Trong lúc rơi xuống, may sao thân thể Tâm Di đập vào một khoảnh đất nhỏ, khá bằng phẳng, nhô ra lưng chừng vực, phần nào làm giảm tốc độ rơi. Bản năng mách bảo cô giơ tay tóm lấy bất cứ vật gì có thể cứu mình, cuối cùng Tâm Di cũng tóm được một mỏm đá nhỏ, hơi lồi ra ngoài. Vận hết sức bình sinh bám chặt lấy mỏm đá, lớn tiếng hét: “Tử Kiện, cứu em với!”
Lâm Tử Kiện nghe thấy tiếng kêu, biết Tâm Di tạm thời an toàn, cũng phần nào yên tâm, thét vọng xuống: “Tâm Di, đợi chút, anh đến cứu em ngay đây!” Vội vàng mở ba lô lấy dây thừng, chạy đến bên bờ vực, thả xuống: “Anh thả dây xuống rồi đấy, bám chắc lấy, anh sẽ kéo em lên!” Dây thừng lơ lửng cách đầu Tâm Di một đoạn rồi ngừng hẳn lại.
“Gần thêm chút nữa. Em với không tới!” Tâm Di ngẩng đầu nhìn lên, hét lớn.
Lâm Tử Kiện nằm sấp bên mép vực, cố nhoài người ra hết cỡ, hỏi: “Với tới chưa?”
Giọng nói của Tâm Di từ bên dưới vọng lên, vô cùng hoảng hốt: “Còn một chút nữa… Tử Kiện, em không chịu nổi nữa rồi!”
“Bám chắc lấy, bám chắc lấy, đợi anh nghĩ cách khác!” Tử Kiện vội trả lời, anh đang lo phát điên lên được, ở nơi hoang vắng không một bóng người này biết tìm đâu ra dây thừng bây giờ?
Con người trong lúc nguy cấp thường có hai loại phản ứng: một, sợ hãi đến mức không biết phải làm gì; hai, càng nguy hiểm càng sáng suốt. Tử Kiện thuộc loại thứ hai.
Vô tình nhìn thấy chiếc xe đạp của mình, trong đầu anh chợt nảy ra một cách. Anh vội chạy qua, tháo lấy xích xe, thắt chặt vào một đầu dây thừng, rồi chạy đến bên bờ vực, thả xuống: “Được chưa, Tâm Di? Mau trả lời anh!”
Anh vẫn ép sáp người bên miệng vực, một lúc sau mới nghe thấy tiếng Tâm Di trả lời: “Được rồi!”
“Nắm chắc nhé, anh kéo em lên giờ đây.” Tử Kiện ra sức kéo dây thừng, dần dần, khi thấy Tâm Di hiện ra trong tầm nhìn của mình, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhoài người xuống sâu hơn chút nữa, giơ tay ra: “Đưa tay cho anh!” Tử Kiện nắm chặt lấy tay Tâm Di, kéo thật mạnh.
Do phần lớn thân thể nhoài ra ngoài miệng vực, lại vội kéo Tâm Di lên, cho nên, lúc Tâm Di vừa đặt được tay lên mép vực, Lâm Tử Kiện mất thăng bằng, lao đầu xuống vực. Trong khoảnh khắc bị rơi xuống ấy, anh đẩy Tâm Di một cái thật mạnh, nhờ thế Tâm Di trèo lên được khỏi miệng vực. Đợi cô quay người lại, đã không còn thấy bóng Tử Kiện.
“Tử Kiệnnnnn…!!!” Tâm Di vừa khóc vừa bò đến bên bờ vực, đau đớn thét gọi người yêu, nhưng đáp lời cô chỉ là im lặng.
Tâm Di lập tức bò dậy chạy lên núi tìm đám bạn.
Trên đỉnh núi, đám bạn học của cô đang vui vẻ dựng lều, vừa làm vừa…
“Sửa có mỗi cái xe mà sao lâu thế nhỉ?” Càn San nói với cô bạn đứng bên cạnh.
“Heihei, đằng ấy ngốc thật đấy, này gọi là ‘cơ hội’ biết chưa?!”
Nam sinh gầy gò cạnh đó ra vẻ vô cùng hiểu biết bổ sung: “Sau này nhớ lại khoảng thời gian ‘lịch sử’ này đảm bảo ‘dư âm sẽ còn vang mãi’ cho mà coi.”
“Thôi đi! Sang Khảo Cổ, ông thì chỉ biết có mỗi ‘lịch sử’, theo tôi, ông về quách thời cổ đại mà sống cho xong.” Càn San giễu.
Nam sinh tên gọi Sang Khảo Cổ không phải dân Y nhưng rất thân với đám sinh viên trường này, hơn nữa lại đang… tình nguyện ‘làm đuôi’ của Càn San, tiếc thay Càn San thấy ‘hắn’ quá cổ bản, cứng nhắc nên thường…làm lơ. Nghe Càn San chế giễu, Sang Khảo Cổ cũng không bực, nói tiếp: “Tôi cũng muốn lắm, có điều, phải có bà cùng đi kia!”
Càn San trừng mắt nhìn kẻ vừa ‘phát ngôn bừa bãi’: “Xí… tôi cóc thèm đến cái nơi khỉ gió ấy! Chỗ đó vừa không có tivi lại chẳng có máy tính. Đến đó để mà chết vì buồn à! Muốn đi ông mình đi!”
Đang nói, thấy Tâm Di thở hồng hộc chạy lại, mặt mày đẫm mồ hôi, người ngợm quần áo lem lem luốc luốc, giật thót mình, vội chạy đến đón: “Tâm Di, sao thế, xảy ra chuyện gì vậy?”
Đám còn lại cũng vội vây đến, tranh nhau hỏi thăm.
“Tử Kiện, Tử Kiện …” Tâm Di thấy bạn, càng thêm nước mắt ngắn nước mắt dài, nói không nên lời.
Trước nay chưa từng thấy Tâm Di như vậy, Càn San càng lo đẫy: “Tâm Di, rốt cuộc thì có chuyện gì? Đừng khóc mãi thế!”
“Tử Kiện… anh ấy rơi xuống vực rồi!”
“AAA…” Cả đám kinh hoàng!
Sang Khảo Cổ cũng nhanh trí, lập tức đưa ra ý kiến: “Đừng ‘A’ nữa, xuống núi xem sao, nhanh!”
Cả đám giờ mới bừng tỉnh, vội vội vàng vàng chộp lấy xe phi xuống núi.
Lúc tìm thấy thi thể Lâm Tử Kiện dưới chân núi, không một ai nhẫn tâm để Tâm Di thấy, trước sự kiên quyết của cô, đành phải xuôi theo, để cô nhìn anh lần cuối, không ngờ cô lại quá kích động, vừa nhìn thấy liền ngất đi.
Tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện, đứng trước sự thương tâm tột bậc vì mất đi đứa con trai độc nhất của ông bà Lâm, cảm giác tội lỗi càng dâng lên trong lòng Tâm Di. May sao ông bà cũng là người hiểu lý lẽ, biết rõ Tâm Di cũng đau đớn không kém gì họ nên chẳng hề oán trách cô. Điều này càng khiến Tâm Di thêm hận bản thân mình.
Suốt một năm trời, Tâm Di đều ở trong tình trạng suy sụp. Càn San sợ cô nghĩ quẩn, thường ở bên cạnh cô, thi thoảng còn lôi cô đi dạo phố, mua sắm, hát karaoke, đi ăn…tóm lại là vắt óc nghĩ mọi cách có thể giúp cô khuây khỏa, quên đi nỗi đau tưởng chừng như không thể vượt qua nổi ấy.
Thời gian trôi qua như bóng câu ngoài cửa sổ, chớp mắt đã đến ngày giỗ đầu Tử Kiện. Ban ngày, Tâm Di đến thăm, an ủi ông bà Lâm, buổi tối, cô gọi Càn San cùng đi đến bờ vực nơi xảy ra sự cố thương tâm ngày nào.
Trên bầu trời đêm sâu thẳm treo một mảnh trăng vừa tròn, vừa sáng, những ngôi sao không ngừng lấp lánh thứ ánh sáng tuy nhỏ nhoi nhưng độc nhất vô nhị của riêng mình. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy, bên cạnh mặt trăng, có 5 vì sao sáng hơn mọi vì sao khác, không những thế còn gần như xếp thành một đường thẳng tắp.
Tâm Di đương nhiên chẳng có tâm trạng nào đi ngắm nhìn vẻ đẹp của trời đêm. Cô đứng bên bờ vực nơi Tử Kiện rơi xuống, cúi mình đốt nến, thắp hương, rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn đăm đăm từng dải núi đen sẫm tiếp nối nhau đằng xa.
Càn San vốn định dập tắt cái ý định đến đây của Tâm Di nên ban đầu hạ quyết tâm lôi bằng được Tâm Di đi dạo phố, ngắm đông nhìn tây, mua cái này, sắm cái nọ, nhưng kết quả vẫn phải đi cùng Tâm Di đến nơi này. Là bạn thân, cô là người làm chứng cho mối tình giữa Tâm Di và Tử Kiện, hai người, từ quen biết cho đến yêu, toàn bộ quá trình, cô đều biết. Cô hiểu rất rõ tình cảm của họ sâu sắc đến mức nào. Lúc này đây, tâm trạng Tâm Di thế nào, cô là người hiểu hơn ai hết. Nhưng cô thực không nhẫn tâm nhìn bạn mình, như người mất hồn, đứng thế này mãi. Cô càng sợ Tâm Di một phút nghĩ quẩn mà hành động nông nổi nên mở lời khuyên: “Tâm Di, về đi thôi, cậu đã viếng qua Tử Kiện rồi còn gì.”
Cũng không biết Tâm Di có nghe thấy hay không, chỉ khẽ lẩm nhẩm đọc:
“Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lượng, tự nan vong.
Thiên lý cô phần, vô xứ thoại thê lương.
Tung sứ tương phùng ưng bất thức, trần mãn diện, bấn như sương.
Dạ lai u mộng hốt hoàn hương, tiểu hiên song, chính sơ trang.
Tương cố vô ngôn, duy hữu lệ thiên hàng.
Liệu đắc niên niên trường đoạn xứ, minh nguyệt dạ, đoản tùng cương.”
Nước mắt hòa cùng giọng ngâm, “Đến hôm nay mình mới thực sự hiểu thấu bài thơ này của Tô Đông Pha.”
Càn San thở dài: “Nói một câu cũ rích: người chết rồi không thể sống lại. Cậu có thương tâm thế nào đi chăng nữa anh ấy cũng không quay lại được.”
“Phải, mình biết chứ, nhưng cậu có biết tim mình đau đớn, hối hận đến cỡ nào?! Giá như xe đạp của mình không bị hỏng, giá như mình không đến đứng bên bờ vực ấy, giá như anh ấy không vì cứu mình…mọi việc đều không xảy ra.”
“Tâm Di, cậu đừng tự mình đổ hết trách nhiệm lên bản thân mình như thế. Cậu cũng đâu có muốn vậy.”
“Ông trời ơi, vì sao ông lại tàn nhẫn đến như vậy?! Vì sao lại nhẫn tâm đoạt mất Tử Kiện?! Xin ông đem anh ấy trả lại cho tôi! Trả cho tôi!!!” Tâm Di ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm vô tận gào thét. Càn San thấy Tâm Di kích động như vậy, vội ôm chặt lấy cô: “Đừng thế, bình tĩnh lại đi, Tâm Di!”
Tâm Di khóc ngất đi trên vai Càn San: “Mình rất nhớ anh ấy, rất muốn gặp anh ấy, chỉ một lần thôi cũng đủ.” Đúng lúc đó, một trận cuồng phong thổi đến, cây cối ào ào rung động, cát bụi mịt mù, mặt đất cũng chấn động.
Càn San cảm nhận được sự rung động tuy rất khẽ của mặt đất dưới chân mình, liền nói với Tâm Di: “Tâm Di, nghi sắp có động đất, chúng ta mau rời khỏi đây.”
Tâm Di bị gió thổi muốn đứng không vững nhưng vẫn cố chấp: “Mình không đi đâu hết, cứ để gió cuốn mình đi, cứ để động đất chôn vùi mình, để mình có thể đến với Tử Kiện.”
Hai người bọn họ không hề phát hiện ra, chính lúc này, trên bầu trời, năm vì sao đã hoàn toàn nối thành một đường thẳng, liền sau đó, một dải sáng trắng chiếu thẳng xuống, bao trùm lấy thân hình nhỏ nhắn của Tâm Di.
Tâm Di đưa tay che mắt, muốn cản bớt một phần làn ánh sáng chói lọi đó, lạ một điều là Càn San lại không hề thấy lóa mắt, cô chỉ nhìn thấy một vòng sáng êm dịu bao quanh Tâm Di, rồi vòng sáng bắt đầu chuyển động, càng lúc càng nhanh, cùng với sự chuyển động của vòng ánh sáng, thân thể Tâm Di dần dần rời khỏi mặt đất, bị hút vào vòng xoáy ánh sáng ở bên trên, biến mất.
Chỉ trong vòng có hai phút ngắn ngủi đó, gió ngừng thổi, mặt đất cũng ngừng chấn động, tất cả đều khôi phục lại trạng thái ban đầu như chưa từng có gì xảy ra, chỉ mình Tâm Di là không rõ tăm tích, để lại Càn San vẫn đứng ngây ra đó.
“Chúa ơi! Không ngờ hiện tượng chỉ trong phim khoa học viễn tưởng mới có lại xảy ra ngay trước mắt mình!” Càn San giật mình thức tỉnh. Cô vội vàng đi báo cảnh sát nhưng chẳng một ai tin vào những gì cô nói. Sau đó, Càn San đã chạy khắp nơi tìm kiếm tung tích Tâm Di nhưng thất bại. Cô làm sao nghĩ ra được Tâm Di lại có thể chạy đến Thanh triều cơ chứ…
Nghe Tâm Di kể xong, Khang Hy thở dài không ngớt. Thấy Tâm Di nước mắt ngắn nước mắt dài, Kang Hy khẽ vỗ về an ủi cô: “Tội nghiệp, tội nghiệp!”
“Hoàng thượng, tiểu nữ làm ngài mất vui rồi.”
“Không, trẫm rất cảm động, cảm động trước tình yêu của cậu trai ấy. Trẫm tin rằng, tâm nguyện lớn nhất của cậu ấy là cháu được sống vui vẻ, khỏe mạnh.”
“Cháu sẽ cố gắng.”
“Tâm Di này, cháu còn có thể về nhà không? Nếu cháu muốn, ta sẽ cố hết sức giúp cháu.”
“Về nhà ư? Đương nhiên là muốn rồi!” Tâm Di cười gượng, “Nhưng cháu làm sao về nhà được bây giờ? Cháu không có năng lực đó, cũng chẳng ai có năng lực giúp cháu trở về nhà!” Tâm Di khẽ lau nước mắt, đột nhiên đổi đề tài: “Hoàng thượng, cháu có thể ăn chút gì đó không?”
Khang Hy nghe thế liền đẩy thức ăn trên bàn đến trước mặt Tâm Di: “Cháu ăn đi!”
“Tạ ơn hoàng thượng!!!” Tâm Di chẳng chút khách sáo, cùng lúc dùng cả hai tay bốc thức ăn.
Quần thần thấy thế chết ngất, lại bắt đầu nhỏ giọng bàn tán: “Ai lại dùng tay bốc thế kia chứ?!… Dễ là người tương lai không dùng đũa… Ăn uống kiểu gì mà chẳng nhã nhặn chút nào!… Phải đấy, thiếu nữ gì mà lại thế này!”
Tâm Di ‘quét’ sạch toàn bộ thức ăn trên bàn, lại lấy thêm một quả chuối, lột vỏ, cắn một miếng to: “Hoàng thượng, có phải là cháu chẳng có dáng vẻ thục nữ chút nào không?”
Khang Hy chẳng hề để tâm, nói: “Người cố làm ra vẻ dè dặt nhìn thấy chưa đủ nhiều hay sao? Trẫm thích phong cách tự nhiên của cháu.”
“Haha! Cháu cứ nghĩ ở nơi đây việc gì cũng đòi hỏi quy tắc, luật lệ người tùy tiện như cháu chắc gì ngài đã thích.”
“Không có chuyện đó, thế này mới hay chứ!” Khang Hy quả thực chẳng chút để ý.
“Thật ư?”
“Đương nhiên là thật! Tâm Di, cháu cứ ở lại đây, để ta chăm sóc cháu!” Khang Hy nói.
Tâm Di không khỏi ngây ra: “Hoàng thượng, ngài định nuôi cháu thật ư? Ngài là vua một nước, còn Tâm Di chỉ là một con bé lai lịch không rõ ràng, cháu thực không dám nhận.”
“Trẫm nói được là được. Cháu là con gái, ở đây lại chỉ có một thân một mình, làm sao sống nổi! Cháu cứ yên tâm ở lại đây!” Giọng nói nghiêm nghị, không cho phép phản đối.
“Cũng được, cháu nghe lời ngài vậy!” Tâm Di biết rõ mình mà rời khỏi Khang Hy chắc chắn sẽ phải chết. Ăn hết chuối, Tâm Di cầm tách trà trước mặt Khang Hy uống cạn một hơi, tự nhủ: “Uhm, đằng nào cũng chẳng về được, ở lại đây thể nghiệm một chút cuộc sống Thanh triều cũng chẳng tồi!” Lại thò tay bốc một quả táo.
Khang Hy thấy thức ăn trên bàn bị ‘giải quyết’ cũng tương đối rồi mà Tâm Di lại còn cầm thêm một quả táo lên gặm, liền hỏi bằng giọng thương cảm: “Cháu nhịn ăn mấy ngày rồi, Tâm Di?”
Tâm Di vừa ‘cạp’ táo vừa trả lời: “Cháu cũng không biết nữa, chỉ thấy đói. Hoàng thượng, thực ra bình thường cháu ăn cũng không nhiều, không ăn hết cơm hết gạo của ngài đâu.”
Khang Hy cười ha hả: “Ăn được hết cơm gạo của trẫm cũng là một loại bản lĩnh.” Nói rồi đứng dậy kéo tay Tâm Di: “Đi, theo trẫm đến Nam thư phòng, ta muốn trò chuyện thêm với cháu.” Sau còn dặn dò thêm Lý Đức Toàn: “Đi nói Ngự thiện phòng bữa tối nay chuẩn bị kỹ một chút, Tâm Di sẽ cùng dùng cơm với trẫm.”
“Dạ!” Lý Đức Toàn đáp, tuy không biết Khang Hy định nói chuyện gì với cô gái này nhưng Lý tổng quản biết rõ việc tiếp theo đây mình phải làm là sắp xếp chỗ ở và chọn người hầu hạ.
Thường thì những việc như thế này vốn không cần Lý tổng quản đích thân đi làm, chỉ việc dặn dò một tiếng là xong, nhưng có mù cũng thấy thái độ của Khang Hy, ông ta nào dám không tận tâm tận lực đích thân giải quyết, ở trong cung lâu thế rồi, điểm này vẫn không nhìn ra chắc?
Quần thần thấy Khang Hy đứng dậy cũng lập tức đứng lên, đồng thanh hô lớn: “Kính tiễn hoàng thượng.”
Tâm Di bước theo Khang Hy vài bước, chợt nhớ ra điều gì, liền dừng lại: “Hoàng thượng, còn đồ đạc của cháu…”
Khang Hy vỗ vỗ tay cô: “Yên tâm, sẽ không thiếu thứ gì đâu.”
Tâm Di gật đầu, quay sang nhìn Dận Chân.
Đúng lúc Dận Chân cũng vừa ngẩng đầu lên, thế là, Tâm Di rất đắc ý hướng về phía Dận Chân giơ giơ quả táo cầm trong tay.
Dận Chân trong bụng… ấm ách không nói cũng biết: “Nha đầu này quả không đơn giản, Hoàng A Mã không những giữ lại trong cung, còn nói muốn chăm sóc cô ta, ‘bố già’ bao giờ đối tốt như thế với con trai mình?” Nghĩ là nghĩ vậy, vẫn mỉm cười với Tâm Di, có điều nụ cười này quả thực không mấy… ưa nhìn.