-
Bốn tháng sau.
Ở một quán cà phê trên phố thương mại.
Một thanh niên với mái tóc hồng lười biếng ngồi ở bàn, ngẩn người nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời ấm áp buổi chiều rọi xuống cơ thể cậu qua tấm kính, chiếu sáng các đường nét trên khuôn mặt thanh tú, khiến cậu trông giống một tác phẩm nghệ thuật được tắm trong ánh sáng dịu nhẹ.
Giang Chu vừa mới nhìn thấy trong dòng người một đứa bé cầm con gấu bông nhỏ quơ quơ cười đùa, chợt nhớ tới người đã chơi game với mình gần nửa năm trước.
Khi đó, nếu đối phương không đột nhiên nói một câu như vậy, có khi hiện tại họ vẫn chơi game với nhau thường xuyên.
Chỉ là game mà, nam hay nữ thì đều như nhau cả.
Thế nhưng nếu là chuyện yêu đương... thì nam hay nữ nó lại có khác biệt lớn đấy.
Được một người đàn ông hỏi có muốn yêu đương với anh ta không, là một người chưa từng có mối tình đầu, Giang Chu không biết nên đáp lại như thế nào, nên đã dứt khoát bỏ chạy.
Đương nhiên cũng chưa kịp trao đổi thông tin liên lạc với người ta.
Về sau Giang Chu có vào lại acc clone check mấy lần, đáng tiếc là đối phương luôn offline, thời gian cũng đã qua lâu nên chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Nhưng rất kỳ cục, cậu thường xuyên nhớ tới người đó, và cả quãng thời gian cùng người đó chơi game.
Tại sao lại như vậy, chính Giang Chu cũng chẳng rõ, chỉ là có chút cảm giác tiếc nuối.
Có lẽ là bởi vì chơi game với người đó rất dễ chịu, không thể trở thành đồng đội với người đó nên cảm thấy đáng tiếc?
"Hound, nghĩ cái gì thế? Anh gọi cậu mấy lần rồi đó."
Một cậu thanh niên chừng hai mấy tuổi gõ gõ mặt bàn Giang Chu, hắn đã đứng đây được một lúc rồi, "Có phải nhìn thấy gái đẹp nên ngồi ngẩn người ra đấy không."
"Bớt giùm, ai như anh." Giang Chu quay đầu nhìn đối phương, bực bội nói: "Em còn chưa hỏi gì anh đâu đấy, hẹn em ra đây lại còn đến trễ thế này?"
"Thì tắc đường mà." Thanh niên nọ cười cười ngồi xuống, sau đó gọi phục vụ order một cốc cà phê.
Phục vụ vừa rời đi, Giang Chu lập tức mở miệng hỏi: "Thế rốt cuộc anh gọi em ra đây có vụ gì, nói lẹ đi, buổi tối em còn livestream nữa."
Thanh niên lại cười nói: "Biết dạo này streamer bự bận lắm mà, tháng trước cậu leo được lên top bảng xếp hạng phòng stream Bí Cảnh Vĩnh Hằng trên nền tảng, livestream chưa được một năm đã húp được cái thành tích này rồi, nói thật là anh cũng hơi ghen tị đấy."
Giang Chu bĩu môi, "Root, em mới lên được top có một lần này thôi mà, nổi tiếng như ông anh mà còn ghen tị nữa hả?"
Sau khi Root giải nghệ, hắn vẫn luôn livestream trên Moon Cake TV, dựa vào danh tiếng cực tốt sau khi đánh chuyên nghiệp, mỗi năm hắn vẫn luôn là top streamer của tựa game Bí Cảnh Vĩnh Hằng.
Nửa năm trước hắn bị Giang Chu đè cho một trận bẹp dí, hắn đã lân la làm quen với Giang Chu, coi như là chưa đánh nhau thì chưa gọi là quen biết.
Đối diện với sự trêu chọc của Giang Chu, Root thở dài một hơi, "Ầy, Trường Giang sóng sau đè sóng trước mà, phòng stream của anh càng ngày càng vắng vẻ, hơn một nửa đã chạy sang chỗ Hound nhà cậu rồi."
Giang Chu lại không có được sự lạc quan tương tự, "Loại mơ mộng này em không dám ước, dạo này có nhiều streamer đỉnh lắm, em ngồi livestream ngoài chơi game ra cũng chẳng nói chuyện, không biết chừng mấy bữa nữa cũng sẽ bị người mới thú vị hơn đạp xuống."
Root cười hề hề, hắn dán sát lại gần Giang Chu nói: "Thật ra nếu nhóc bằng lòng lộ mặt, rồi cả cái giọng nói này nữa....."
Root chưa nói hết câu, nhưng hàm ý rất rõ ràng.
Giang Chu quyết đoán lắc đầu, "Em stream game chứ không stream nhan sắc, hơn nữa em cũng không hề muốn dùng cái mặt để kiếm cơm một chút nào."
Về điểm này thì Giang Chu rất cứng đầu.
Trước phản ứng này của Giang Chu, Root cũng không mấy ngạc nhiên, nếu như Giang Chu thật sự muốn làm như vậy thì đã chẳng mất tới nửa năm, vốn dĩ lúc bắt đầu cậu đã có thể lộ mặt, hiện giờ nhắc tới chẳng qua chỉ là để xác nhận lại cách nghĩ của Giang Chu mà thôi.
"Vậy cậu đã cân nhắc tới chuyện thay đổi chưa?" Root rốt cuộc cũng đi vào đề tài chính.
Giang Chu không hiểu ý của hắn, "Thay đổi?"
"Đúng vậy, nói cho dễ hiểu thì là làm cho livestream ấn tượng hơn một chút, hoặc là......" Root dừng lại một chút, "Đổi sang hướng đi khác đi."
"Một hướng đi khác?"
"Ừ," Root nhìn thẳng vào mắt Giang Chu, dò hỏi: "Hound, cậu có muốn chơi chuyên nghiệp không?"
— Truyện vẫn được đăng tải trên wttpd @caphecot_giua nhaaaa
Rời khỏi quán cà phê, Giang Chu mới tỉnh táo được thêm một chút.
Cậu vô thức băng qua con phố thương mại, đi tới một địa điểm quen thuộc.
Công viên giải trí Bí Cảnh Vĩnh Hằng.
Đây là một cái công viên giải trí làm theo chủ đề game Bí Cảnh Vĩnh Hằng do công ty game và chính phủ hợp tác xây dựng.
Nơi này thực sự đã hiện thực hóa được rất nhiều cảnh vật của những bí cảnh trong game, được bố trí rất nhiều kiểu trò chơi khác nhau như trong bí cảnh, thậm chí còn có cả các nhân viên công tác hóa trang thành NPC hoặc tướng trong game, tạo ra cảm giác cực kì sinh động.
Đối với những người đam mê Bí Cảnh Vĩnh Hằng, bước vào công viên giải trí này chính là xuyên vào thế giới của Bí Cảnh Vĩnh Hằng, hệt như sa vào thiên đường. Ngay cả đối với những khách du lịch bình thường thì những cốt truyện thú vị và các loại phương tiện giải trí cũng rất có sức hấp dẫn.
Năm đó khi công viên giải trí Bí Cảnh Vĩnh Hằng mới được xây xong, xung quanh đây vẫn còn là một khu vực vắng vẻ chưa được khai phá hết. Bẵng đi mấy năm, sau khi được công viên giải trí thúc đẩy, nơi này đã biến thành một mảnh đất thương mại phồn hoa.
Thế nhưng Giang Chu chưa từng một lần bước vào công viên giải trí này.
Điều mà cậu quen thuộc nhất thật ra lại là cánh cổng của công viên giải trí này.
Bên cạnh quảng trường trước lối vào công viên giải trí có một quán trà sữa không quá hút mắt, chủ quán trà sữa là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, với bộ râu ngắn ngủn và tóc đuôi ngựa, mang một hình xăm cá voi khổng lồ trên cánh tay phải.
Anh ta tên là Hoắc Minh, mọi người đều gọi là anh Minh, hồi trước anh ta hoạt động trong một ban nhạc cùng bạn bè, tuy nhiên không biết vì sao lại chạy tới nơi này mở một quán trà sữa nho nhỏ.
Trong mắt Giang Chu, Hoắc Minh là một ông chú rất đẹp trai ngầu lòi, một ông chú mê Bí Cảnh Vĩnh Hằng cuồng nhiệt.
Vừa bước vào quán trà sữa, Giang Chu đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hoắc Minh, "Hở? Chu Chu à?"
"Anh Minh, đừng có gọi em là Chu Chu......" Giang Chu cảm thấy cách gọi này không hề ngầu tí nào.
Hoắc Minh khẽ cười một tiếng, "Trông nhóc đáng yêu thế này, gọi Chu Chu không phải rất hợp sao?"
Giang Chu nghẹn lời một lát, sau đó vặn lại: "Em không đáng yêu, em đẹp trai."
Hoắc Minh cũng không định tranh cãi với cậu, gật đầu xuôi theo, "Ừ, đẹp trai lắm, sau khi nhuộm tóc hồng nhạt lại càng đẹp trai."
"Chị Doãn không ở đây, anh đừng có mà khen bồ trá hình." Giang Chu trêu Hoắc Minh, ngồi xuống một cái bàn nhỏ.
Tóc của Giang Chu thật ra là do bạn gái của Hoắc Minh nhuộm giúp.
Bạn gái của Hoắc Minh, Trình Doãn là một nhà tạo mẫu tóc mới vào nghề, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Giang Chu đã muốn mân mê mái tóc của cậu, cuối cùng sau đó Giang Chu cũng phải ngoan ngoãn bị lôi đi cho Trịnh Doãn luyện tập.
Thời điểm mới làm tóc xong, Giang Chu nhìn bản thân trong gương đến ngây cả người.
Cũng không có khác lắm so với cậu tưởng tượng, đẹp thì có đẹp đó, chỉ là nhìn không chắc có tí ngầu nào.....
(Giang Chu rất muốn có được vẻ bề ngoài nam tính lạnh lùng, suỵt, đừng bảo cậu ấy là chỉ có nằm mơ mới được nha.)
Trịnh Doãn lại tỏ vẻ đây là tác phẩm mà chị tự hào nhất, điên cuồng khen ngợi Giang Chu đẹp trai, hưng phấn chụp mấy kiểu ảnh tại chỗ.
Có điều kiểu tóc này nhìn lâu rồi cũng thấy rất thuận mắt, hơn nữa màu hồng quả đúng là hợp với cậu, điểm mấu chốt còn ở việc thay đổi kiểu tóc xong trông cậu cao lên được vài phân, Giang Chu cảm thấy mái tóc này nhất định có thể tăng cho cậu thêm độ ngầu lòi cho mình, về sau cũng không đổi nữa, mà cứ cách một khoảng thời gian Trịnh Doãn còn giúp cậu nhuộm lại một lần.
Nghe Giang Chu nói Hoắc Minh cũng chỉ cười cười, anh ta đi từ quầy bar ra, cầm theo một cốc nước trái cây cho Giang Chu, "Sao hôm nay lại rảnh rỗi qua đây?"
"Vừa nãy em đi gặp bạn ở gần đây nên tiện đường ghé qua tí thôi, dạo này anh thế nào?" Giang Chu không nói rằng mình đi tới đây theo bản năng, có lẽ ở trong lòng cậu cũng thực sự muốn tìm Hoắc Minh tâm sự.
Hiện giờ trong quán không có nhiều khách lắm, Hoắc Minh cũng ngồi xuống bên cạnh Giang Chu, "Vẫn thế thôi, làm ăn trước cổng công viên cũng không đến nỗi nào. Còn nhóc thì sao? Livestream có thuận lợi không?"
Giang Chu thuật lại đơn giản tình hình gần đây của mình, "Rất thuận lợi, mấy nay có thêm rất nhiều fan, còn có không ít người donate, tự nuôi bản thân không thành vấn đề."
Không chỉ không thành vấn đề mà mấy nay Giang Chu còn dành dụm được một khoản tiền.
"Vậy là tốt rồi, thấy nhóc ngày càng ổn định anh cũng an tâm." Hoắc Minh cười rất vui vẻ, có thể nhìn ra được rằng anh ta thực sự rất mừng cho Giang Chu.
Giang Chu uống một ngụm nước trái cây, tâm trạng cũng thoải mái hơn, "Anh Minh..... cảm ơn anh, nếu không nhờ anh thì tới giờ em cũng chẳng biết mình ra làm sao."
"Nhóc nói cảm ơn nhiều lắm rồi, anh cũng bảo rồi, chỉ là thuận tay giúp đỡ thôi, hơn nữa nhóc đến làm thêm ở quán, anh trả lương cũng là hợp lý mà."
Hoắc Minh nói thế nhưng Giang Chu lại không nghĩ như vậy, Hoắc Minh là một ân nhân lớn trong lòng cậu: "Dù sao thì cũng cảm ơn anh đã nhận em vào làm, bán rẻ lại máy tính cho em, nếu không thì giờ em vẫn chưa thể livestream được."
"Nhóc đạt được thành tích này chính là nhờ nhóc chơi game giỏi, hồi trước lúc nhóc bảo anh là nhóc cũng thao tác game được như mấy tuyển thủ thi đấu trên màn hình, anh còn tưởng nhóc đang khoác lác ấy." Hoắc Minh nhìn về phía quảng trường bên ngoài quán, nhớ lại cảnh tượng lúc trước mà vẫn cảm thấy thú vị.
Giang Chu cũng nhìn theo hướng đó, trên màn hình lớn ở quảng trường lúc này đang chiếu hoạt ảnh CG của Bí Cảnh Vĩnh Hằng, không ít du khách đang ngẩng đầu lên xem.
Năm ngoái, Giang Chu đã đứng ở đó, xem được trận đấu chung kết giải thế giới của Bí Cảnh Vĩnh Hằng.
Đó là lần đầu tiên cậu xem giải đấu chuyên nghiệp của Bí Cảnh Vĩnh Hằng, cùng kể từ lúc đó, Giang Chu mới biết được, chơi game thôi mà cũng có thể tỏa sáng được tới vậy.
Giang Chu vẫn còn nhớ rõ, ngay lúc ấy cậu đã nói với Hoắc Minh: "Những thao tác của mấy tuyển thủ đó, em cũng có thể làm được."
Hoắc Minh cho rằng cậu đang nói đùa, thuận miệng trả lời: "Đây là giải đấu hạng nhất của Bí Cảnh Vĩnh Hằng, nếu nhóc có trình độ như vậy thì có thể đánh chuyên nghiệp, mà nếu không đánh chuyên được thì cũng có thể livestream, kiếm được không ít tiền đâu."
Ai ngờ Giang Chu lại vội vàng hỏi lại, "Chơi game mà cũng có thể kiếm tiền sao? Nếu muốn livestream thì phải làm thế nào?"
Hoắc Minh bị bộ dạng kích động của cậu dọa giật mình, nhưng cũng trả lời câu hỏi của Giang Chu.
Giang Chu nghe xong thì không hề tốn nhiều thời gian do dự mà hạ quyết tâm, "Em muốn làm streamer!"
Về sau Hoắc Minh mới biết được Giang Chu bảo muốn livestream không phải là nói đùa.
Đúng lúc này, có vài nam nữ thanh niên bước vào quán, trông có vẻ là mấy bạn trẻ vừa đi công viên về.
Nam thanh niên hăng hái hô lên: "Ông chủ có đây không ạ? Xin vài gợi ý đồ uống ngon ạ, tôi muốn giải khát!"
"Tới đây." Hoắc Minh vội đứng dậy tiếp đón khách.
Giang Chu nhận ra người làm thuê Tiểu Đường của quán nhà Hoắc Minh hôm nay không tới, vậy nên cậu cũng đứng dậy giúp đỡ.
Khi mấy bạn trẻ đó cầm trà sữa được đóng gói cẩn thận bước ra cửa, Giang Chu còn nghe thấy họ đang hào hứng thảo luận về Bí Cảnh Vĩnh Hằng.
Chẳng mấy chốc lại có thêm vài đợt khách bước vào quán, quán trà sữa bỗng nhiên bận rộn hẳn.
Cuối cùng, khi khách khứa đã đi gần hết, Giang Chu mới đặt dụng cụ trong tay xuống, đứng trước quầy bar thì thầm: "Bí Cảnh Vĩnh Hằng quả thật rất nổi tiếng, hôm nay không phải ngày nghỉ mà cũng có nhiều người đến chơi như vậy."
"Đúng vậy, sắp tới giải đấu mùa hè của Bí Cảnh Vĩnh Hằng rồi, tới lúc đó người tới đây sẽ càng tấp nập, giống như giải thế giới năm ngoái ấy, sẽ có rất nhiều người tụ tập ở đây xem thi đấu." Hoắc Minh đưa cho Giang Chu một tờ khăn giấy, "Lau đi, trán đầy mồ hôi rồi kìa."
Giang Chu cầm lấy khăn giấy nhưng không lau mồ hôi, chỉ nhìn nó chằm chằm, hỏi: "Sao lại có nhiều người đến đây xem thi đấu vậy nhỉ, đánh giải chuyên nghiệp thật sự hấp dẫn vậy sao?"
Hoắc Minh suy nghĩ một lát, "Dù sao nó cũng là một loại bầu không khí, một niềm vui nho nhỏ cho những người đam mê một thứ gì đó, mà giải đấu chuyên nghiệp vừa hay lại có thể kéo nhiều người có cùng sở thích này tụ tập ở một chỗ cùng nhau."
Trước mắt Giang Chu như tái hiện lại khung cảnh giải vô địch thế giới chiếu trên quảng trường lúc đó, thứ cảm xúc hưng phấn đó đúng thật là dễ lây lan.
Giang Chu tưởng tượng tới cảnh chính mình ngồi trên sân thi đấu, tưởng tượng đám người trên quảng trường vì cậu mà reo hò, bàn tay cầm khăn giấy của cậu vô thức siết chặt, "Thế.... Tuyển thủ chuyên nghiệp, là kiểu nghề nghiệp như thế nào?"
"Tuyển thủ chuyên nghiệp à," Hoắc Minh cười nói: "Anh nghĩ chắc là một nghề nghiệp mang theo nhiệt huyết và ước mơ của vô số người."
-
Hết chương 4.
Tác giả có điều muốn nói:
Trì Diễn: QAQ, lỡ dọa vợ chạy mất rồi ~