“Tôi muốn gặp giám đốc của các người”
Lâm Tịch Nhan vừa vào cửa đã nghe được giọng nói nhu hòa của thư kí X
“tiểu thư có hẹn trước không?”
Hẹn trước........... Lâm Tịch Nhan lắc đầu, thư kí X giương mắt nhìn cô gái mặc đồng phục nữ sinh xinh đẹp trước mắt cùng hai người áo đen đi theo phái sau. Nghĩ lại, làm sao có thể là.............của tổng giám đốc, chẳng lẽ cô là................. Hiện tại có rất nhiều nữ sinh vì tiền cái gì cũng có thể làm.
Không ngờ đến, lời nói kế tiếp của Lâm Tịch Nhan đã làm cho thư kí X sững tại chỗ, thật lâu cô mới lấy lại bình tĩnh
“Tôi là Lâm Tịch Nhan”
Lâm Tịch Nhan, ba chữ này thôi đã đủ không cần phải hẹn trước rồi
____________________
“Lâm tiểu thư, xin mời”
Thư kí mang theo cô đi lên tầng cao nhất của công ti, cũng là nơi giành cho những nhân vật cao cấp nhưng Lâm Tịch Nhan rất không quen với bầu không khí ở nơi này, rất áp lực khiến cho con người có chút hít thở không thông
Thư kí lịch sự mở cửa thang máy, phải biết rằng, dù nữ sinh có vài phần trường thành này vẫn chưa tốt nghiệp đại học, song tương lai sau này sẽ trở thành giám đốc phu nhân, bất kể là ai, cũng phải chăm sóc
“Hai người ở đây chờ tôi”
Đã đến đây rồi, cô ấy hẳn là sẽ không bỏ trốn
Hai người đàn ông phía sau dừng bước, không nói một lời nhìn Lâm Tịch Nhan bước vào văn phòng
Lâm Tịch Nhan rất ghê tởm cái loại cảm giác lúc nào cũng bị người khác nhìn chằm chằm, nhất là đàn ông. Ánh mắt vô hình của họ theo dõi mình, khiến cho cô cảm thấy không được tự nhiên
Vào bên trong văn phòng, Lâm Tịch Nhan vừa đi vào, đã cảm thấy một cảm giác lạnh xẹt qua lưng
Bóng lưng cao ngạo của người đàn ông trước mắt, khiến cho người không dám nhìn thẳng. Mới liếc mắt một cái, anh đã khiến cho toàn bộ dũng khí của Lâm Tịch Nhan hóa thành hư vô
Cô cúi đầu, không chút để ý đem sự chú tâm của mình dồn vào nơi khác, không hề nhìn anh
“Có việc muốn nói sao?” Giọng nói của anh truyền đến, cô nhếch miệng nhỏ nhắn, gật gật đầu
“Tôi đến là muốn xin ngài một chuyện”
Cố Diễn Trạch nghe xong, gương mặt tuấn duật phi phàm hiện lên một ít ý cười, nụ cười thật ôn hòa, nhưng lại làm cho Lâm Tịch Nhan cảm thấy xa cách, trong khó hiểu lộ ra vài phần khiếp sợ
“Ngài có thể............ hủy bỏ hôn ước hay không?” Bốn chữ cuối cùng này Lâm Tịch Nhan nói ra rất nhỏ, nhưng âm lượng cũng đủ để cho Cố Diễn Trạch nghe rõ ràng
Hủy bỏ hôn ước............ Lâm Tịch Nhan biết nói như vậy sẽ khiến người ta khó xử, nhưng lén nhìn sắc mặt không thay đổi của Cố Diễn Trạch, khóe môi vẫn như trước cong thành nụ cười, lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, anh ta cũng không muốn kết hôn với mình. Đúng vậy, có người nào nguyện ý kết hôn với một người xa lạ, cả đời phải sống cùng nhau đâu. Anh ta như thế này, là đồng ý rồi đi?
“Vì sao?” Nam nhân ngậm ý cười, không chút nào thay đổi cảm xúc hỏi lại khiến cho Lâm Tịch Nhan nhất thời nghẹn lời
Anh hỏi cô vì sao ư?
Lâm Tịch Nhan rất buồn cười, không biết nên dùng lý do gì để đáp trả. Cô mím môi nhẹ cười một tiếng
“Ngài Cố à, hủy bỏ hôn ước hoang đường này, phải cần lý do sao?”
Nêu như anh muốn cô tìm lý do, vậy thật xin lỗi, Lâm Tịch Nhan cô đúng là không trả lời được
Hôn ước hoang đường? đôi môi đẹp khẽ nâng lên, tạo thành một độ cong vừa mắt, anh tiến đến gần cô gái xinh đẹp trước mặt, cúi đầu sát vào cần cổ trắng nõn của cô, cảm nhận mùi hương đặc biệt trên người. Lâm Tịch Nhan bị hành động tới gần của anh làm cho hoảng sợ, không khỏi lui về sau vài bước, rời xa hơi thở của người đàn ông này. Cô nghe thấy bên tai truyền đến lời nói trầm thấp xen lẫn vài phần lạnh lẽo của Cố Diễn Trạch
“Nhưng mà cuộc hôn nhân hoang đường này, tôi không thể nào không làm”