều lần này thật khiến người khác bất ngờ, ta cũng không biết, thì ra muội còn có loại sở thích này ——"
"Không muốn bị thương vì nói nhiều thì câm miệng. Huynh cho rằng ta nguyện ý như vậy sao?"
Hai người đang tranh cãi thì ngoài cửa truyền tới một giọng nữ: "Xin hỏi, nơi này là tiệm thuốc sao?"
Giọng nói kia nhẹ nhàng như vậy, nhưng lại lộ ra lạnh nhạt không nói được, kết hợp với giọng nói trẻ con, thật sự là có chút không hợp. Lâm Tần Kiệt cùng người thiếu nữ không nhịn được quay đầu nhìn, chỉ thấy một tiểu cô nương gầy nhỏ, đang đứng ở cửa nhìn quanh.
"Đúng, nhưng hiện tại chúng ta tạm thời không buôn bán."
Người làm chỉ sợ quấy rầy khách quý, đang từ chối thì giọng nói Lâm Tần Kiệt từ phía sau truyền tới: "Có đạo lý nào khách đã tới cửa còn để rời đi? Tiểu muội muội, mời vào, muốn cái gì chọn tùy ý."
Cô nương kia đang muốn nói chuyện, nghe được ba chữ "Tiểu muội muội" phía sau giống như bị nghẹn, dừng một chút mới lên tiếng: "Đa tạ."
Lâm Tần Kiệt không nhận ra sự khác thường của nàng, quay đầu tiếp tục trêu đùa với bạn tốt. Một hồi lâu, sau khi cô nương kia mua xong dược liệu tính tiền rời đi, lại thấy bạn tốt vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng như nghĩ tới điều gì.
"Thế nào? Có chỗ nào không đúng?"
"Không có gì, chỉ là khó hiểu sao nàng lại mua mấy vị thuốc không liên quan tới nhau." Chỉ là, trong đó Tê Phong Thảo và Hàn Lạc Tán nhìn như không có quan hệ, chỉ là trong quyển sách nào đó lại nói có thể kết hợp cùng nhau, nhưng nàng không nhớ rõ.
"Rất kỳ quái sao? Có lẽ đúng lúc thiếu hụt thôi." Mặc dù trong nhà chủ yếu kinh doanh đan dược, nhưng với các vị thuốc lại chỉ biết qua loa sơ sài, mục tiêu Lâm Tần Kiệt là quyết tâm trở thành Đấu Sĩ nên không chút để ý nói.
". . . . . . Có lẽ vậy...!." Thiếu nữ thu hồi tầm mắt, lần nữa dời lực chú ý đến đồ vật trước mặt: "Lần này đúng dịp gặp phải Thủy ma thú trung cấp sinh con tại Mê Vụ Cốc, nếu không muội sẽ trực tiếp từ trong nhà mang vật khắc chế linh khí Thủy ma thú tới đây, hiện tại chỉ có thể dùng tạm chút đồ này."
"Có muội thực lực đã mãn cấp, đang trong giai đoạn trung cấp ma pháp sư tương lai ở đây, ta cực kì yên tâm." Lâm Tần Kiệt làm động tác khoa trương, "Ta và muội liên thủ, nhất định có thể bắt Thủy ma thú mới xuất hiện kia vào tay!"
Mê Vụ Cốc là nơi cu trú của bầy ma thú ở Lam Phong Trấn. Nó thực xứng với tên gọi, trong chu vi mười mấy dặm quanh năm bao phủ sương mù nhàn nhạt, kéo dài không tiêu tan. Thêm việc bóng cây trong cốc che lắp đi ánh mặt trời, người thường đi lâu trong đó, đầu óc không khỏi choáng váng.
Trước đó Phượng Vũ đã quyết định sẽ chỉ dạo quanh phía bên ngoài, thử nghiệm bản lĩnh, nhưng lại không ngờ rằng bị lạc đường. Làm nàng để ý, là sương mù nồng đậm không thể tan đi.
Chỉ là đứng ở cửa cốc, đã bị làn sương mù dày đặc bao quanh, miễn cưỡng có thể nhìn thấy sự vật trong vòng mười bước. So với trong ấn tượng thì sương mù này càng nồng đậm, đến tột cùng là trí nhớ trước đây bị sai, hay do trong cốc đã xảy ra biến hóa?
Nhưng mọi thứ đã được chuẩn bị rất tốt, cũng không thể chỉ vì một chút khác thường liền trở về tay không. Nghĩ ngợi chốc lát, Phượng Vũ quyết định vẫn giữ nguyên kế hoạch hành động như cũ.
Khi bóng dáng của nàng biến mất trong cốc thì một trận gió lớn thổi qua, thổi tan làn sương mù dày đặc, đồng thời, lộ ra bố cáo mới vừa bị sương mù che khuất chặt chẽ.
"Gần đây ma thú trong cốc liên tiếp dị động, mọi người dân không được tùy ý vào cốc. Nhất là người thường và Linh Sĩ cấp thấp. Nếu như tự tiện xông vào, sống chết tự chịu."
Phía trên bố cáo, là một chữ Phượng rất lớn.