Ban đầu hắn vốn cũng là lập chí trở thành Ma Pháp Sư, lần đó vì kiếm Linh Tinh (tinh thể linh hồn) nên gia nhập vào đội thám hiểm tự do, lúc làm nhiệm vụ săn giết Cự Long trong khu vực rồng ở có bảo tàng, vô tình phát hiện ra một quyển sách thượng cổ văn tự ghi chép không hoàn chỉnh.
Với người khác, quyển sách này hoàn toàn là một đống chữ nguệch ngoạc, nhưng ở trong mắt Ban Tư có thể hiểu được thượng cổ văn tự này, quý giá hơn tất cả những báu vật trong hang ở của Cự Long. Lúc phân phối chiến lợi phẩm thì hắn ung dung thản nhiên lấy quyển sách này đi. Vốn tưởng rằng phía trên ghi lại là Thượng Cổ Ma Pháp, nhưng cẩn thận giải đọc ra kết quả làm hắn mừng rỡ như điên: đây đúng là bí tịch tu hành Ngự Linh Sư thất truyền đã lâu trên Đại lục!
Trước khi lấy được bí tịch, thân là Ma Pháp Sư thực lực Ban Tư nhiều nhất cũng chỉ là nhị lưu. Nhưng lúc lĩnh hội bí tịch, khổ tu hơn mười năm, sau đó Ban Tư lại xuất hiện trước mắt người đời lần nữa, liên tiếp thắng cao thủ trong thiên hạ, trong khoảng thời gian ngắn phong quang vô hạn, trở thành Ngự Linh Sư thiên hạ đều biết. Cho đến khi thua trên tay Luci, tâm phục khẩu phục đi theo hắn.
Nếu vẫn luôn tiếp tục tu luyện, nói không chừng, dựa vào thiên định pháp tắc, khi thực lực hắn đạt tới lệnh tôn thì thật sự có thể đánh bại Luci. Nhưng ý trời trêu người, lúc đại chiến với Quang Minh Thánh Điện, Ma Vực cao tầng đột nhiên làm phản, không chỉ có linh hồn Ma Quân Luci bị phong ấn, thân là một trong năm thiết kỵ Ban Tư cũng vì luân phiên đại chiến nên thân bị trọng thương, cuối cùng dẫn đến kinh mạch tổn thương, tu vi thụt lùi lớn, vả lại không còn cách nào tu hành.
Nói tới đây, nhìn Phượng Vũ mặc dù không nói ra một câu, trong ánh mắt rõ ràng toát ra cảm xúc ảm đạm, Ban Tư cười nhẹ, vỗ vỗ vai nữ hài bề ngoài lạnh nhạt, nội tâm tinh tế này, nói: "Đều là một vài chuyện hạt vừng thối nát mà thôi, năm đó ta một lòng muốn báo thù cho bệ hạ, lúc biết mình không thể tu hành được nữa ta không khổ sở khó chịu, chỉ là phát rầu, không có thực lực thì nên làm sao để báo thù? May mà trước kia ta liền yêu thích nuôi dưỡng ma thú. Nghĩ tới nếu có thể điều khiển ma thú xuất chiến, thực lực chưa chắc có thể so với tu vi Hầu tước, kém hơn Đấu Sĩ hoàng giả và Ma Pháp Sư. Nên liền bắt đầu dốc lòng nghiên cứu con đường này, thoáng một cái liền qua 60 năm. Coi như ban đầu còn có một chút ý tưởng, hôm nay cũng sớm đã nghĩ thoáng. Chỉ có một tiếc nuối duy nhất chính là vô duyên với cảnh giới cường đại nhất."
Tuy nói vậy, rõ ràng có thể đi tới chỗ cao hơn xa hơn, lại một khi là Ngự Linh Sư được người người kính ngưỡng, thực lực thụt lùi lớn, trở thành "Phế nhân" không thể tu hành được nữa, tư vị phức tạp sao lại một câu "Đã nghĩ thoáng" là có thể hóa giải.
Như là nhìn thấu tâm tư Phượng Vũ, Ban Tư lại nói: "Ta nói ra chuyện xưa, không phải là muốn nhận sự đồng tình của nhiều người hoặc kể khổ với người khác, chỉ muốn để cho ngươi biết, ta có tâm nguyện chưa thực hiện được. Phượng Vũ, truyền thụ Ngự Linh Sư chi đạo cho ngươi, mặc dù là ý của bệ hạ, nhưng ta cũng có lòng riêng. Từ ngày biết mình không thể tu hành được nữa trở đi, ta liền hi vọng có một truyền nhân, thừa kế Ngự Linh Sư phát dương quang đại —— Phượng Vũ, ngươi nguyện ý làm người này sao?"
Phượng Vũ vừa định trả lời, lại bị Ban Tư cắt ngang: "Trước khi ngươi quyết định, ta nhất định phải nói cho ngươi biết, sở dĩ ngàn vạn năm nay không có mấy người Ngự Linh Sư, không chỉ vì truyền thừa khuyết thiếu, lại càng bởi vì ngộ tính (năng lực hiểu biết) của tu hành giả về pháp môn của nó (phương pháp, cách thức), căn cơ, thiên phú, sự chịu đựng, ý chí, đều yêu cầu cực cao. Lúc ngươi lựa chọn nó thì đồng thời nó cũng đang chọn lựa ngươi. Chỉ cần có một hạng mục không phù hợp yêu cầu, ngươi sẽ không có tư cách làm Ngự Linh Sư."
Nói ra hết những điều kiện khắc nghiệt, Ban Tư bình tĩnh nhìn Phượng Vũ, là mong đợi, cũng có xem xét kỹ: "Biết những thứ này, ngươi sẽ lựa chọn thế nào đây?"
Không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt xem xét của đối phương, Phượng Vũ trầm giọng nói: "Bất kể như thế nào, sự lựa chọn của ta cũng chỉ có một —— ta muốn làm Ngự Linh Sư đứng đầu Tát Lan!"
Nói năng có khí phách, tuyên cáo mạnh mẽ làm hốc mắt Ban Tư nóng lên, suýt nữa lão lệ tung hoành: "Tốt! Không hổ là đệ tử của bệ hạ! Đã thật nhiều năm ta chưa từng thấy qua người tuổi trẻ có ý chí kiên định giống như ngươi. Ngươi đã có phần quyết tâm này, ta nhất định dốc hết sức lực, truyền thụ tất cả những gì ta biết cho ngươi!"
Trong mấy ngày kế tiếp, Ban Tư buông bỏ mọi chuyện trong tay, giảng giải kỹ càng tỉ mỉ phương pháp tu hành Ngự Linh Sư cho Phượng Vũ. Ngự Linh Sư nhất định phải có tu vi trung cấp mãn cấp của Ma Pháp Sư mới có thể bắt đầu tu hành, cho nên trước mắt Phượng Vũ chỉ nghe Ban Tư truyền thụ một chút lý thuyết và bí quyết.
Bởi vì pháp môn căn bản của Ngự Linh Sư có không ít chỗ tương đồng với pháp môn cao cấp của Ma Pháp Sư, Phượng Vũ nghe qua không những không phát giác mệt mỏi, ngược lại suy luận, suy ra mà biết nên được ích lợi không nhỏ. Mà Ban Tư thấy đệ tử thông tuệ như thế, lại càng mừng rỡ như điên, cảm thán có người kế thừa, hận không thể mở đầu óc ra nhét toàn bộ kiến thức vào trong đầu Phượng Vũ.
Hai người một lớn một nhỏ cả ngày không bước chân ra khỏi nhà, mất ăn mất ngủ, truyền thụ, học tập. Bất tri bất giác, đã qua năm ngày.
Lúc này, Ban Tư vẫn chưa thỏa mãn nói: "Những thứ căn bản, ta đã dạy cho ngươi toàn bộ rồi. Còn lại chính là lúc tu hành có thể tự hiểu ra và vận dụng. Lúc ngươi vượt qua trung cấp mãn cấp thì lại tới tìm ta, ta sẽ hướng dẫn ngươi nhập môn."
Lúc này Phượng Vũ đã là hạ cấp mãn cấp, cách trung cấp một bước xa. Nhưng chỉ là một bước ngắn ngủi này thôi mà có gần một nửa tu sĩ cả đời cũng không bước qua được. Bản thân tung hoành ngang dọc, lại có minh sư chỉ điểm, dĩ nhiên Phượng Vũ sẽ không có chút băn khoăn lo lắng này, nhưng từ cấp dưới đến trung cấp, rồi đến trung cấp mãn cấp, trong triều đình Tát Lan có ghi chép lại, Linh sĩ có thiên phú cao nhất thì thời gian cần ít nhất là sáu, bảy năm. Cho nên Ban Tư lại tăng thêm một câu: "Hi vọng sáu năm sau, chúng ta có thể gặp lại."
"Ta sẽ cố gắng." Phượng Vũ kiên định nói.
"Tốt, tốt!" Ban Tư khen ngợi, cười một tiếng, trong hộp đồng phong cách cổ xưa ở trên bàn, lấy ra một đôi đoản kiếm đỏ tươi như lửa, thấu lạnh (cái lạnh tỏa ra xuyên thấu) như băng đưa cho nàng: "Nghe bệ hạ nói ngươi không có vũ khí thuận tay, đây là kiếm Chu Tước xinh xắn linh hoạt, vừa lúc hợp với ngươi."
Phượng Vũ thấy bảo kiếm tuy nhỏ nhưng lại vô cùng sắc bén, thổi lông nhẹ một cái nhưng đứt, biết nhất định là Thần Binh Lợi Khí, nghĩ đến vô công bất thụ lộc, nàng vừa định từ chối không nhận, Ban Tư cũng đã nhìn thấu tâm tư của nàng trước một bước: "Không được từ chối, nói thế nào thì cũng coi như ta là một nửa sư phụ của ngươi, đưa ngươi ít đồ là chuyện cần làm, cũng đừng không nể mặt sư phụ."
Nghe hắn nói vậy, Phượng Vũ đành phải nói cảm tạ rồi nhận lấy. Ban Tư hài lòng vuốt vuốt râu ngắn, nói sâu xa: "Giữ gìn nó thật tốt, lúc ngươi chạm tới pháp môn Ngự Linh Sư, nó sẽ mang lại kinh hỉ cho ngươi."
Đi ra nhà gỗ, Phượng Vũ đã lâu không thấy ánh mặt trời chiếu vào nên híp mắt lại, sau đó liền rơi vào một cái ôm ấm áp rộng lớn.
Từ lúc có lại được thân thể, Luci không có việc gì cũng sẽ yêu thương ôm nàng một cái, dùng lời hắn nói chính là "Muốn hưởng thụ xúc cảm thân thể đã lâu không có thật tốt". Nơi này chỉ có ba người, đương nhiên Luci không thể nào ôm Ban Tư, vì vậy, Phượng Vũ liền rất "Bất hạnh" trở thành món đồ chơi lớn của hắn.
"Học xong?" Luci xoa xoa khuôn mặt mập mạp nhưng vẫn còn mang theo chút vẻ trẻ con của Phượng Vũ, có chút bất mãn nói, "Trên mặt còn được, hai ngày nay người lại gầy đi, ôm không thoải mái. A Vũ, ngươi phải ăn mập lên một chút."
". . . . . ." Nghe được yêu cầu như đứa bé phàn nàn này, đầu Phượng Vũ đầy hắc tuyến. Nếu không phải toàn bộ hành trình đều ở bên cạnh hắn, nàng quả thật muốn hoài nghi là pháp thuật thất bại, người ôm mình lúc này chính là một người khác.
—— dù nói thế nào thì ngài cũng là Ma Quân bệ hạ, có thể có một chút uy nghi của Ma Quân hay không, nói một vài câu phù hợp với thân phận của ngài có được không, ngạo khí nghiêm nghị lúc mới gặp đi đâu rồi?
Phượng Vũ đang oán thầm, chỉ nghe Luci lười biếng nói: "Nếu học được khá nhiều rồi thì trở về học viện đi. Chỗ này của Ban Tư rất nhiều thứ đều không có, ta phải trở về chuẩn bị một chút, cố gắng đề cao thực lực lên."
"Được." Miệng đồng ý, Phượng Vũ đột nhiên nhớ tới Phó Tư Đường, lúc sắp chia tay ánh mắt lo lắng của thiếu niên lại xuất hiện trước mắt lần nữa. Lúc ấy mình nói nhiều nhất là hai ba ngày sẽ trở về, hiểu được những thứ kia nên trễ nãi lâu như vậy, chắc chắc Tư Đường sẽ lo lắng.
Biết bọn họ quyết định rời đi, mặc dù Ban Tư không tha, nhưng không có làm nhiều hành động giữ lại. Dù sao lần này, không phải vĩnh biệt.
Trước khi đi, Ban Tư cứng rắn nhét cho Phượng Vũ một túi lớn Ma Thú Tinh Hạch, nói là ma thú trung cấp trưởng thành trong cốc đều đã bị hắn bắt rất nhiều, Phượng Vũ đã đặc biệt đến vì tinh hạch, cũng không thể tay không mà về. Phượng Vũ từ chối không được, đành phải nhận lấy.
Đi ra khỏi con đường mòn giống như mê cung, Luci vỗ đầu một cái, đột nhiên nhớ tới: "Mấy ngày trước ta ra ngoài hoạt động gân cốt một chút thì phát hiện đống phế vật kia bắt một nữ nhân, từ trước đến giờ ta luôn ghét nữ nhân nên sẽ không làm cái chuyện thả nàng ra ngoài."
Phượng Vũ chảy mồ hôi: "Nàng ở chỗ nào?"
"Chỗ đó."
Ngón tay chỉ về con đường phía tây, Phượng Vũ thấy một cái bao bố bị giấu trong bụi cỏ, chỉ lộ ra ngoài một chút xíu.