Đối mặt với chuỗi câu hỏi liên tiếp của nàng (Tiếu Ôi Ôi), Phượng Vũ không biết nên trả lời vấn đề nào trước: "Ta tên Phượng Vũ."
"Phượng Vũ, xin chào, ta tên Tiếu Ôi Ôi, nhập học sớm hơn ngươi một năm, là sư tỷ của ngươi."
Đang nói chuyện, Tiếu Ôi Ôi cười hì hì ôm một đống y phục màu sắc rực rỡ đi vào, đặt trên giường Phượng Vũ: "Treo trên ban công quá rõ ràng rồi, tạm thời để ở chỗ này của ngươi đi."
Phượng Vũ định thần nhìn lại, là một đống lớn quần áo trong gợi cảm, bất ngờ thật lớn: "Người ở đây lúc trước lưu lại?"
"Không phải, là mọi người gom lại dự định làm mồi nhử bắt tên biến thái ăn trộm đồ lót, không ngờ cuối cùng người sập bẫy lại là ngươi và trưởng ký túc."
". . . . . . Trong trường học thường xảy ra việc này sao?"
"Cũng không phải, từ trước đến giờ trường học vốn rất bình yên, có thể là gần đây người ra vào hỗn tạp, cho nên mới xảy ra chuyện ầm ĩ này." Nói xong, Tiếu Ôi Ôi liếc nhìn đồng hồ quả quýt, lập tức nhảy lên, bắt được một tay Phượng Vũ: "Ôi, sắp muộn rồi, chạy mau!"
Ký túc xá cách lễ đường một đoạn xa, lúc đầu Tiếu Ôi Ôi còn lo lắng Phượng Vũ không chạy nổi, sau lại phát hiện, đối phương bước chân nhẹ nhàng, tốc độ còn nhanh hơn chính mình một chút, không khỏi thay đổi cách nhìn: "Xem ra thực lực ngươi không tệ lắm, cấp mấy rồi?"
Nghe vậy, Tiếu Ôi Ôi lại cho rằng thực lực của nàng bình thường, cho nên không tham gia khảo hạch, liền an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, ở trong trường học tu luyện một năm rưỡi nữa, bảo đảm thực lực ngươi sẽ tăng nhiều. Đến lúc đó tham gia một cuộc thi, còn không phải dễ như trở bàn tay."
Nghe được lời khích lệ của nàng, Phượng Vũ không khỏi cười nhạt một tiếng, trong lòng đối với cô nương cởi mở này tăng thêm mấy phần hảo cảm: "Ừ, cám ơn."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã chạy đến trước hội trường. Còn chưa kịp quan sát kỹ hội trường cao lớn nghiêm trang trước mặt, Phượng Vũ đã bị Tiếu Ôi Ôi quen thuộc địa hình kéo đến bên kia: "Đi vào từ cửa nhỏ, nếu không sẽ bị lão sư phụ trách càu nhàu."
"Cái đó ——" Phượng Vũ vô ý quay đầu nhìn một cái, thấy một người bóng dáng cao lớn giống như cây tùng, nhìn có chút quen mắt, không nhịn được hỏi "Người kia cũng là học sinh đi, sao laddi về hướng ngược lại với hội trường? Chẳng lẽ hắn không cần tham gia buổi lễ?"
Tiếu Ôi Ôi quay đầu nhìn, lông mày xinh đẹp nhất thời nhíu lại: "Người kia gọi Lăng Tử Minh, cũng không biết lai lịch thế nào, các loại quy tắc ở trong trường học không tuân quy, lão sư cũng không quản hắn."
Lăng Tử Minh? Chưa nghe qua tên này, nhưng tại sao càng nhìn người nọ càng thấy quen vậy?
Phượng Vũ còn đang hồi tưởng, lại bị Tiếu Ôi Ôi thúc giục: "Ai, đi rồi đi rồi, trở về sẽ từ từ nói cho ngươi."
—— rốt cuộc đã gặp qua ở nơi nào?
Cho đến khi thành công cùng Tiếu Ôi Ôi chạy tới ngồi vào hàng ghế sau, Phượng Vũ vẫn còn cố hết sức suy nghĩ.
Hễ là những buổi lễ do quốc gia tổ chức, thông thường đều rất nhàm chán. Kiếp trước Phượng Vũ chưa từng tham gia loại hoạt động này, vừa bắt đầu còn cảm thấy hứng thú ngồi nghe các vị khách quý nói chuyện, nhưng phát hiện nói đi nói lại đều là về võ thuật, liền quay sang nhỏ giọng nói chuyện với Tiếu Ôi Ôi.
Mặc dù tính cách thẳng thắn, nhưng Tiếu Ôi Ôi vẫn là một nữ hài tử, có bản năng bát quái, lập tức chỉ cho Phượng Vũ biết từng người lão sư "quản lý" ở trên đài: ví như Tề chủ nhiệm bề ngoài lịch sự, thật ra khả năng chiến đấu đứng đầu; bên cạnh là Lý lão sư, có biệt danh là lão bà nô*. . . . . .
*lão bà nô: nô dịch của vợ, bị vợ chèn ép
Thật ra Phượng Vũ đối với mấy chuyện này không thấy hứng thú, nhưng nghe Tiếu Ôi Ôi thủ thỉ thù thì, nàng dần dần cảm thấy, dường như cuộc sống tập thể cũng không quá chán ghét. Một chút lo lắng lúc trước, trong lúc vô tình, đã tan thành mây khói.
Tiếu Ôi Ôi đang nói hăng say, bỗng bị tiếng vỗ tay nhiệt liệt trong hội trường cắt đứt, thấy rõ người lên đài là Tam vương tử Lạc Tây Á vẻ mặt đắc ý, Tiếu Ôi Ôi khó chịu nói: "Chậc, hiệu trưởng lại có thể đồng ý thứ người như vậy đến dự quan lễ, thật là quá không có nguyên tắc rồi !"
"Tại sao nói như vậy?"
"Những người hôm nay tới, mặc dù cũng lén lén lút lút làm chút chuyện vụ lợi, nhưng ít nhất ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đạo mạo trang nghiêm. Đâu giống như cái tên vương tử ngu ngốc này, thực lực không đủ, danh tiếng lại kém, là người cay nghiệt hẹp hòi, mặt ngoài lại làm bộ làm tịch, đáng tiếc giả bộ không giống."
"Nhưng mạng hắn tốt, bệ hạ của chúng ta chỉ có một đứa con trai là hắn, tương lai hắn nhất định thừa kế vương vị. Ông trời thật không có mắt, vì sao thái tử vương tử của ba nước kia đều văn võ song toàn, danh tiếng vang xa, tu tháp chúng ta sau này lại muốn ủng hộ một người ngu ngốc như vậy làm vua!"
Nói xong, Tiếu Ôi Ôi giận dữ đá ghế, người hàng trước quay đầu trợn mắt nhìn, lại bị vẻ mặt tức giận của Tiếu Ôi Ôi dọa sợ quay trở lại, suy nghĩ rốt cuộc đắc tội với nàng lúc nào.
Nhớ tới màn gặp gỡ vừa rồi, Phượng Vũ hiểu rõ sự phẫn nộ của Tiếu Ôi Ôi: "Ta mới vừa đối mặt với hắn, người này cậy mạnh vô lễ, chỉ là trước mặt hiệu trưởng lại trở nên quy củ."
Tiếu Ôi Ôi hừ một tiếng, nói: "Hắn dám không đàng hoàng sao, Ngải Fila hoàng hậu năm xưa chính là học trò của hiệu trưởng. Hắn dám đối với lão sư dạy mẫu hậu không tôn kính? Hiện tại, sợ rằng cũng chỉ có một mình hiệu trưởng trấn áp được hắn."
Nhìn thiếu niên tóc vàng trên đài thao thao bất tuyệt, Tiếu Ôi Ôi đột nhiên nghĩ ra một chủ ý: "Không bằng, chúng ta khiến hắn ở trước mặt hiệu trưởng ngã nhào?"
"Hả? Làm thế nào?"
"Chính là ——" Tiếu Ôi Ôi lại gần bên tai Phượng Vũ, nhỏ giọng thầm thì một phen. Phượng Vũ sau khi nghe xong, cảm thấy kế hoạch này mặc dù không tệ, nhưng thật giống bộ dạng một đứa bé chơi đùa, không phù hợp lắm với tính tình nàng. Với tính tình của nàng, thích lấy nắm đấm để giải quyết tranh chấp hơn.
Nhưng thấy hai mắt Tiếu Ôi Ôi sáng lên, không ngừng cười trộm, không đành khiến nàng mất hứng, liền đồng ý: "Vừa vặn một lát nữa hắn sẽ dâng quà tặng cho hiệu trưởng. Một lát ngươi kéo hắn, ta sẽ nghĩ biện pháp bỏ đồ vật vào."
"Được!"
Đợi khi buổi lễ kết thúc, chính là ngọ yến. Thừa dịp tất cả mọi người dời bước tới đại sảnh bữa tiệc, Tiếu Ôi Ôi cười híp mắt tiến lên ngăn Lạc Tây Á lại: "Tam điện hạ, đã lâu không gặp."
Lạc Tây Á nhìn nhìn cô nương trước mặt vài lần, mới nhớ ra đối phương là người nào: "A, ngươi là muội muội Tiếu hộ vệ, Tiếu gia nhị tiểu thư. Ta ở Hoàng Đô thường được nghe lệnh huynh nhắc tới ngươi."
". . . . . . Ca ca nhất định là oán trách ta không dịu dàng không hiền thục, không giống thục nữ khiến hắn mất mặt." Nhỏ giọng nói thầm xong, Tiếu Ôi Ôi vừa muốn nói chuyện, lại bị Đồng Trì và Đồng Tân đi tới cắt đứt: "Gặp qua Tam điện hạ."
Người tầng lớp cao ở đế đô đều biết, Đồng gia là thân tín của Lạc Tây Á. Nhưng bây giờ thấy người Đồng gia, Lạc Tây Á lại không cho sắc mặt tốt, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Thấy thế, lòng bàn tay Đồng Tân không khỏi toát mồ hôi: nhất định là do vừa rồi phụ thân bị thua khiến Điện hạ cảm thấy mất thể diện! Nếu không kịp thời xoay chuyển, sau này địa vị của Đồng gia ở trong lòng Điện hạ, chỉ sợ tuột dốc không phanh.
Đồng Tân vừa định mở miệng lấy cớ Đồng Mạc Uyên gần đây thân thể không khỏe, đại phu dặn dò cần tĩnh dưỡng, không thể tùy ý sử dụng pháp thuật nói ra, lại bị Đồng Trì nhẹ nhàng kéo ra, nấp sau lưng, cũng nháy mắt với hắn, ý bảo hắn không nên mở miệng.
Hắn đang nghi ngờ không hiểu, liền nghe Đồng Trì mỉm cười nói: "Điện hạ, gần đây ta tình cờ lấy được một món đồ, nghe nói có lai lịch lớn. Nhưng ta ở phương diện giám định và thưởng thức cổ đổng dị bảo* thật sự kém cỏi, còn muốn xin Điện hạ giúp ta xem xét kỹ lưỡng."
*cổ đồng dị bảo: bảo vật từ xa xưa, nhiều năm tuổi
"Hả? Thứ gì?" Vừa nghe có Kỳ Trân Dị Bảo, quả nhiên sắc mặt Lạc Tây Á từ mây mù chuyển sang quang đãng.
Đồng Trì hắng giọng thừa nước đục thả câu, ngừng một chút, nhìn ánh mắt mong đợi của Lạc Tây Á, không nhanh không chậm nói: "Vòng tay được chế từ Thanh Lam Hồi Xuân ngọc."