• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên quan tới bồ cũ mỹ lệ khiến anh bồ tui đau thấu tim kia.

Vì sao tui biết hắn là mỹ nhân á?

Bởi vì tui gặp hắn rồi, gặp ở nhà anh cà lăm.

Khi đó tụi tui mới quen nhau được một tháng, tui gặp hắn trước cửa nhà.

Đoán chừng là hắn tới giả vờ đáng thương đấy, trời thì lạnh mà mặc mỏng tang, nom vừa tái nhợt vừa yếu đuối.

Trước khi biết hắn là bồ cũ thì tui quả thực đã sinh ra lòng thương tiếc với hắn.

Tui hỏi hắn tìm ai, có thể hắn không ngờ sẽ gặp tui ở nhà anh cà lăm nên ngây ra vài giây.

Lát sau hắn mới nói: “Tôi tìm Trần Sâm.”

Tui còn chưa kịp tỉnh ra đã nhiệt tình quay người gọi với vào trong: “Anh cà lăm ơi ai tìm anh này.”

Lúc quay đầu lại thì tui thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn.

Lúc tui còn chưa hiểu mô tê gì hắn đã không khách khí gì mà chủ động cởi giày vào nhà.

Anh cà lăm mang tạp dề đi ra từ phòng bếp trông thấy hắn thì nét mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, điều này khiến tui ý thức được người tới không đơn giản.

Quả nhiên, mỹ nhân vừa thấy anh cà lăm là chạy tới ôm ảnh khóc lóc kể lể: “Sao anh không trả lời tin nhắn của em? Em biết sai rồi, Sâm Sâm, anh tha thứ cho em được không?”

Thiệc là một đóa hoa sen trắng thuần khiết khiến người thương xót.

Bồ cũ của bồ tui xin bồ tui tha thứ ngay trước mặt tui, má ơi đây là chuyện mà con người làm à?

Anh cà lăm không nói chuyện, tui nổi cáu trước.

Tui đi tới kéo hắn ra khỏi anh cà lăm, nói thẳng: “Đây là bồ tui, cách xa xa chút.”

Hắn oán hận nhìn tui, nhưng tui không sợ, tui đứng ngăn trước người anh cà lăm.

Tui không phải loại người cường thế, trong lòng cũng hơi sợ nhưng tui biết, nếu bây giờ tui không kiên cường thì anh bồ ngon của tui sẽ chạy theo hắn mất.

Anh cà lăm kéo tui vào phòng ngủ.

Tui không đoán được thái độ của ảnh, lòng càng thêm sợ.

Nào ngờ vừa đóng cửa lại xong thì anh cà lăm liền ôm lấy tui.

“An An, anh, anh chặn, chặn hắn rồi. Anh, anh không ngờ, ngờ là hắn, hắn sẽ đến…”

Lòng tui mềm ra, nâng tay ôm lại ảnh.

Thì ra anh cà lăm biết tui nghĩ gì.

Sự lo lắng của tui, cảm giác không an toàn của tui, ảnh đều biết hết.

Tui lập tức yên tâm.

“Anh, anh sẽ, sẽ nói rõ, rõ ràng với hắn.”

Nói đoạn, ảnh mở cửa đi ra ngoài.

Tui ở lại trong phòng một mình, mặc dù tui tin tưởng anh cà lăm nhưng vẫ nhịn không được muốn biết bọn họ nói gì.

Tai dán lên cửa, lần đầu tiên thấy may mắn vì nhà cách âm không tốt.

Mặc dù nghe không rõ nhưng có thể nghe được nội dung đại khái.

Để tui kể cho mọi người nghe chút tình hình hiện trường.

Anh cà lăm: Cậu thấy rồi đấy, tôi có bạn trai rồi.

Sen trắng: Em không quan tâm, anh có thể chia tay với cậu ta, em thật sự biết sai rồi, anh tha thứ em đi, em sẽ không ghét bỏ anh nữa đâu.

Anh cà lăm: Tôi quan tâm, tôi yêu em ấy.

Sen trắng: Không thể, chúng ta mới chia tay được bao lâu chứ, chẳng lẽ hai người đã sớm gian díu với nhau?

Anh cà lăm: Cậu đừng nói lung tung, chúng tôi… (bị cắt ngang)

Sen trắng: Em nói lung tung? Thế anh giải thích xem vì sao chúng ta mới chia tay có mấy ngày mà anh đã cặp kè nó rồi?

Anh cà lăm: Cậu… (lần nữa bị cắt ngang)

Sen trắng: Chắc chắn là nó quyến rũ anh đúng không? Em đã nói rồi, anh tốt tính thế này sao có thể trở mặt với em được, chắc chắn là do nó châm ngòi thổi gió. Anh nói xem em kém nó chỗ nào chứ? Nó có được như em không? Nó còn gọi anh là anh cà lăm đấy! Em đâu có gọi anh như thế!

Anh cà lăm: Em ấy tốt hơn cậu, em ấy sẽ không ghét bỏ tôi.

Sen trắng: Nó đang lợi dụng anh đấy, anh nghĩ là nó thích anh thật à? Chẳng qua là thấy anh đẹp nên muốn nếm thử thôi. Chỉ có em mới thật lòng hiểu anh!

Trên đây là những gì tui nghe được, nhưng chưa phải là tất cả, vì nghe tới đó là tui xông ra.

“Mày mà hiểu anh ấy mắc gì anh ấy bỏ mày? Mày hiểu ảnh ư? Hiểu cái mẹ gì! Đó giờ không nguyện ý nghe ảnh nói chuyện, thích là cắt ngang lời ảnh mà là hiểu à? Trước thì chê ảnh cà lăm, giờ ăn cơm ngoài chán rồi mới quay lại nhớ ảnh, sao mày ti tiện quá thế?

“Liên quan gì đến mày?” Sen trắng thẹn quá hóa giận.

“Sao lại không hả? Trần Sâm bây giờ là bồ tao! Mày còn dám tới quấy rối ảnh coi chừng tao đập nát mông mày!” Tui từng bước ép sát, nói xong câu cuối cùng thì hắn đã bị tui đẩy ra khỏi cửa, tui cầm giày hắn lên ném luôn, sau đó hung hăng đóng cửa cái sầm.

Thế giới an tĩnh hẳn.

Quay người lại thì thấy anh cà lăm tròn mắt nhìn tui, tui ra vẻ hung tợn nói: “Sao? Không bỏ được à?”

Anh cà lăm lập tức cười to: “Hahaa, em, em ngầu lắm.”

Tui cũng thấy thế.

Sau đó tui có gặp lại tên sen trắng kia ở cổng tiểu khu một lần, nghe nói hắn còn chạy tới công ti chặn anh bồ tui.

Thiệc sự là tui cũng không có cách nào, người chí tiện thì vô địch, da mặt dày đến trình độ nào đó quả thực là đao thương chém không nổi.

Lại sau đó nữa, qua rất lâu mà tui không gặp cũng như không nghe thấy tin tức gì của hắn, đột nhiên có hôm nhớ tới nên thuận miệng hỏi anh cà lăm.

Anh cà lăm nhếch mép cười: “Em, em yên tâm, anh, anh đã giải quyết xong, xong rồi.”

Có hôm tui lướt tiktok thì thấy video của hắn, coi mòi cũng không lắm fan như tui tưởng.

Nói sao nhỉ? Cảm giác rất phèn, chất lượng video không cao, càng ngày càng chạy theo hình tượng thụ dẻo quẹo nữ tánh.

Không thể không nói, làm thế đúng là nhiều fan hơn chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK