Vèo…
Ba! Bạch Mộc bay đến trên vách tường phòng ăn, dính sát ở phía trên!
Rít! Chổng vó mà rơi xuống! Hai mắt loạn chuyển, trời đất quay cuồng!
Hồi lâu, mới tỉnh hồn lại bò dậy thở phì phò, hướng về phía Tôn Nhất bạo nộ: “Học trưởng! Ngươi ức hiếp người quá!” Thế nhưng, phía trước trống không, chỗ nào còn có thân ảnh của Tôn Nhất, mặc dù rất buồn bực, lại đột nhiên cảm thấy hết sức uể oải, thấp giọng lẩm bẩm: “Đúng là quỷ bắt nạt…”
Hậm hực mà bò dậy, ủ rũ cúi đầu đi tới bồn rửa tìm cây chổi, đứng lên trở lại phòng ăn dọn dẹp.
Bạch Mộc làm việc quét tước coi như tương đối mau, chẳng qua là trừ bỏ chỗ hết sức lôi thôi, vết ố bẩn sền sệt của trái cây vẫn như cũ dính trên nền nhà, song ngoài mặt thoạt nhìn còn có thể chấp nhận được!
Tiếp theo, cậu đem hoa quả trên mặt bàn đều xếp vào trong tủ lạnh, lung tung cả đống cùng một chỗ, đóng cửa lại!
Ôi chao? Cửa hình như đóng không được, phải nhe răng há miệng, dùng một bên thân thể gắng sức đẩy vào.
Ôi u! Ôi u! Như thế nào còn chưa đóng được?
Thu về cơ thể dựa cánh cửa, cửa tủ lạnh vừa mở ra, một trái đại dưa hấu và vài cái quả đào cục cục lăn xuống!
Bịch! Bể nát đầy đất!
“Ohmygod!” Ngồi xổm người xuống, một bên nhặt lên dưa hấu bể nát đầy đất, một bên vừa nản lòng lầm bầm lầu bầu, “Dưa hấu tiên sinh, ngươi sao như thế không nghe lời, làm gì cần phải không cho ta đóng cửa, bể nát rồi! Sớm biết thế này, không bằng ăn hết ngươi!” Lúc này nghe được ngoài cửa truyền tới tiếng động đát đát đát.
Bạch Mộc tưởng là Tôn Nhất lại sắp tới, trong lòng nhất thời hoảng loạn lên!
Cũng không thể để cho hắn thấy những thứ này, khẩn trương đem dưa hấu bể cùng quả đào biến dạng, bừa bộn nhặt lên, đều ném vào trong tủ lạnh, dùng sức đóng cửa lại! Trên đất ruột dưa hấu bể cũng đều dùng chổi đẩy tới phía dưới tủ lạnh!
Quét dọn xong như không có chuyện gì xảy ra, lúc này mới đứng dậy hướng ngoài cửa nhìn quanh.
Ôi chao? Tại sao không ai? Chẳng lẽ là mình đa tâm?
Quay đầu lại nhìn một chút sàn nhà và cái bàn, cảm thấy đã rất sạch sẽ, dù sao cùng nhà mình so với hắn hoá ra muốn sạch sẻ rất nhiều!
Làm việc thật là phiền phức!
Bạch Mộc lười biếng nghĩ, qua loa cho xong chuyện cũng liền mặc kệ tình trạng hỏng bét trong tủ lạnh.
Trực tiếp đi về phía phòng tắm, vừa nghĩ tới học trưởng khi dễ cậu như vậy, trong lòng liền tức giận bất bình, thấy trên bồn có cái chậu, đoán chừng chính là dùng rửa chân. Vì vậy, dưới tác dụng của tư tưởng đang trả thù, thay thế nước trong chậu vô cùng nóng mang về phía phòng ngủ!
Trong phòng ngủ Tôn Nhất đang cầm điều khiển ti vi thong thả mà ngồi ở trên ghế sopha chuyển kênh truyền hình, dư quang khóe mắt sớm đã chú ý đến Bạch Mộc bước vào phòng, hắn cố ý giả vờ không thèm để ý chút nào, tiếp tục chuyển kênh.
“Học trưởng, nước đã tới!” Bạch Mộc đi tới trước mặt hắn, lúc này giống như một người mới, cười hì hì, đặc biệt ôn thuận.
Nhiệt khí trong chậu nước không ngừng bốc lên được đưa dưới chân Tôn Nhất, Bạch Mộc ân cần mà nói: “Đến, học trưởng ta rửa chân cho ngươi!” Nắm chân của hắn dùng sức hướng trong chậu ấn vào! Trong đầu thống khoái hô: Bỏng chết ngươi! Bỏng chết ngươi lão hỗn đản kia!
Nhìn đôi chân sạch sẽ ngâm vào trong nước nóng đủ để cho người bình thường bông một lớp da, trong lòng có loại sung sướng được báo thù tức khắc để lộ ra ở trên mặt!
Học trưởng, ngươi liền kêu thảm thiết như lừa bị giết đi! Tiểu ác ma trong lòng đang nắm thắt lưng, đắc ý cười ha ha.
Kỳ quái là, học trưởng chẳng những chưa hề kêu la, còn giống như ngâm rất thoải mái, thân thủ đem cái chậu đối diện Bạch Mộc kéo, trực tiếp kéo đến trong ngực hắn, một bộ dáng vẻ cưng chìu: “Niên đệ đỗ nước ấm rất hợp ý ta, làm cho mệt mỏi theo lòng bàn chân xoá sạch, thẳng đến toàn thân!” Trên mặt tiếu ý dày đặc, “Không bằng em cũng tới ngâm một chút!” Nói rồi cởi xuống vớ của cậu.
Bạch Mộc cũng thật tò mò, mình rõ ràng là lấy nước rất nóng, làm sao lại không nóng? Lẽ nào nhiệt độ trong máy nước nóng cũng không đủ? Bất quá, lúc này học trưởng săn sóc như thế, cậu đột nhiên có chút cảm giác hơi tiểu nhân, suy nghĩ một chút chính mình bôn ba một đêm, thực sự mệt mỏi quá, không bằng liền nghe học trưởng đi! Cùng lắm thì sau này đối với hắn tốt nhiều một chút là được!
Oán hận mới vừa vung lên liền để đó, Bạch Mộc không khách khí đem chân đưa vào trong nước nóng.
“A!”
Một tiếng giết lợn dài mà cao vút, thê lương vang vọng cả phòng!
Bạch Mộc vù cái mạnh liệt rút chân nhảy dựng lên, chân hồng hồng giẫm tới trên ghế sopha, theo bản năng mân mê miệng ra sức thổi!
Tôn Nhất xấu xa cười, giống như xem xiếc thú thưởng thức hầu tử Bạch Mộc bên trong nhảy về phía trước không ngừng: “Niên đệ, em đứng cao như vậy, có thể thổi tới trên chân sao?”
Bạch Mộc lúc này mới ý thức được sự ngu xuẩn của mình, thở phì phò ngồi xếp bằng xuống.
Bàn chân truyền đến đau rát, hai tay cậu chống nạnh đè ép tức giận, rất cường ngạnh nói: “Học trưởng chúng ta thương lượng!”
“Yêu! Lá gan không nhỏ, lại dám cùng ta thương lượng!” Tôn Nhất hướng về phía sau sopha dựa vào, tìm một tư thế thoải mái, “Nói đi! Ta thật ra cảm thấy rất hứng thú nội dung phía dưới!”
Bạch Mộc hỏi: “Học trưởng vì sao không sợ nước sôi?”
Một lời của cậu làm hắn kinh ngạc! Khiến Tôn Nhất một trận cười khanh khách!
Đây là thương lượng? Em ấy không phải là cùng hắn nói ra điều kiện sao? Thế nào lại hỏi một chút vấn đề không liên quan? Nhíu nhíu mi, ánh mắt chăm tập trung sít sao nhìn chòng chọc Bạch Mộc, vật nhỏ này trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Bạch Mộc nhìn biểu tình quái dị của học trưởng, trì độn gãi đầu một cái: “Học trưởng làm gì nhìn ta? Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta ni!”
Tôn Nhất làm ra vẻ huyền bí: “Bí mật!” Hắn hiển nhiên không thể nói cho cậu biết, hắn ở lòng bàn chân dán một lá bùa lớn bằng móng tay, đổi nước nóng đối với da thịt không bị tổn thương!
“Cũng biết ngươi sẽ không nói!” Bạch Mộc lẩm bẩm, nói tiếp: “Học trưởng, ta đã chết, sau khi chết có thể thấy ngươi đã mãn nguyện, hiện tại ta nhất định phải rời đi!” Nói ánh mắt đỏ lên, tuy rằng mới vừa rồi bị học trưởng chỉnh rất thảm, thế nhưng ly biệt, trong lòng vẫn là rất luyến tiếc.
Cơ thể Bạch Mộc chậm rãi bay lên…..
Trước, Tôn Nhất phù chú khiến hắn phát hiện thế nhưng hắn vẫn không thể khống chế sức nổi cơ thể, khiến bản thân toàn bộ nổi lơ lửng trên không trung.
“Nhanh như vậy muốn đi sao?” Hai người thời gian chung đụng cũng không dài, Bạch Mộc đến lại làm cho cuộc sống một người Tôn Nhất tìm được một niềm vui thú, thấy niên đệ thú vị như vậy sẽ phải rời khỏi, hắn bỗng nhiên cảm thấy, trong lòng lại có chút khó chịu!
Hắn hoàn toàn có khả năng đem cậu làm thành thức giữ ở bên người, chẳng qua là, hắn không đành lòng gột đi Bạch Mộc tinh khiết như vậy, làm cho cậu thành vật riêng của mình!
Bất đắc dĩ nhìn cậu chậm rãi bay ra ngoài cửa sổ, càng bay càng xa…..
Bạch Mộc mặt hướng học trưởng, cơ thể hướng phía sau bay, nhìn thân ảnh của học trưởng càng đổi càng nhỏ, cái loại quyến luyến đó mơ hồ nhói nhói khó bỏ trong lòng, nước mắt theo hốc mắt lặng lẽ rơi, tí tách tí tách theo hai gò má lã chã chảy xuống.
“Học trưởng!” Trong đêm tối lấp lánh ánh sao, cậu vươn tay hướng xa xa về phía hắn căn bản không khả năng bắt lấy được, thất thanh khóc lớn! Hồn thể vẫn như cũ hướng phía sau bay, khoảng cách càng kéo càng dài……
Hô!
Đột nhiên, cổ lực lượng lúc vừa mới chết kia lần thứ hai xuất hiện đánh tới, nhanh chóng đem Bạch Mộc túm trở về trước mắt Tôn Nhất!
” A!…..” Loảng xoảng!
Tốc độ quá nhanh cùng sức lực thật mạnh, dẫn đến hai người nặng nề đụng vào nhau, song song ngã nhào xuống đất.
Lúc này, Bạch Mộc nằm ở trong lòng ngực Tôn Nhất, bởi vì đầu hai người vừa mới chạm vào nhau, làm cho cậu ngất đi. Cũng may Tôn Nhất nhanh tay, phát hiện tình huống bất thường vội vàng dùng phù chú hộ thể hóa giải lực đạo từ bên ngoài đến mình mới miễn trừ được nổi khổ té xỉu!
Tôn Nhất từ dưới đất ngồi dậy, bất đắc dĩ vuốt ve đầu Bạch Mộc trong lòng ngực, thở dài nói: “Niên đệ, số mạng chúng ta hình như được sức mạnh không biết tên nào đó buộc ở cùng nhau!” Ôm Bạch Mộc đứng lên, đi tới bên giường, đem cậu đặt vào phía trên!