• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn cơm tối xong, Bạch Mộc chán nản từ trong nhà bay theo sau ả ra ngoài, bị người chỉnh thê thảm thế này, trong lòng rất không dễ chịu! Ai bảo u linh là linh loại có sức lực nhỏ yếu chứ, sức đánh trả cũng không có.

Vu nữ đúng hẹn mang Bạch Mộc đi tới cổng trường học chờ, nhìn thấy học trưởng và Đằng Tú song song từ trong sân trường đi ra, trước mắt Bạch Mộc sáng lên, thần tốc bay qua!

“Đứng lại! Đi đâu?” Vu nữ khó chịu hỏi.

“Đón học trưởng!” Bạch Mộc hồn nhiên trả lời, thấy biểu cảm vu nữ âm trầm, liền dừng miệng!

Vu nữ tức chết trừng mắt Bạch Mộc, nói: “Cậu là người hầu của tôi, đón người khác làm gì? Trở lại cho tôi!”

“Nhưng…” Bạch Mộc còn muốn giải thích gì đó, trông thấy con ngươi màu bạc tức giận kia, lập tức im bặt, ngoan ngoãn quay về!

Tâm tình Tôn Nhất tựa hồ không được tốt, nhìn cũng không nhìn Bạch Mộc, lướt qua đi tới trước mặt vu nữ lạnh lùng nói: “Đi thôi!”

Mấy người cùng nhau đi tới Tuyệt địa ô nha!

Bạch Mộc thấy Tôn Nhất không phản ứng mình như thế, trong lòng chẳng biết tại sao, vì lo ngại gia pháp của vu nữ, thế nên chẳng dám tiến lên hỏi!

Tử mâu Đằng Tú nhìn thấu lòng người, hiểu được nổi khổ trong lòng Bạch Mộc, cười đùa cố ý trêu chọc làm cậu vui vẻ: “Tiểu u linh, nhớ anh phải không!”

“Nhớ anh làm gì chứ?” Bạch Mộc nổi giận, đánh rớt bàn tay đang duỗi qua của Đằng Tú!

Vu nữ đi phía trước, quay đầu lại, âm trầm liếc Bạch Mộc một cái, cậu sợ đến nỗi mau chóng tránh xa Đằng Tú! Người nữ nhân này thích Đằng Tú, ai nấy đều thấy được, cậu cũng không muốn chọc phải phiền toái!

Dọc đường đi bầu không khí giữa mọi người rất cổ quái, vu nữ lấy tiểu kết đèn  trong túi áo ra, đưa cho Tôn Nhất: “Đăng Tâm Linh trả lại cho cậu, tôi đã dùng nước thánh thanh tẩy cho nó rồi!”

Tôn Nhất lãnh đạm nói: “Cảm ơn!” Nhận lấy thứ đang chiếu sáng lấp lánh, tiểu kết đèn rực rỡ hẳn lên, cất vào trong túi quần, tiếp tục đi về phía trước.

Mấy người đã tới Tuyệt địa ô nha, nơi này vẫn âm u khủng bố giống như dĩ vãng, cùng lần trước bất đồng là, lần này Tôn Nhất có chuẩn bị đầy đủ, các loại bùa chú và công cụ đều mang ở trên người.

Chỉ mới bước vào bìa rừng, tiếng tru rung trời của chó quỷ đã truyền vào trong lổ tai, khiến đầu óc mọi người một trận ong ong! Tất cả đều vội vàng bịt lỗ tai lại, dùng linh lực khống chế cơ thể, để không bị thanh âm sắc nhọn kia gây thương tổn.

Bất thình lình, chó quỷ từ không trung nhào ra, gầm gừ, đất rung núi chuyển đứng ở trước mắt bọn họ, há mồm cắn về phía Tôn Nhất.

“Học trưởng!”

Bạch Mộc thấy vậy, bay qua, đẩy Tôn Nhất sang một bên!

Chó quỷ sửng sốt, dùng âm thanh rung động nói: “Tiểu u linh, ta nể lần trước ngươi có thể gây tổn thương cho ta, coi như có chút bản lãnh, không muốn làm ngươi bị thương, mau cút ngay cho ta, không thì cũng đem ngươi và nhân loại này ăn luôn một lúc!”

Phách! Chân vừa nhấc, đem Bạch Mộc đá sang bên cạnh, nặng nề đụng vào một tảng đá lớn.

Bên này, Tôn Nhất rất nhanh leo lên cây, che giấu thân ảnh, đôi mắt loé lêm một tầng sương dày, mặc dù chó quỷ bị gông xiềng, nhưng muốn lấy sức mạnh ma nhãn khống chế nói thì dễ làm mới khó?

Đằng Tú biết rõ thiệt hơn trong đó, vội vàng dùng đồng lực giữ chân chó quỷ, sức nó lớn không gì sánh được, Đằng Tú tập trung tinh lực kiểm soát, nhưng vẫn là không cách nào cùng tinh thần và sức mạnh chống đỡ được chó quỷ đang có xu thế biến mạnh này, một trận chiến tập trung tinh thần cao độ bắt đầu, không lâu sau, sức lực Đằng Tú đã bị chó quỷ bắn trở về.

Bên này, Tôn Nhất đã điều chỉnh tốt trạng thái, con ngươi hắc diệu thạch hiện ra ấn chú ngũ mang tinh, trong miệng khẽ niệm: “Phong ấn cổ xưa đã khoá chặt ở trước mặt ta, lấy lời ta nói hóa thành chìa khoá của ngươi, mở ra ấn ký vạn năm bất diệt — trói buộc chó quỷ lại!”

Bá!

Tứ chi chó quỷ cùng cổ, năm ổ khoá thép đen tuyền trong nháy mắt phát ra ánh sáng màu đen, phối hợp chặt chẽ với ấn chú hắc sắc trong con ngươi Tôn Nhất.

Khóa thép phát ra lửa địa ngục cực nóng, trên người chó quỷ không bị một chút tổn thương nào, thế nhưng xương tủy bên dưới lớp da, đã xuất hiện loại đau đớn nóng rát, nhanh chóng lan khắp cơ thể!

Nó gầm một tiếng, đau đớn lăn lộn trên đất! Tiếng gào thét như tiếng sấm rung chuyển trời đất, thảm thương rên rĩ!

Bạch Mộc chợt sinh ra cảm giác không đành lòng, nhìn chó quỷ ngày thường hung hãn như vậy, lúc này, lại bị trói buộc hành hạ đến thê thảm như thế. Cậu không kiềm được ý muốn bay về phía đó, sau lưng, Đằng Tú bắt lấy cánh tay cậu, khẽ lắc đầu, tỏ ý cậu không nên tuỳ ý lại gần!

Nhớ tới hôm nay mình cũng bị vu nữ chỉnh như thế, ánh mắt Bạch Mộc tối sầm lại, cúi thấp đầu, yếu ớt nói: “Tôi rốt cuộc biết được, vì sao ngoại tộc chúng tôi lại chán ghét con người như vậy!”

Đằng Tú nhìn ra được khổ sở trong lòng Bạch Mộc, ôn nhu nói một câu: “Đứa ngốc! Nếu như không đành lòng, thì dựa trên vai anh, nhắm mắt lại!”

Bạch Mộc ngẩn ra, đã trải qua nhiều nhiều chuyện, tất cả mọi người cũng đã trở nên hờ hững vô tình, chỉ có Đằng Tú vẫn tốt như vậy. Líu ríu một câu: “Cảm ơn!” Cô đơn đầu tựa vào trên vai Đằng Tú!

Trên cây, Tôn Nhất lạnh lùng nhìn chăm chú vào Bạch Mộc cùng Đằng Tú, trong lòng không khỏi một trận dấm chua bốc lên! Đố kị nhuốm đầy lý trí của hắn, lôi tiểu kết đèn trong túi ra, ba một cái ném vào ót Bạch Mộc!

Bạch Mộc ngơ ngác quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt, nhìn tiểu kết đèn trên đất, lại nhìn một chút Tôn Nhất trên cây, phát hiện tầm mắt của hắn một mực trên người chó quỷ. Nhặt tiểu kết đèn lên, kì quái lật qua lật lại!

Không Thái từ bên trong chui ra, thấy Bạch Mộc cũng hoàn toàn không hiểu, nháy mắt to ngây thơ, tiếp theo lại chui trở về.

Bên này, chó quỷ lăn qua lăn lại hồi lâu cuối cùng khí lực tiêu hao hầu như không còn, thở hồng hộc, trong người đau buốt không thôi, không thể không hạ thấp cao quý, thấp giọng cầu xin tha thứ “Nhân loại! Ta nguyện ý ký khế ước với ngươi, xin ngươi huỷ bỏ ấn chú trói buộc trên người ta đi!”

Tôn Nhất dừng lại trừng phạt, chó quỷ lúc này đã mệt lả từ dưới đất đứng lên, giờ phút này, mặc dù nó có chút sa sút, nhưng kiêu ngạo trong mắt cùng một thân khí thế uy vũ, lại chẳng hề suy giảm.

Tôn Nhất lạnh lùng nói: “Chó quỷ, xiềng xích trên người ngươi ta không thể giải trừ, bất quá, ta nguyện ý ký kết khế ước cùng ngươi, đồng thời cũng sẽ không tổn thương ngươi nữa!”

Hai người bọn họ đạt thành thoả thuận, hai bên bắt đầu kí khế ước, đọc thần chú kì dị mở ra thuộc tính khế ước.

Một hình tròn ma pháp hắc sắc xoay tròn xung quanh hai người, bên trong bay ra một sợi xích thật dài, đem bọn họ gắt gao xích cùng một chỗ, cũng ở trên thân thể bọn họ in một ma ấn khế ước chỉ thuộc về hai người.

Rốt cuộc chó quỷ cũng bị thuần phục, Tôn Nhất bởi vì mất quá nhiều sức lực, mà té trên mặt đất.

Chó quỷ hung hãn cười lạnh: “Nhân loại, lực lượng của ngươi thật là quá nhỏ! Bất quá, từ trong cơ thể của ngươi, ta cảm thụ được tiềm lực vô hạn, hy vọng ta không nhìn lầm! Hơn nữa, ta còn thấy, tâm nguyện muốn bảo vệ mảnh rừng sâu này trong tâm ngươi, kể từ hôm nay, ta sẽ thay ngươi trông coi nơi này thật tốt!”

Nói xong, chó quỷ xoay người rời đi!

“Này!” Bạch Mộc lớn tiếng gọi, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó biến mất ở cuối cánh rừng. Bạch Mộc khó hiểu hỏi: “Chó quỷ không phải là cùng học trưởng ký khế ước ư? Thế nào lại đuổi nó đi như vậy?”

Đằng Tú cười giải thích: “Là em không biết rồi, rất nhiều yêu quái kí kết khế ước với âm dương sư cũng không phải khế ước bán thân, cho nên không hạn chế hành động của bọn nó, mà chỉ khi thời khắc quan trọng, âm dương sư có thể tuỳ thời triệu hồi ra, nhằm sai xử hoặc chiến đấu!”

“Thế à? Nói như vậy, tôi cũng có thể rời khỏi vu nữ Nãi Tử kia rồi?” Tâm tình Bạch Mộc đột nhiên sáng sủa hẳn lên.

Vu nữ bùng nổ: “Tôi tên là Hương Ngạn Nãi Tư, không phải là vu nữ Nãi Tử!”

“Phốc!” Đằng Tú lần đầu tiên nghe được tên của ả, không khỏi bật cười thành tiếng: “Cái tên thật thú vị!”

“Nhiều chuyện!” Vu nữ hét toáng lên! Bị người mình thích cười nhạo như thế, chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận!

Quay đầu lại, đem cơn cục tức toàn bộ phát tiết trên người Bạch Mộc: “Nói cho cậu hay! Cái chúng ta ký chính là khế ước đầy tớ, cùng khế ước triệu hoán là hai cái khác nhau, cậu đừng hòng trốn thoát!”

Bạch Mộc nghe xong, nhất thời ngây dại!

Sau khi chó quỷ rời đi, lá gan Đăng Tâm Linh Không Thái cũng lớn lên, dấy lên ngọn đèn, từ trong kết đèn nhỏ chui ra, cưỡi kết đèn ở trước mặt Tôn Nhất kinh ngạc, vui sướng bay vòng, cười tủm tỉm hỏi: “Đại ca ca, chúng ta đi nhìn chị hai em đi! Em đã mấy ngày không gặp chị hai rồi, trong lòng rất nhớ!”

Tôn Nhất lúc này mới nhớ tới lúc trước có đồng ý với Không Thái sẽ dẫn cậu đi thăm chị gái, kết quả bởi vì chuyện Tuyệt địa ô nha mà quên mất. Hắn sờ sờ cái đầu nhỏ của Không Thái, ôn nhu cười nói: “Được, đúng lúc chuyện cũng giải quyết xong rồi, chúng ta đi thôi!”

“Em cũng muốn đi!” Bạch Mộc giơ tay lên, nhưng chỉ đổi được ánh mắt lạnh lùng của Tôn Nhất, cùng gương mặt lạnh đầy trách cứ của vu nữ. Lời còn chưa dứt, liền nuốt xuống!

Tôn Nhất vẫn bởi vì thành tích cuộc thi mà lẫn quẫn trong lòng, Bạch Mộc không biết, trong lòng hết sức mất mác, có lẽ, mình thực sự bị anh ta bỏ rơi rồi!

Cúi đầu, bay tới bên cạnh vu nữ, Đằng Tú thấy gúc mắt trong lòng Bạch Mộc, cười nói với vu nữ: “Nữ nhân, tối nay tôi không bận, không bằng mời cô ăn đồ nướng nha!”

Nướng? Trong mắt Bạch Mộc loé sáng, ngay sau đó, lại nghĩ đến vu nữ chắc chắn sẽ không để cậu ăn, vẻ mặt mười phần sức sống thoáng chốc trở nên tối tăm. Khóe miệng không nhịn được ngứa ngáy, nhưng lại không dám càu nhàu!

Ánh mắt Đằng Tú sắc bén, từ đầu tới đuôi đều đang ngó chừng Bạch Mộc, mọi thứ của cậu, toàn bộ đều bị nhìn rõ!

Vu nữ vui vẻ mất tự nhiên, giả vờ e thẹn: “Thật ngại quá, chúng ta cũng không thân lắm!”

“Sao? Đều cùng nhau trải qua sống chết, còn không quen biết sao?” Đằng Tú trêu ghẹo.

Mấy người cùng nhau rời khỏi Tuyệt địa ô nha, ở vùng ngoại ô thì tách ra, Tôn Nhất thì cùng Đăng Tâm Linh đi tới nhà chị gái cậu.

Đám người Đằng Tú và vu nữ, lại ngồi xe taxi, cùng nhau đi quán Phố nướng DL trong thành phố.

Phố nướng DL, mặt ngoài nhìn là một quán ăn lớn sang trọng xa xỉ, đi vào trong thì như một chốn bồng lai.

Ở đây mỗi phòng đều là độc lập, thiết bị nướng bên trong rất đầy đủ, khách hàng có thể tự phục vụ! Hơn nữa khi thực khách chọn món ăn, sẽ có một sư phụ đồ nướng cao cấp đứng cạnh!

Đằng Tú dẫn đám người Bạch Mộc vào một gian phòng trang trí hết sức nhẹ nhàng, ấn thiết bị đàm thoại trên tường, chọn một sư phụ có tuổi nghề khá sâu, cùng một đống lớn nguyên liệu.

Không bao lâu, cánh cửa mở ra, một đầu bếp đẩy xe thức ăn tiến vào phía trên bày đầy các loại thức ăn khiến người ta hoa cả mắt!

Bạch Mộc im lặng nuốt nước miếng, nếu là đi theo Tôn Nhất như trước kia, cậu nhất định đã sớm nhào lên, lúc này, cậu thật vất vả nhịn xuống, không dám ngọ ngoạy!

Đằng Tú xoay người ra ngoài, không bao lâu, liền mang theo một người nữa đi vào, người đó chính là Tôn Kết Vũ, Nhị thiếu gia của Tôn gia, là âm dương sư cạnh tranh quyền thừa kế với Tôn Nhất.

Thấy Bạch Mộc, mặt Tôn Kết Vũ vốn đã âm lãnh lại càng thêm u ám, con ngươi sắc bén quan sát cậu, trong lòng Bạch Mộc không khỏi rùng mình một cái, vô ý thức trốn sau lưng vu nữ!

Phía sau Tôn Kết Vũ, một người an tĩnh đi theo — Doãn Tuấn Bác!

Trông thấy cậu ta, Bạch Mộc nhất thời cả kinh, theo bản năng kêu lên: “Do Lê!”

Tôn Kết Vũ mặt lạnh trong nháy mắt rùng mình, ánh mắt nhìn Bạch Mộc càng thêm hung ác, ý muốn giết người của hắn đã bộc lộ ra ngoài! Vẻ mặt Đằng Tú cũng đột nhiên thay đổi, nhưng giây kế tiếp lại khôi phục nguyên trạng, y cười, vờ như không nghe được lời của Bạch Mộc, nói với Tôn Kết Vũ: “Em họ, ngồi đi!”

Doãn Tuấn Bác không nhìn thấy Bạch Mộc, an tĩnh đứng sau lưng Tôn Kết Vũ, len lén nhìn người mình thầm mến thật lâu — Đằng Tú!

Vu nữ tính khí nóng nảy, nhưng thông minh hơn người, quan hệ phức tạp của mấy người này đã bị vu nữ thu vào mắt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK