Mấy năm trước, vào ngày nhược quán ( tròn 20) của ta, quốc sư nói, người con gái đầu tiên ta gặp sẽ là cô gái định mệnh của ta. Cho nên, ta mới thúc ngựa chạy một vòng, cuối cùng, người đầu tiên ta gặp lại là cô nhóc mười tuổi, thậm chí còn để lại “ dấu ấn” nho nhỏ trên áo ta. Cô bé đó rất hay đỏ mặt, giống như cô gái áo đỏ này.
Nhưng ngay sau đó ta đã gặp được một cô gái khác, nàng hiền lành xinh đẹp, bộ dáng khóc lóc thật làm người ta mềm lòng.
Có lẽ lần này quốc sư tính sai rồi..
Nhưng người sai lại là ta.
Tấm chết, Cám vào cung thay chị. Hóa ra, cô bé năm đó chính là em gái của Tấm. Nhưng có lẽ, Cám đã đến quá muộn. Khi Tấm đi, nàng ấy đã mang trái tim của ta theo rồi. Tấm chân tình của Cám, ta chỉ có thể nói lời xin lỗi.
Cám bắt đầu thay đổi mọi thứ liên quan đến Tấm xung quanh ta. Nàng ấy muốn ta quên Tấm. Nhưng ta không quên được, càng không muốn quên.
Ta phong Cám là Hoàng Phi, nhưng ta vẫn coi nàng là cô nhóc ngày nào, hơn nữa, nàng còn là em gái của Tấm.
Nhưng vào ngày sinh nhật ta, nàng ấy mặc bộ áo màu hồng, xinh đẹp rạng ngời. Cho nên, trong men rượu, ta đã coi nàng là Tấm.
Ta đã làm chuyện có lỗi với Tấm.
Sau tối hôm đó, Cám dường như đã thay đổi, hình như rất lâu rồi nàng ấy không đến gặp ta nữa.
Không nghe thấy tiếng cười nói líu ríu, không nhìn thấy cô gái nhỏ múa hát, nhảy nhót. Cũng tốt, không ai làm phiền.
Nhưng hình như thế này, ta lại không quen.
Cho nên, ta đến ngự hoa viên đã lâu không đến, từ ngày Cám cho người nhổ hoa hồng trồng hoa quế, ta cũng không đến đây nữa.
Hoa quế đang nở, thơm ngào ngạt.
Cámkhông trong trẻo điềm đạm như chị mà cao ngạo quý phái như một bông hoa mẫu đơn. Không hiểu sao nàng ấy lại thích loài hoa quế đạm mạc như vậy. Ngược lại Tấm lại thích hoa hồng đỏ. Thật kì lạ. Chị em nhà này đúng là trong ngoài khác biệt