Lúc này thì ảnh không còn khẩn trương khi nói chuyện với tui nữa cho nên tui thường xuyên bà tám với ảnh.
Khi ở xa nhau cũng sẽ gọi điện tâm sự tuổi hồng tình yêu tình báo, thường là tui nói hết chuyện của tui xong tới ảnh kể chuyện của ảnh.
Hôm sinh nhật ảnh rủ tui tới nhà ăn lẩu.
Chúng tui đều không ăn cay được cho nên ăn lẩu nấm.
Chúng tui cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, ảnh phụ trách chọn đồ tính tiền, tui phụ trách ăn.
Như vầy tui cũng hơi ngại nên tui quyết định bỏ ra hơn nửa tháng lương mua một cái đồng hồ làm quà cho ảnh.
Tui còn chưa hào phóng với bản thân như thế bao giờ.
Bánh gato cũng là tui mua, vẽ một đầu heo, lời chúc là “Anh cà lăm sinh nhật vui vẻ”.
Sau khi quen nhau thì ảnh chấp nhận tui gọi ảnh là anh cà lăm, ảnh thì gọi tui là bé đáng yêu.
Ban đầu ảnh thấy gọi như thế không ổn lắm, bảo tui đừng gọi. Tui cũng sợ ảnh nghĩ là tui đang giễu cợt ảnh nên đồng ý luôn.
Ai ngờ ảnh thấy tui đồng ý lẹ quá thì không hiểu sao thấy sợ, sau đó tủi thân nói với tui: “Em, em gọi, anh, anh cà lăm, cũng, cũng được, anh, anh không, không để ý đâu.”
Tui hôn ảnh một cái, kề tai ảnh rên một tiếng: “Anh cà lăm ~”
“Anh cà lăm” chỉ để tui gọi thôi, tui cũng chỉ gọi thế khi chúng tui ở riêng với nhau.
Ăn lẩu có kèm thêm uống bia.
Tửu lượng của tui vô cùng kém, một chai thôi cũng đủ khiến mặt tui đỏ bừng, hai ba chai là bắt đầu lâng lâng.
Cho nên tui ỷ vào mình say rượu chếnh choáng và sự cưng chiều của anh cà lăm mà bắt đầu thăm dò đường biên tìm đường chết.
Tui quàng một tay ôm cổ ảnh, tay còn lại chụp chỗ ấy ấy, mê say nhìn ảnh: “Anh cà lăm ơi, chim nhà anh có to không?”
Mặt anh cà lăm cũng đỏ, nhưng tui cảm thấy mặt ảnh sau khi nghe tui nói xong còn đỏ đến bốc khói.
Ảnh vẫn ngồi yên.
Theo kế hoạch của tui thì lúc này lẽ ra ảnh nên xoay người ngăn tui lại, sau đó cười tà mị nói: “To hay không tự em xem chẳng phải sẽ biết ư?”.
Sau đó cởi quần, sau đó là tình tiết không phù hợp với trẻ em các kiểu.
Thế nhưng ảnh lại ngồi yên.
Thật là không biết suy xét tình hình gì cả.
Tui không còn cách nào, quyết định trước cứ xoa cứng đã rồi tính tiếp.
Vì thế nên tui hun môi ảnh, chậm rãi tấn công.
Sau hai tháng huấn luyện thì kĩ thuật hun của tui đã có bước tiến dài.
Hun đến sung sướng, hai tay của tui đều vòng lên cổ ảnh, dạng chân ngồi trên đùi ảnh.
Cảm thấy vẫn chưa đủ, lúc đang thâm tình thâm tui chủ động kết thúc nụ hôn này rồi nhân lúc ảnh còn đang không biết nói gì cướp lời ảnh: “Nếu chim anh là chim chích bông thì để em làm top cũng được.”
Sự thật là mông tui đã cảm nhận được chim ảnh bự như nào rồi.
Quả nhiên, ảnh cảm thấy sắp không giữ được mặt mũi nên ôm tui lao vào phòng ngủ.
Tui nghe ảnh nhỏ giọng nói: “Là em, em tự, tự tìm đấy.”
Lần đầu tiên ngoại trừ đau đớn và sung sướng ra thì cảm nhận lớn nhất của tui là chơi thiệc vui.
Mấy bạn tưởng tượng chút đi, cái cảnh ảnh cầm chim bự cọ cọ hoa cúc của tui hồi lâu xong hai mắt rưng rưng nói: “Vào, vào không, không được…”
Tui cười sảng đáp không thể như thế được, kết quả ảnh đột nhiên cứ thế xông vào không báo trước, làm tui sợ hãi hoài nghi nhân sinh.
Anh cà lăm rất thù dai, ảnh nói ảnh sẽ không bỏ qua cho tui, muốn làm cho tui không xuống giường nổi.
Ảnh quả thực nói được làm được.
Hôm sau là chủ nhật, tui sung sướng nằm ổ trên giường chỉ tay năm ngón với ảnh.
Bao thoải mái.
Sau khi làm xong lần đầu, chúng tui như miệng cống ngăn không nổi nước hoàng hà, làm tiếp lần này tới lần khác.
Sau đó tui sợ cúc mình khó giữ, lại lo ảnh túng dục quá độ sẽ ảnh hưởng tới đời sống giường chiếu tuổi trung niên nên mới nói với ảnh phải tiết chế lại.
Ảnh không vui, nhưng ảnh nói không lại tui, xong ảnh bắt đầu giả vờ đáng thương làm nũng các thứ.
Tui sao mà chịu nổi dáng vẻ ấy của ảnh chứ, tui tìm bạn trai chớ có phải tìm con trai đâu…
“Ừm, vậy, chỉ thêm một lần cuối này thôi nhé!”
Sin lổi, miệng cống lại thất thủ.