Lúc đó, Na Lan Đức Duật đang ngồi trước bàn sách xem sách, xem rất lâu, vẫn là trang đó, "Hận nhau chi bằng tin tưởng nhau, tương tư mới cảm thấy biển không sâu. Chẳng lẽ anh thật sự vứt bỏ tình cảm này của chúng ta sao, thật sự bằng lòng lấy người khác?" ngay cả Na Lan Hoằng bước vào phòng, anh cũng không hay.
"Duật nhi, sách gì vậy, xem đến nhập thần như vậy." Na Lan Hoằng hỏi.
Na Lan Đức Duật tỉnh thần lại, "A Mã, không có gì, con chỉ tùy tiện lật lật thôi."
"Hoàng Thượng vì chuyện kén chồng của Tâm Di cách cách con biết chưa?" Na Lan Hoằng thẳng vào vấn đề.
"Dạ biết, Hiện tại trên dưới triều đình và dân chúng không ai không biết." Na Lan Đức Duật để sách xuống, bắt đầu chơi với cây thước chặn giấy.
Na Lan Hoằng thấy con trai dáng vẻ không chút động lòng, không nén nổi nôn nóng, liền hỏi: "Con có dự tính gì không?"
"Dự tính gì? Không có, chuyện này có liên hệ gì với con?" Na Lan Đức Duật vốn không nghĩ đến chuyện này.
"Làm sao không liên hệ, chả lẽ con không muốn lấy Tâm Di cách cách?"
"Chưa từng nghĩ tới."
"Chưa từng nghĩ tới? Hiện tại trên dưới triều đình và dân chúng, ai ai cũng nghĩ mình phù hợp điều kiện."
Na Lan Đức Duật vẫn dáng vẻ không mấy quan tâm, "Mọi người muốn nằm mơ, thì cứ để bọn họ nằm mơ đi."
"Đây không phải là nằm mơ, Yu nhi, con cũng nên dự tính cho mình đi." Na Lan Hoằng khuyên bảo.
"A Mã, cha không phải muốn con lấy vợ sao, con hứa với cha, năm nay nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này."
"Không phải lấy vợ đơn giản như thế, Duật nhi, luận tướng mạo, tài văn chương, võ công, con đều không thua kẻ khác, nếu không, sao được người ta bình chọn là người đứng đầu tam đại thần tượng chứ? Nhìn cả triều đình, có thể tranh cao thấp với con chỉ có hai người, con tại sao không tranh thủ một chút chứ?" Na Lan Hoằng phân tích rất đúng.
Na Lan Đức Duật để thước chặn giấy xuống, nghiêm túc nói: "A Mã, cha có nghĩ tới bọn họ vì sao muốn lấy Tâm Di cách cách hay không? Bỏ qua việc cô ấy là "cục cưng" của đương kim Hoàng Thượng đi, điều quan trọng nhất là cô ấy có thể biết chuyện tương lai, bọn họ đều muốn biết nội dung di chiếu, có liên quan đến vinh hoa phú quý sau này."
"Con biết vậy thì tốt, A Mã không phải là hùa theo đám người thế lực đó, chức quan Cửu môn đề đốc của A Mã tuy không lớn, nhưng binh mã kinh thành đều do cha quản, mà con cai quản toàn bộ thị vệ hoàng cung, bọn họ đều muốn lôi kéo cha con chúng ta, nhìn sức khỏe Hoàng Thượng ngày càng suy yếu, tranh giành ngôi vị ngày càng gay gắt, A Mã muốn duy trì ở thế trung lập sợ cũng được nữa rồi, bây giờ có cơ hội tốt thế này, chúng ta không nên từ bỏ." ý Na Lan Hoằng không phải là dựa dẫm vào kẻ quyền thế, ông chỉ là suy nghĩ cho con trai mình, đây là lẽ thường tình, quả không sai, con trai ông đúng là đứa bướng bỉnh.
"A Mã, con hiểu nỗi khó khăn của cha, nhưng đại hội kén chồng này con vẫn là không tham gia, con đã nói với cha rồi, con đã có ý trung nhân."
"Là người của Ung Vương gia, phải không? Cha biết con đối với cô ta chưa từ bỏ ý định."
Na Lan Đức Duật cũng không phủ nhận, "Vâng! Là con không có hy vọng, con chỉ yêu cô ấy, chỉ muốn lấy cô ấy." ngoài tình yêu ra, anh ta còn một nguyên nhân không cách nào với cha, đó là ám thị của Ung Vương gia, đến bây giờ anh ta cũng không biết là nên nương nhờ hay là không. Nếu nói nguyên nhân này với cha, chỉ sợ cha sẽ phản đối.
Quả nhiên, anh ta không nói nguyên nhân này, cha anh đã đề cập đến, "Cô ta là người của Ung Vương phủ, chúng ta trèo cao không tới đâu."
"Ung Vương phủ trèo cao không tới, Tâm Di cách cách chúng ta lại càng không tới!"
Na Lan Hoằng nhẫn nại khuyên bảo, "Việc này không giống nhau, cách cách là kén chồng toàn quốc, bất luận xuất thân môn hộ, lấy tài năng là trên hết. Nghe lời A Mã, việc hôn nhân với Ung Vương phủ không phải trò đùa, chi bằng con hãy dẹp bỏ ý nghĩ đó tham gia đại hội lần này, cha đã báo danh dùm con rồi."
"A Mã, cha tại sao cứ dồn ép con chứ? Tâm Di cách cách đẹp hay xấu, tính tình tốt hay xấu, con đều không biết, ngộ nhỡ cô ta là một công chúa ngang ngược, sau khi cưới về rồi thì trong nhà há chẳng phải không ai được yên sao, cho dù có vinh hoa phú quý bao nhiêu đi chăng nữa, con cũng sẽ không vui." Na Lan Đức Duật biết quá rõ tính tình của các vị cách cách công chúa đều rất xấu, với lại bên cạnh có một đám người hầu hạ, nghe nói chức phò mã thật không dễ làm, không chỉ phải hành đại lễ quân thần với vợ, mà trong cuộc sống vợ chồng, nếu không đưa bao đỏ (tiền lì xì) cho bọn người hầu đó, thì ngay cả vào phòng cũng không được. Na Lan Đức Duật nghe đến tình huồng này, cảm thấy đây vốn không phải là thành thân, mà là chịu tội.
Na Lan Hoằng nào biết con trai có suy nghĩ như vậy, vẫn tiếp tục nói: "Tâm Di cách cách rất được Hoàng Thượng sủng ái, tính tình rất tốt, còn dung mạo, cha thấy rồi, không kém người nào, con ở Ngự Hoa Viên không phải đã gặp cô ấy rồi sao?"
"Con trước giờ không có tới Di Uyển, trong cung cũng chưa gặp cô ta, chỉ có hôm cô ta đến thì có gặp một lần, cô ta ngày hôm đó giống như ma vậy, con đã sớm quên rồi." Na Lan Đức Duật không kìm nén mà nói, ấn tượng ban đầu của anh ta với Tâm Di rất tệ.
Na Lan Hoằng nói lâu như vậy, thấy vẫn là nói không thông, đã không còn kiên nhẫn được nữa, liền ra lệnh: "Được rồi, bất luận bộ dạng cô ta thế nào, con nhất định phải tham gia cuộc thi, năng lực của con A Mã biết rõ."
"A Mã, con lặp lại lần nữa, con sẽ không tham gia!" Na Lan Đức Duật cứng đầu không nghe, "Nếu cha cứ muốn con đi... nếu thua vẫn không dễ đâu."
"Hỗn láo!" Na Lan Hoằng tức giận tát mạnh con trai một bạt tay.
Na Lan Đức Duật ngẩn người ra, mở cửa chạy ra ngoài, dù cho cha có la hét sau lưng.
Ra tới ngoài đường, vào trong một tiệm trà, vừa mới ngồi xuống, thì nghe mọi người bàn tán.
"Này, nghe gì chưa, Hoàng Thượng đang kén phò mã cho Tâm Di cách cách đó."
"Chuyện huynh nói đã là tin cũ rồi, bây giờ ngay cả đứa con nít ba tuổi cũng biết chuyện này."
"Phải đó, ngay cả Vương Nhị mặt rổ cạnh nhà tôi cũng đi báo danh."
"Ha ha... hắn ta, hắn ta mà cũng dám nằm mơ nữa, không phải đã nói những người ngũ quan không đầy đủ thì không được báo danh sao?"
"Trên bảng vàng cũng không có nói người mặt rổ không được báo danh."
"Còn nữa, cậu em họ nhà tôi cũng được coi là người tài, mấy hôm trước vừa mới thành thân, chuyện này làm cho hắn tức chết luôn, nếu bảng vàng dán sớm một chút thì phải tốt hơn không."
"Các huynh nói, ai sẽ may mắn làm phò mã đây?"
"Tránh không khỏi tam đại thần tượng."
"Chưa chắc, còn có người ngoài kinh thành nữa chi, nghe nói, Tâm Di cách cách chẳng thèm nể tình tam đại thần tượng nên mới nghĩ ra chủ ý này."
"Chúng ta không cần phải bận tâm chuyện này rồi, đến lúc đó đến xem náo nhiệt là được rồi."
Na Lan Đức Duật nghe thấy, ngay cả trà cũng không uống, đứng dậy bỏ đi.
Ra khỏi tiệm trà không xa là một điểm báo danh, một hàng dài không thấy đuôi, hai tên sai nha đang ngồi bận bịu sau bàn.
"Phí báo danh." Một sai nha gày còm nói với người báo danh.
"Còn đòi phí báo danh hả?" người báo danh hơi bực bội.
"Không đắt đâu, chỉ 5 đồng."
Người báo danh bỏ 5 đồng tiền lên bàn, sai nha lấy tiền, chỉ nghe tiếng lẻng xẻng, tiền đã rơi vào trong cái sọt bên cạnh bàn, tiền xu đã lấp đầy nửa sọt lớn.
Một sai nha khác bên cạnh chỉ chỉ vào tờ khai, "Điền đầy đủ vào."
"Tôi, tôi không biết chữ." người báo danh lúng túng nói.
"Vậy ngươi tới góp vui gì chứ, cách cách mà gả cho ngươi một kẻ mù chữ sao? Đi đi đi, tránh qua một bên đi."
Người báo danh vẫn biện bạch, "Đâu có nói nhất định phải biết chữ đâu."
Sai nha châm biếm, "Không xem bảng vàng hử, ngoài thi võ, còn phải thi văn nữa."
Người xếp hàng ở phía sau nói: "Hắn không phải không biết chữ sao, làm sao mà xem bảng vàng chứ? đi đi, đi đi."
"Ơ, thế, thế 5 đồng tiền của tôi thì sao?" người đó vẫn còn nhớ đến tiền của mình nữa!
"Phí báo danh nộp rồi không trả lại. Ai bảo ngươi không nghe cho kỹ, người tiếp theo." Sai nha gày còm không kiên nhẫn nói.
Người báo danh khác nộp lên 5 đồng tiền.
Sai nha cũng không nhận, "Hỏi cho rõ trước, biết chữ không?"
"Tôi năm tuổi đã học làm thơ rồi."
"Cũng không tệ." nói xong, lấy tiền bỏ vào sọt.
Người này lả lướt vài nét bút đã điền xong tờ khai, nộp lên, sai nha đưa cho anh ta một thẻ số, "Giữ cho tốt, làm mất không cấp lại, không có thẻ bài thì không được vào trường thi."
Người này cầm lấy thẻ bài, vui mừng rời khỏi.
"Người tiếp theo."
Lại một người báo danh nộp lên 5 đồng tiền, lại là tiếng lẻng xẻng...
Lúc này, nhóm người Tâm Di cũng đi đến chợ, nghe thấy mọi người bàn tán về chuyện đại hội kén chồng, Tâm Di tự chế giễu mình, "Ta từ trước giờ không ngờ rằng mình sẽ trở thành nhân vật "hot"."
"Mại dô... bán ngựa, bán thiên lý mã, thiên lý mã 100%..." một người buôn ngựa đang dắt hai con ngựa rao bán trên phố.
"Đây thật là thiên lý mã?"
"Tuyệt đối là thiên lý mã, nếu giả bao đổi lại." thấy có người hỏi, buôn ngựa nhanh nhẹn trả lời.
"Giá thế nào?"
"Sáu trăm lượng một con."
"Oa, anh giựt tiền à!" có người lớn tiếng ồn ào.
"Một phần giá một phần hàng, tôi mang từ Mông Cổ tới, giữa đường bị người ta cướp mua, kỳ thật, bọn họ rốt cuộc còn không phân biệt hàng tốt xấu, các vị đừng thấy hình dáng hai con người này không ra sao, nhưng nó chạy nhanh lắm, là con tốt nhất trong bầy đó." buôn ngựa nói mà nước bọt văng tung tóe.
"Thấy anh ba hoa chích chòe, ai biết là thật hay giả?"
"Có thể cưỡi thử hay không?"
"Làm thế sao được, đây là thiên lý mã, anh cưỡi lên nó chạy mất tiêu, tôi biết đuổi theo thế nào?" buôn ngựa lắc đầu không chịu.
"Nói cũng đúng!" lại có người nói: "Nếu có thể thắng ở hạng mục cưỡi ngựa, thì cũng đáng."
"Tôi vẫn là cảm thấy đắt."
"Này, anh có thể bán rẻ chút không, rẻ một chút chúng tôi mỗi người mua một con." Cuối cùng có người động lòng, bắt đầu trả giá.
"Đúng, năm trăm lượng hai con ngựa."
Buôn ngựa không chịu hạ giá, "Quá thấp, tôi từ xa đến cũng không dễ dàng gì, các vị ít nhiều cũng phải để tôi kiếm lời một chút chứ."
"Không thấp đâu, bán rồi anh không phải thoải mái sao." mọi người xúi giục.
Buôn ngựa làm ra vẻ do dự: "Vậy... vâng, thôi được rồi, thấy các vị thành tâm vậy, tôi nửa bán nửa tặng, người kinh thành các vị thật tinh tường.
Người mua liền lấy ngân phiếu ra, đưa cho buôn ngựa, buôn ngựa nhận lấy ngân phiếu, đưa dây cương ngựa cho bọn họ, "Đây, một tay giao tiền một tay giao hàng, chúc các vị may mắn!" việc mua bán hoàn tất, mọi người tự tản ra rời đi.
"Hai con hai trăm năm mươi lượng." Tâm Di đi thẳng đến đám người đứng bên cạnh xem.
"Có người thừa cơ hội kiếm tiền bất chính!" Đại Hổ nói.
"Sao lại nói vậy?" Tâm Di không hiểu.
Nhị Hổ bổ sung: "Ngoài buôn ngựa ra, còn có các khách điếm cũng buôn bán hưng thịnh, người tới dự thi cũng đã ở chật hết, giá phòng tăng gấp đôi so với ban đầu, kèm theo các loại hình buôn bán khác cũng tăng vùn vụt."
"Ha ha, ta đang thúc đẩy thị trường kinh tế phát triển!" Tâm Di thấp giọng nói nhỏ. Vừa nhìn lên, thấy bóng một người quen, "Vu..." cô liền gọi những người khác, "Đi mau!"
Không kịp rồi, Vu Tiếu Tuyền đã nhìn thấy bọn họ, vả lại đã đi về phía bọn họ, "Tâm cô nương, từ lúc chia tay cô vẫn khỏe chứ!"
Tâm Di thấy tránh không khỏi, cũng phóng khoáng chào lại, "Ô, tôi đang nói chuyện với ai đây, thì ra là hiệp đạo! Sao vậy, lại có chuyện mua bán tốt à?"
"Tâm cô nương, cô không cần phải chế giễu tôi, lần này, tôi không mua bán gì cả, là tôi đến tham gia đại hội kén chồng."
"Anh cũng tham gia à?" Tâm Di nhìn nhìn anh ta, "Anh cảm thấy mình có bao nhiêu phần thắng?"
"Phần thắng của tôi rất cao, tướng mạo không tệ, lại có võ công."
Tâm Di cười hì hì, "Bản thân anh tôi cảm thấy làm sao mà tốt như vậy được, theo tôi thấy, anh ngay cả vòng một gặp mặt cũng không qua được."
"Tại sao? Cũng không phải là cô gặp mặt!" Vu Tiếu Tuyền tham gia đại hội chọn chồng không phải là vì muốn tranh giành chức phò mã gì đó, mà là vì mục đích khác, anh ta muốn thông qua đại hội kén chồng hành thích Khang Hy.
"Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ xem biểu hiện xuất chúng của anh!" Tâm Di cười mỉa mai nói, "Anh số mấy vậy?"
"107, Tâm cô nương, đến lúc đó tôi nhất định sẽ để cô xem vở kịch hay!"
"Được! Anh đừng để tôi thất vọng! Tôi còn có việc, phải đi trước!" Tâm Di không muốn nói nhiều với anh ta, dẫn mấy người hầu bỏ đi.