-
Kỳ nghỉ sắp đến, vậy nên nhiệm vụ huấn luyện của ST mấy ngày hôm nay cũng không quá nặng nề.
Hôm nay không có trận đấu tập nào, mọi người đều luyện tập từng bước theo kế hoạch luyện tập cá nhân dưới sự sắp xếp của huấn luyện viên.
Giang Chu ngồi ở một bên quan sát một hồi xong mới hỏi Trì Diễn, "Đội trưởng, chiều nay tôi phải làm gì?"
Có lẽ vì Giang Chu đột ngột dán lại gần làm Trì Diễn giật mình, Giang Chu nhận thấy người đối phương rụt lại một chút.
"Cậu hôm nay......Cứ theo chúng tôi luyện tập trước đi, lát nữa tôi tìm ai đó hẹn đấu tập vào ngày mai."
"Ngày mai?" Muốn để cậu đánh chung với đội sớm vậy sao?
"Ừm," Trì Diễn mãi mới ngẩng đầu lên nhìn Giang Chu, "Đánh vài trận để tôi xem trình độ của cậu thế nào."
An Thành đã nói trước với Giang Chu, nếu trong lúc đánh thử nghiệm, mọi người không hài lòng với những gì cậu thể hiện thì cậu cũng không có cách nào ở lại ST.
Giang Chu tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Nếu đã quyết định làm một tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu sẽ không để mình bị loại, tinh thần chiến đấu bùng lên trong lòng, Giang Chu gật đầu thật mạnh: "Được!"
Buổi tối, Giang Chu muốn thu xếp hành lý nên xin phép mọi người về ký túc xá trước.
Ký túc xá của ST rất rộng rãi, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh và phòng tắm riêng, trong phòng ngoại trừ hai giường lớn ra còn có tủ quần áo, các tuyển thủ còn được cung cấp sẵn sofa và tủ đồ ăn vặt, thậm chí còn có cả tạ tay và dụng cụ luyện sức kéo.
Giang Chu cầm tạ lên nâng thử, cậu cảm thấy Trì Diễn cao lớn cường tráng được như thế kia chắc là dùng cái này để tập.
Nghĩ vậy, cậu liền âm thầm lập kế hoạch sau này dùng cái này để tập luyện thử xem sao.
Có điều hôm nay cậu vừa mới tới, Giang Chu không muốn tự làm bản thân quá mệt nên chỉ soạn xong đồ của mình rồi chuẩn bị đi tắm.
Cậu cầm đồ dùng vệ sinh cá nhân của mình vào phòng tắm, trên cái giá bên cạnh vòi hoa sen có mấy chai lọ bày sẵn, chắc hẳn là của Trì Diễn.
Cậu dịch chuyển vị trí của mấy cái chai đó qua một chút, đặt sữa tắm và dầu gội của mình lên giá, lúc này Giang Chu mới phát hiện ra ở đây có một lọ sữa tắm nhỏ màu hồng, cầm lên ngửi thử thì là mùi dâu tây.
Cái này.....là của Trì Diễn sao?
Chai sữa tắm này nhìn kiểu gì cũng giống loại mà một cô gái thích.
Lẽ nào là của bạn gái Trì Diễn?
Giang Chu còn nhớ rõ A Khắc hôm nay trong lúc đề cập đến quy định của câu lạc bộ có hỏi cậu có bạn gái chưa, còn bảo cậu rằng nếu không phải trường hợp đặc biệt thì tốt nhất là không nên đưa bạn gái đến ở câu lạc bộ qua đêm.
Chẳng lẽ trước đây Trì Diễn đã từng đưa bạn gái đến ở lại đây qua đêm sao?
Giang Chu dường như đã phát hiện ra một bí mật nào đó.
Có điều chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến mình, tốt nhất là không nên lo nghĩ nhiều như vậy.
Tắm rửa lau khô tóc xong, Giang Chu nằm lên giường lăn một vòng, thở dài nhẹ nhõm.
Đây là ngày đầu tiên cậu tới ST, nhìn mọi thứ xung quanh lạ lẫm, trong lòng có một cảm giác kỳ diệu khó tả.
Không phải là cậu lạ giường hay gì, mà chủ yếu là vì từ hôm nay trở đi, cuộc sống của cậu đã hoàn toàn thay đổi.
Hiện tại cậu đã bước được một nửa bước chân vào ngưỡng cửa sự nghiệp, đây là một con đường hoàn toàn mới mẻ, một con đường mà trước kia cậu chưa từng nghĩ tới.
Nói chung là, ngày đầu tiên cảm giác cũng không tệ lắm.
Trụ sở câu lạc bộ rất đẹp, đồ ăn rất là ngon, phòng ngủ rất thoải mái, đồng đội cũng rất hòa đồng, mỗi tội..... đội trưởng của họ có chút lạnh lùng.
Tầm mắt của Giang Chu rơi xuống một chiếc giường khác trong phòng, đó là giường của Trì Diễn, vỏ chăn màu xám đậm nhìn rất phù hợp với hình tượng của anh trong mắt mọi người.
Giang Chu vô thức nghĩ tới chai sữa tắm màu hồng kia, quả nhiên không phải là đồ của Trì Diễn rồi.
Suy nghĩ vẩn vơ một hồi thì cửa phòng bị mở ra, Trì Diễn đi từ bên ngoài vào.
Giang Chu vội ngồi dậy, "Anh về rồi à."
"Ừ", Trì Diễn không nhìn về phía Giang Chu, chỉ trầm giọng đáp lại, đi tới chỗ tủ quần áo lấy một bộ sau đó đi vào phòng tắm.
Giang Chu gãi gãi đầu, không thể hiểu nổi người này rốt cuộc là ghét cậu hay là tính cách của anh trước giờ vốn đã vậy.
Cậu cũng đâu có làm gì khiến đối phương phật lòng đâu.
Giang Chu phồng má, cảm thấy hơi cụt hứng, bèn lấy điện thoại ra lướt Weibo để phân tán sự chú ý của mình.
Kể từ lúc Giang Chu bắt đầu sự nghiệp livestream thì cậu đã mở một cái Weibo để thuận tiện thông báo khi nào mình sẽ mở livestream, tuy rằng cậu không hoạt động trên Weibo nhiều lắm, ngày thường cũng chỉ đăng vài dòng thông báo, nhưng bởi vì hiện tại Giang Chu đã rất nổi tiếng nên Weibo cũng có tới mấy trăm nghìn người follow.
Mấy hôm nay Giang Chu tới ST đánh thử nghiệm nên không thể livestream, cậu đã đăng bài xin phép fan nghỉ ngơi mấy hôm.
Thế nhưng bởi vì vấn đề bảo mật nên cậu cũng không thể nói rõ là mình đi đâu làm gì, thế nên về phần lí do cậu chỉ nói là mình có chút việc riêng cần làm.
Tuy nhiên thì đây vẫn là lần đầu tiên Giang Chu có kỳ nghỉ ngơi dài như vậy, các fan cũng rất bất ngờ, có người lo lắng cho Giang Chu, cũng có người tỏ ra bất mãn.
[Sao Hound đột nhiên lại nghỉ lâu thế, trong nhà có chuyện gì à?]
[Vừa mới lên top 1 chưa được hai hôm đã xin nghỉ, định bỏ chạy hay gì?]
[Hound, chắc cậu không định xin nghỉ để đi hẹn hò với em gái nào đấy chứ!]
[Hound lại bị thương à, hay là bị ốm rồi?]
[Huhu không được xem Hound livestream tui khó chịu lắm, khi nào cậu quay lại vậy Hound?]
Giang Chu trả lời từng bình luận quan tâm đến mình, bày tỏ trong nhà không có việc gì, cũng không bị thương, chỉ là tạm thời có chút việc nên phải xin nghỉ mấy ngày.
Mà đối với đám anti-fan bịa đặt loạn lên kia, cậu lựa chọn thẳng tay tay xóa bình luận ban acc.
Bởi vì ngồi bấm điện thoại quá mức tập trung, Trì Diễn tắm xong bước ra lúc nào cậu không hề biết.
"Hai giờ sáng rồi đấy, cậu vẫn muốn nghịch điện thoại à?"
Nghe thấy giọng của Trì Diễn, Giang Chu ngẩng đầu lên nhìn, thấy Trì Diễn đang định tắt đèn đi ngủ.
Giờ cậu mới nhận ra đã trễ như vậy rồi.
Giang Chu vội buông điện thoại, đắp chăn lên, "Không nghịch nữa, mình ngủ thôi."
Nói xong cậu đó Giang Chu chợt thấy khuôn mặt của Trì Diễn hơi ửng đỏ, chắc là bởi vì vừa mới tắm xong.
Có điều Trì Diễn không cho Giang Chu thêm cơ hội nhìn thêm mấy lần, anh bấm tắt đèn "cạch" một tiếng, trước mắt Giang Chu chìm vào bóng tối.
Nghe tiếng Trì Diễn nằm lên giường, Giang Chu bỗng nhiên có cảm giác hơi lo lắng.
Cậu không có kinh nghiệm ở chung phòng với người khác, huống chi còn là một người không quá quen thuộc như vậy.
Cậu trở mình trên giường, đang do dự có nên nói chuyện với người ta một lúc không thì Giang Chu nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Trì Diễn bên kia.
Ủa? Người này sao ngủ nhanh thế? Mới nằm xuống chưa được năm phút mà?
Giang Chu buồn bực túm chăn, chỉ đành ép mình mau chóng đi vào giấc ngủ.
Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ mất ngủ hoặc là phải đợi thật lâu mới ngủ được, nhưng nghe tiếng hít thở chậm rãi của Trì Diễn, cậu lại thiếp đi rất nhanh.
Một đêm không mộng, Giang Chu cảm thấy rất sảng khoái khi tỉnh dậy vào buổi sáng.
Ngược lại thì người có vẻ mặt uể oải thiếu sức sống là Trì Diễn.
Ngồi ở bàn ăn sáng trong căng tin, Giang Chu nhìn bộ dáng của Trì Diễn ngồi đối diện mà không ngừng nghĩ thầm, thanh niên này đêm qua đang ngủ thì dậy đi làm trộm hay sao mà mắt lại thâm quầng lên vậy trời?
Nói là bữa sáng chứ thực tế là đã hơn mười giờ, nhìn Trì Diễn hoàn toàn không giống một người đã ngủ đủ tám tiếng.
Thế nhưng Trì Diễn vẫn luôn im lặng không nói gì, Giang Chu cũng không thân với anh nên không tiện hỏi nhiều.
Sau khi Trì Diễn ăn xong cái bánh bao nhân đậu đỏ cuối cùng, anh mới nói với Giang Chu, "Cậu tự vào phòng huấn luyện trước đi, tôi về ngủ thêm một lúc, buổi chiều đấu tập."
"Ừm, được thôi." Nhìn Trì Diễn lại ngáp thêm một cái, Giang Chu nghĩ chắc hẳn anh về ngủ bù.
Trì Diễn cũng không khách khí với Giang Chu, dọn dẹp khay bát đũa xong rời khỏi căng tin.
Nhìn bóng dáng đối phương rời đi, Giang Chu cắn mạnh một miếng bánh bao, trong lòng lại có chút bực bội.
Đúng lúc này, một cái khay đồ ăn đồ ăn khác hạ cánh xuống bên cạnh Giang Chu.
Giang Chu quay đầu, phát hiện thấy Chanh Tử và Whale.
Chanh Tử ngồi xuống bên cạnh Giang Chu, mắt liếc về hướng Trì Diễn rời đi, "Khó tin quá đi, đội trưởng hôm nay dậy sớm thế."
Giang Chu: "Trì Diễn bình thường hay dậy muộn lắm à?"
"Thường thì ổng toàn dậy xong ăn cơm trưa luôn." Lần này là Whale trả lời, hắn ngồi xuống bên cạnh Chanh Tử.
"À." Thế có nghĩa là Trì Diễn hôm nay dậy sớm như vậy là để đưa mình đi ăn sáng?
Giang Chu có hơi không hiểu nổi Trì Diễn, trông anh như chẳng để tâm gì đến cậu, nhưng lại đối xử với cậu rất tốt.
Lẽ nào là vì trách nhiệm của đội trưởng?
Hay là vì An Thành dặn dò anh quá nhiều nên anh không thể không quan tâm đến cậu?
Chanh Tử thấy Giang Chu có vẻ không vui, vội hỏi: "Sao vậy, sao trông cậu không vui vẻ tí nào thế, có phải vẫn còn chưa thích ứng kịp với chỗ này không?"
"Không phải đâu, ở đây khá ổn mà." Đây là lời thật lòng của Giang Chu, cậu rất hài lòng với điều kiện sinh hoạt ở đây.
Chanh Tử nhận một quả trứng luộc nước trà được Whale bóc cho, bỏ vào miệng cắn một miếng, "À há! Tui biết rồi, có phải cậu lo lắng vụ đấu tập chiều nay không?"
"Đấu tập á, cũng bình thường." Giang Chu thật sự không mấy lo lắng chuyện đấu tập, cậu rất tự tin vào thực lực của mình.
Chanh Tử lại cho rằng Giang Chu chỉ đang xấu hổ nên không thừa nhận, cậu ta khoác tay lên bả vai Giang Chu, "Bé Hound cứ yên tâm, đường dưới của tui với A Diệu đảm bảo không vấn đề gì, tới đó cậu cứ đánh rừng theo tiết tấu của mình thôi, mọi người sẽ phối hợp với cậu."
"Ừm, buổi chiều tôi sẽ cố gắng." Giang Chu rất cảm tạ ý tốt của Chanh Tử, tự động bỏ qua việc đối phương lại vừa gọi cậu là bé Hound.
Thấy Chanh Tử lấy bánh kem trên khay mình đặt vào khay của Whale, Giang Chu hỏi theo bản năng: "Cậu không ăn bánh kem à?"
Bữa sáng ở căng tin là tự chọn món, Chanh Tử nếu không thích bánh kem thì có thể không lấy, nếu lấy rồi thì sao lại không ăn?
Chanh Tử tùy tiện trả lời, "Ừ, cái này á hả, là lấy cho A Diệu đấy, khay của anh ấy không nhét vừa."
Whale cũng nói với Giang Chu: "Bánh kem ở căng tin ăn khá ngon, cậu cũng có thể lấy một cái ăn thử."
Ngon lắm à? Chẳng trách vừa rồi Trì Diễn cũng ăn hai cái.
Từ từ đã, đây không phải vấn đề chính, vấn đề ở đây là khay của Whale vốn dĩ đầy là bởi vì có thêm một quả trứng luộc nước trà, mà quả trứng vừa xong rõ ràng là Chanh Tử ăn.
Nhìn hai người họ tập trung ăn sáng, Giang Chu cứ cảm thấy đồng đội tương lai của mình có gì đó sai sai.
-
Hết chương 8.
Tác giả có lời muốn nói:
Có người đêm qua không thể nào ngủ nổi..... Vì sao không ngủ được, mọi người đoán xem nào?
-
Đồng đội của mình cứ gay gay =)))))))))