“Ừ, nhưng mà ông, không.................. là mọi người đều rất thích Cố Diễn Trạch”
“Ngoại trừ cậu” Lộ Địch Nhi trêu, nhưng đây cũng là sự thật
“Ông muốn mình có thể kết hôn với anh ta. Lộ Nhi cậu biết không, nếu như không gặp “Ca”, mình nghĩ mình sẽ theo lời của ông làm vậy. Nhưng mà, cuộc sống vẫn có một hai lần xảy ra những chuyện ngoài ý muốn”
Thần Diệc Ca chính là chuyện ngoài ý muốn trong lời Lâm Tịch Nhan
Cả đời này cô vẫn sẽ nhớ rõ trận nắng lớn giữa trưa kia, là lần đầu tiên gặp gỡ của anh và cô, không lãng mạng cũng không có tình cảm gì. Thậm chí, có vài lần cô còn không muốn nhìn anh
Giữa mùa hạ nóng bức, ánh sáng mặt trời chói mắt, gió nhẹ nhàng lay động uốn quanh ca khúc ngọt ngào
“ tiểu thư à, vật này e rằng ở đây chúng tôi không thể sửa được”
Trong một cửa hàng đồ cổ, Lâm Tịch Nhan đang cầm chiếc hộp âm nhạc, nghe qua lời nói của chủ tiệm, sắc mặt cô trầm xuống, cúi đầu nhìn vào chiếc hộp âm nhạc đã mất tiếng. Cuối cùng lại là sửa không được, tuy là cô không biết ai tặng, nhưng dù sao nó cũng đã nằm trong phòng mình dài như vậy, hẳn là sẽ có chút hỏng hóc
“Tiểu thư, đừng buồn, cửa hàng nhỏ này còn rất nhiều chiếc hộp âm nhạc như thể, để tôi dẫn cô đi xem”
“Không cần, cảm ơn”
Những cái hộp âm nhạc đó cũng không giống cái này. Từ sau trận sốt cao đó tỉnh lại, trong hai năm nay, cô đối với nhiều chuyện trong quá khứ cảm thấy rất xa lạ, duy chỉ có chiếc hộp âm nhạc này là mang lại cảm giác không giống. Cái cảm giác này, bản thân cô cũng không thể hiểu được
Bước ra khỏi cửa hàng đồ cổ, Lâm Tịch Nhan chưa bước được hai bước, thân người đã bị người khác đụng vào, chiếc hộp âm nhạc trong tay lập tức rơi xuông đất
“Bộp!” là âm thanh rơi của nó
Lâm Tịch Nhan há hốc, không kịp nói lời nào, nhìn chằm chằm xuống đất, không nói
“Xin lỗi”
Người con trai cũng nhìn chiếc hộp âm nhạc, ngồi xuống nhạt nó lên, nhưng chiếc hộp đã bị vở thành đôi, linh kiện nhỏ bên trong cũng văng tán loạn
Chiếc hộp đang cầm trong tay tự nhiên lại biến thành bộ dạng này, Thần Diệc Ca nhíu mày, không ai nhìn thấy được sau lớp mắt kính đen là đôi mắt thập phần xấu hổ cùng áy náy
“Xin lỗi, tôi...........”
Anh muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, là xin lỗi đã đụng phải cô ấy hay xin lỗi đã làm hư đồ của cô?
“Thần Diệc Ca!”
“Thần Diệc Ca.............”
Cách đó không xa, là bóng dáng của mấy cô gái đuổi theo anh, còn cả tiếng la hét ước chừng có thể vang vọng đến mấy con phố
Thần Diệc Ca biến sắc, fan đã đuổi tới, buổi chiều này, anh tính thực hiện lời hứa với một đứa bé nhưng lại nuốt lời, bây giờ lại làm hư chiếc hộp âm nhạc này............
Lâm Tịch Nhan nghe thấy tiếng hét của những người phía sau, người này đang bị truy đuổi sao?
Tay nắm chặt góc áo của người con trai, Thần Diệc Ca ngẩn người
Bên trong tiệm đồ cổ, ông chủ quan sát bên ngoài rồi quay lại nhìn cô gái và người con trai đứng phía sau cô
Lâm Tịch Nhan nhìn đám người đang dần chạy xa qua lớp kính, xác định đã không còn thấy bóng dáng
Cô quay lại, liếc nhìn gương mặt của người con trai đang gần trong gang tấc, tủ kính nhỏ hẹp khiến cho khoảng cách giữa hai người cực kì gần. Hơi thở đàn ông của anh tuyệt đối không làm cô cảm thấy phản cảm, ngược lại rất thoải mái
Lui một bước, thu lại vài gợn sóng đang nổi lên trong mắt, cô lấy lại vài phần thản nhiên xa cách
“Cảm ơn” Thần Diệc Ca mở miệng, nhưng cô gái trước mặt không có vẻ gì vui
“Tôi chỉ là sợ anh chạy đi mắt, không kip đền lại thứ này cho tôi”
Lâm Tịch Nhan cực kì xem thường, tức giận muốn đoạt lại những phần còn lại của chiếc hộp âm nhạc trong tay anh
“Cái này hoàn toàn hư rồi”
Nghe được phiền muộn từ trong lời nói của cô gái,anh thầm nghĩ, thứ này đối với cô rất quan trọng sao?
Tuy là bị người truy đuổi mới đụng vào cô, nhưng anh vẫn là người sai lầm
Nhìn quanh bốn phía, Thần Diệc Ca mở miệng
“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm hư nó. Tôi có thể đền lại một cái khác cho cô”
Đền sao? Lâm Tịch Nhan nâng giọng, xem ra mình gặp phải một đại thiếu gia rồi!