“Cái này.......... ngài Cố, vừa rồi thật sự cảm ơn”
Đối với Lâm Tịch Nhan, Cố Diễn Trạch là người xa lạ, nhưng ít ra người đàn ông xa lạ trước mặt này đã giúp cô thoát được trận la mắng của ba
Ngài Cố............. Môi mỏng xinh đẹp khẽ nhếch lên, từ góc độ quan sát của Lâm Tịch Nhan, bên trong nụ cười kia mang theo chút gì đó tà tứ cùng...........khinh miệt. Khinh miệt? Là Lâm Tịch Nhan suy nghĩ nhiều sao?
Cố Diễn Trạch giương đôi mắt hẹp dài nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, ngậm ý cười nói:
“Lâm tiểu thư xin đừng khách sáo, nói kiểu gì thì chúng ta cũng sắp trở thành vợ chồng rồi............”
Không biết là do cô phản ứng quá chậm hay là những lời nói này Cố Diễn Trạch nói quá mức phong khinh vân đạm (*nhẹ nhàng). Lâm Tịch Nhan cũng hồ đồ gật đầu theo, tiếp đến đôi mắt run lên, đột ngột ngẩng đầu. Nương theo ánh sáng nhàn nhạt của trăng, dung nhan người con trai xinh đẹp không tì vết mang theo vài phần cao quý không thể chạm vào, hình ảnh thật sâu đi vào mắt cô, khiến cho cô nhất thời bị nghẹn, quanh co hỏi:
“Ngài nói......... chúng ta sẽ kết hôn?”
Sắp trở thành vợ chồng, Lâm Tịch Nhan quả nhiên nghe không sai
Cố Diễn Trạch nhướng mày, bất mãn. Trong khi cô còn đang chìm trong sự ngạc nhiên, trợ lý Phương Húc đã cung kính xuống xe giúp anh mở cửa.Cuối cùng, Lâm Tịch Nhan chỉ còn có thể nhìn bóng dáng chiếc xe kia biến mất trong đêm đen
Cô cắn môi, nghĩ thế nào cũng không ngờ đến, cái ngày này rồi cũng đến
Cố Diễn Trạch và Lâm Tịch Nhan, Lâm Tịch Nhan và Cố Diễn Trạch, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, hai cái tên đều dính liền với nhau......
Tiễn Cố Diễn Trạch về, Lâm Tịch Nhan trở về phòng của mình, việc đầu tiên cô làm là gọi cho Lộ Địch Nhi
“Vậy............ hai người khi nào cưới?”
Nghe xong những chuyện vừa xảy ra sau khi Lâm Tịch Nhan về đến nhà, Lộ Địch Nhi bên kia đầu dây diện thoại, thở dài bất đắc dĩ hỏi
Lâm Tịch Nhan hít vào thật sau, trong giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi, nói
“Không biết........”
“Nha đầu, cậu đừng ủ rũ nữa! Cậu nghĩ đi, kết hôn là chuyện đại sự một đời người, phía trước còn phải đính hôn, chuyện này cần nhiều thời gian để chuẩn bị, mà trong khoảng thời gian, có xảy ra chuyện gì thì cũng không ai ngờ đến được. Có lẽ Cố Diễn Trạch cũng như câu, không muốn kết hôn đâu! Cũng có thể........... anh ta giống cậu đã có người yêu rồi không chừng. Kết hôn hay không kết hốn, bây giờ cũng không biết được” Lời nói của Lộ Địch Nhi tuy có vài phần có lý, nhưng Lâm Tịch Nhan chợt nhớ đến ánh mắt thâm sau lộ ra vài phần khí chất vương giả của Cố Diễn Trạch vừa rồi, khiến cho cô cảm thấy đối với chuyện này anh thập phần kiên định
“Địch Nhi, hi vọng rằng chuyện này giống như lời cậu nói”
Hi vọng như thế.................
Cả đêm, Lâm Tịch Nhan không chìm vào giấc ngủ, trong đầu chỉ nghĩ đến câu nói sau cùng của Cố Diễn Trạch: Sắp trở thành vợ chồng
Kết hôn với một người trước đây đã từng gặp gỡ, nhưng sau khi trưởng thành hoàn toàn trở thành một người đàn ông xa lạ, làm sao cô có thể thừa nhận? Còn nói Lâm Tịch Nhan và Cố Diễn Trạch là đôi thanh mai trúc mã, thật buồn cười! Chuyện thật lâu lúc trước, còn ai nhớ rõ nữa cơ chứ? Nhất là sau khi cô trải qua cơn bệnh nặng đó, trí nhớ đã mơ hồ đi rất nhiều, chỉ có những năm gần đây mới là chân thật. Tỉ dụ như lần đầu tiên ngoài ý muốn gặp gỡ Thần Diệc Ca, rồi quen biết tìm hiểu nhau, thậm chí là yêu nhau, đối với Lâm Tịch Nhan kí ức đó mới rõ ràng, mới là thứ mà cô cần có
Trong quá khứ, ba chữ Cố Diễn Trạch chỉ là cái tên nằm trên giấy, nhưng hiện tại, anh đã trở về quấy rối cuộc sống của cô