“Ông nội!”
“Ông ngoại!”
“Ừm!” Ông lão dùng bàn tay khô cằn, dắt Tôn Nhất với Đằng Tú, để hai người họ đứng kế bên Tôn Kết Vũ, quay đầu, dùng thanh âm già nua thông báo với mọi người: “Các vị, bây giờ hai đứa cháu trai và đứa cháu ngoại của tôi đều đến đông đủ cả, tôi tuyên bố, ba người bọn họ sẽ trở thành người ứng cử thừa kế Tôn gia ta!”
Các âm dương sư vừa nghe, đều ồn ào châu đầu ghé tai.
Sắc mặt Tôn Kết Vũ trầm xuống: “Ông nội! Con không đồng ý!”
Lão nhân vỗ vỗ vai hắn, “Kết Vũ a! Con chính là cháu trai ông thương yêu nhất, cho tới nay ông nội đều rất coi trọng năng lực của con, chung quy con không có đối thủ cạnh tranh, ông cho rằng lựa chọn lần này, nhất định sẽ làm con vui vẻ!”
“Đối thủ cạnh tranh không phải đều đứng hết ở đây rồi sao! Ông nội!” Tôn Kết Vũ chỉ tay vào mũi Tôn Nhất: “Tên này căn bản không phải người Tôn gia, một đứa dã loại được nhặt về, lấy tư cách gì tranh chức thừa kế Tôn gia chúng ta? Còn tên kia nữa!” Lại dời ngón tay về phía Đằng Tú: “Hắn là người nhà họ Đằng! Chẳng lẽ ông nội muốn cho hai tên ngoại nhân xáo trộn nhà chúng ta sao?”
Một bộ phận âm dương sư đứng dậy ủng hộ Tôn Kết Vũ, một người kính cẩn nói: “Tôn lão gia, chiếu theo quy củ của giới âm dương, người kế thừa vị trí âm dương sư phải là con cháu trực thuộc dòng chính Tôn gia, còn dòng thứ và không chung huyết thì không được tính vào!”
“A? Tỉnh Thượng, lời cậu nói quả thật rất có đạo lí.”, ông lão vuốt chòm râu hoa râm, “Nhưng mà luật lệ là do con người lập ra, qui định này đã quá lạc hậu rồi, chúng ta cũng nên thay đổi một chút, tôi cho rằng người có năng lực đều có cơ hội! Cho những người tài năng mới đó có đất dụng võ, không phải sao?”
Một gã âm dương cổ hũ khác bước lên trước: “Lão gia, chúng tôi đều cho rằng Kết Vũ thiếu gia là người thích hợp nhất kế vị con đường âm dương của Tôn gia, nếu như nhất định muốn Đằng thiếu gia là cháu ngoại của ngài trở thành người ứng cử, cạnh tranh giành quyền kế thừa Tôn gia, chúng tôi cũng không có gì để nói. Thế nhưng, đại thiếu gia Tôn Nhất, mọi người đều biết, cậu ta là đứa nhỏ do thiếu phu nhân nhặt về, để một người ngoài tiến vào cuộc cạnh tranh này, có phải là có chút quá miễn cưỡng rồi không?”
Sắc mặt Tôn Nhất ảm đạm, ông nội hiền từ ôm vai hắn, “Đây cũng là chuyện mà ngày hôm nay tôi muốn tuyên bố, Tôn Nhất không phải là người ngoài, nó thật sự là huyết mạch của Tôn gia ta!”
Mọi người đều khiếp sợ! Kinh ngạc không thôi nhất chính là Tôn Kết Vũ!
Ông nội thở dài một hơi, không kìm nén được lắc đầu: “Đây đã là chuyện rất lâu trước kia! Đứa con cả của tôi Tôn Tương đã kết hôn mấy năm mà vẫn chưa có con, về sau, đến bệnh viện kiểm tra, nói con dâu tôi không có khả năng sinh sản! Con tôi quá mức đau buồn, cả ngày bên ngoài uống rượu không về, không cẩn thận cùng một cô gái có con! Không lâu sau trong lúc con tôi hàng yêu, một chút sao nhãng, bị mất mạng, thời gian đó đứa nhỏ này vẫn còn chưa được sinh ra!
Ông nội xoa đầu Tôn Nhất, vẻ mặt yêu thương, “Ba tháng sau, ngày đứa nhỏ này ra đời, thì bị yêu quái đến tập kích. Mẹ ruột nó ôm đứa bé còn bọc trong tấm mền, liều mạng chạy trốn, chạy tới nhà chúng ta, quỳ gối trước mặt con dâu tôi, đem đứa bé giao cho nó, sau đó thì ngã vào trong vũng máu, haizzz!”
Lần nữa nặng nề thở dài! “Đứa nhỏ này mệnh khổ, lúc mở tấm mền ra tôi mới phát hiện, đồng tử của nó khác hẳn với người thường — ma nhãn!”
“Ma nhãn?” Tất cả mọi người một lần nữa sửng sốt!
“Trời ơi! Ma nhãn chính là con mắt tà ác có thể đưa tới yêu quái a!”
“Vậy làm sao đây, chúng ta sao có thể để một đứa trẻ có ma nhãn kế thừa âm dương đạo, đây không phải là muốn phá hủy giới Âm dương chúng ta ư?”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Lão gia nên suy nghĩ cẩn thận!”
Mọi người nghị luận ầm ỉ!
Tôn Nhất nhìn Tôn Kết Vũ, ánh mắt sắc bén tràn đầy địch ý đối với hắn, bản thân cân nhắc nếu như làm đối tượng tranh chấp trong cuộc chiến này, vậy tương lai bị vạ lây nhiều nhất, có thể là Bạch Mộc!
Tôn Nhất quyết định buông tha kế thừa âm dương đạo, nói: “Ông nội! Con… A!” Lời còn chưa nói hết, trong mắt đột nhiên truyền đến một trận đau nhói, theo bản năng che mắt. Bạch Mộc bên trong nhãn cầu Tôn Nhất đang hưng phấn quơ quơ quả đấm, như một quả pháo xung thiên: “Yay! Thừa kế âm dương đạo, quá tuyệt vời! Học trưởng cố gắng lên!”
“Ngu ngốc, em yên tĩnh chút, rất đau!” Tôn Nhất ở trong lòng trầm thấp gầm lên giận dữ, Bạch Mộc lúc này mới thành thật một chút.
Đau xót từ con ngươi nháy mắt tan dần, Tôn Nhất lãnh đạm nói với ông nội: “Ông nội, con muốn từ bỏ quyền thừa kế dự khuyết!”
“Sao? Con muốn rút lui?” Ông nội hiền hòa vui vẻ bỗng nhiên ngừng một chút, đưa tay sờ vào mắt phải của Tôn Nhất, chớ nhìn hắn tuổi già sức yếu, mới vừa rồi, thân thủ lại rất nhanh nhẹn, ngay cả Tôn Nhất cũng không bắt được động tác của ông.
Ông nội cười ha hả nói: “Thắng lợi phẩm Tôn gia âm dương đạo kì này chính là nó!” Xoè tay ra, lòng bàn tay liền dâng lên một vầng sáng màu vàng, nhìn kỹ lại, trong quầng sáng là một thân thể nhỏ nhắn!
Sắc mặt Tôn Nhất đại biến, cấp tốc đưa tay giành lại, lại bị ông nội nhìn như rất chậm chạp nhưng lại vô cùng linh hoạt xảo diệu né tránh!
“Ông nội, Bạch Mộc không phải thắng lợi phẩm!”
Tôn Nhất đưa tay lần nữa, ông nội lắc người một cái, lại một lần nữa thoải mái tránh qua.
Tôn Nhất bắt, lấy, đoạt, đoạt…. Động tác thoăn thoắt mà mạnh mẽ!
Ông nội trốn, né, nghiêng, lắc…động như không động, từng chiêu hư hư thật thật, dễ dàng thoát được!
Vài hiệp trôi qua, Tôn Nhất không chỉ không đụng được tới ông nội dù chỉ một chút, ngược lại thì ông nội bỗng nhiên thừa dịp Tôn Nhất nhào tới, một cái nghiêng người, trở tay, đánh vào thắt lưng Tôn Nhất, lực đạo cũng không lớn, nhưng đặc biệt khéo léo, Tôn Nhất mất thăng bằng, lảo đảo trên đất, ông nội mượn thế ngồi vào trên người hắn. Lúc này mới không nhanh không chậm, giọng nói khàn khàn: “Tôn Nhất a! Ông biết, nguồn gốc của tiểu u linh này và con không đơn giản, chẳng nhẽ con không hiếu kì thân phận của cậu ta ư?”
Ánh sáng trong mắt Tôn Nhất ngưng trọng: “Ông nội, ý của ông là gì?”
Lão nhân lấy tẩu ra hút thuốc, thong thả phun ra hai vòng khói, điềm tĩnh giải thích: “Lúc ông vào 20 năm trước, mấy đứa vẫn còn là trẻ nhỏ, bói cho Tôn gia một quẻ, kết quả lúc đó cho đến nay vẫn giống như kí ức mới đây với ông, người thừa kế kế tiếp Tôn gia chúng ta, bên người sẽ có một thức thần bảo vệ cực kỳ lợi hại, thức thần này chính là một tiểu u linh sử dụng Phong Ngân, cho nên ông một mực chưa lựa chọn một trong số đứa con của ông làm người thừa kế. Bây giờ u linh này đã xuất hiện, ông không thể chỉ ngồi xem mà không lo được!”
Ông lão nghiêm túc nói xong, Bạch Mộc trong lòng bàn tay, đột nhiên gắng sức quẫy đòi thoát ra!
Mới vừa rồi ở trong tay của ông lão thiếu chút nữa là cậu bĩ bóp đến chết, Bạch Mộc phẫn nộ không ít đối với ông lão này! Nhưng suy nghĩ một chút ông ta là ông nội Tôn Nhất, liền nhịn xuống, cười đùa bay tới trong tai ông cụ, lớn tiếng nịnh hót: “Hì hì, ông lão kia, à không! Ông nội! Ông để cho học trưởng làm đương gia đi! Học trưởng rất lợi hại nha!”
Ông lão cười ha ha: “Cháu vật nhỏ này, còn rất biết đòi hỏi!” Liếc nhìn cậu, vuốt râu cân nhắc hồi lâu, ngay sau đó quay đầu, đối về mọi người thâm trầm nói: “Ừ! Tôi trịnh trọng tuyên bố, nếu ai lấy được sự ủng hộ tiểu u linh, tôi liền đem vị trí này truyền cho kẻ đó!”
“Ông nội, đây không phải rõ ràng là ông thiên vị tên kia sao!” Tôn Kết Vũ bực dọc, đi lên trước.
Tay ông lão đầy nếp nhăn, vỗ vỗ vai Tôn Kết Vũ, “Cháu trai à! Năng lực của con mạnh nhất trong ba người! Nhưng lại quá hiếu thắng! Có lẽ tiểu u linh này có thể thay đổi tính tình của con!”
“Ông nội con không đồng ý!” Tôn Nhất lạnh lùng nói, “Bạch Mộc không phải là hàng hoá, tại sao có thể lấy làm làm tiền đặt cuộc được!”
Ông lão ngẩng đầu lên: “Nếu con không đành lòng, có thể bỏ cuộc nha, bất quá cứ như vậy, đứa nhỏ kia liền có thể trở thành thức thần của Kết Vũ hoặc Tú Nhi rồi!”
“Ông nội!”
“Đừng gọi nữa, ông đã quyết định rồi! Vả lại trong thân thể của cậu ta còn có một con yêu quái cũng muốn tranh đoạt bí mật to lớn, cậu ta làm thức thần, âm dương đạo sẽ vô cùng náo nhiệt!” Ông lão một bộ thái độ bất cần đời!
Tôn Nhất nổi nóng, lại hỏi: “Có phải ông nội đã biết cái gì rồi không?”
“À! Cái này hả! Phải tự mấy đứa đi tìm đáp án!” Ông lão cố tình khoe khoang huyễn hoặc!
“Ông nội!” Tôn Nhất và Tôn Kết Vũ trăm miệng một lời, hết sức bất mãn!
Đằng Tú từ đầu tới cuối đều không lên tiếng!
“Ai u! Thắt lưng của ta!” Lão nhân đang đắc ý, đột nhiên thắt lưng truyền tới một trận đau đớn sâu tận xương tủy, thân thể ông co rụt lại, đỡ lấy eo, không dám nhúc nhích, hai đứa cháu trai cùng cháu ngoại đều khẩn trương không thôi, bước nhanh lên đỡ lấy ông.
“Tốt lắm! Ông phải nghỉ ngơi, mấy đứa cũng về đi! Để Tú Nhi dìu ông vào phòng là được rồi!” Ông lão, phất tay bỏ lại những người khác, để Đằng Tú dìu về phòng.
Bước vào phòng, ông lão tức khắc trở nên sinh long hoạt hổ, cười ha hả ngồi lên trên giường, “Tú Nhi, chủ ý con đưa ra thật không tệ nha! Trong khoảnh khắc bắt được u linh kia, ông cũng cảm giác được lực lượng cường đại trong cơ thể cậu ta, nếu như u linh này có thể làm thức thần bảo vệ Tôn gia chúng ta, e rằng thật có thể giải đáp bí mật Tôn gia!”
Đằng Tú tiêu sái ngồi vào ghế ngồi bên cạnh, “Ông ngoại, con chỉ là muốn bảo vệ Bạch Mộc thôi, em họ Kết Vũ hình như muốn diệt trừ em ấy, chuyện này con không thể không lo!”
“Ừ! Con nói không sai, đứa nhỏ kia vốn chính là u linh, cho dù diệt trừ, cũng không có vấn đề gì! Tú Nhi à! Có phải con thích đứa nhỏ đó không?”
Đằng Tú bị ông ngoại hỏi, ngược lại sửng sốt!
Ông lão còn nói: “Tú Nhi! Đừng thấy ông già yếu, nhưng con mắt còn sáng lắm! Ánh mắt của con khi nhìn đứa nhỏ đó rất đặc biệt!”
Đằng Tú cười khan hai tiếng: “Cái gì cũng không qua được mắt ông ngoại!”
Ông lão thở dài một tiếng: “Haizz! Tôn Nhất thích đứa bé kia, Kết Vũ cũng đối với nữ nhân không cảm thấy hứng thú, vốn trông cậy vào con sinh cho ông một đống cháu ngoại, bây giờ cũng không trông cậy nổi luôn rồi!”
“Ông ngoại!” Đằng Tú không kiên nhẫn gọi một tiếng.
Ánh mắt ông lão nhìn Đằng Tú bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “Tú Nhi, mỗi người đều tưởng rằng người có thực lực chân chính ở Tôn gia là Tôn Nhất và Kết Vũ, nhưng mà ông biết, con một mực cất giấu sức mạnh đặc thù! Đương nhiên, cũng chỉ có con mới có năng lực nối dõi tông đường Tôn gia! Ông ngoại đáp ứng con, nếu như lần này con thắng, u linh đó sẽ là của con, con nghĩ thế nào, ông sẽ không xen vào nữa. Nhưng, nếu như con thua, ông hy vọng con có thể đảm đương trách nhiệm khai chi tán diệp cho Tôn gia ta! Đây cũng là ông ngoại cầu con!” Hai chân khuỵ xuống, quỳ trên đất.
“Ông ngoại!” Đằng Tú vội vàng đở ông dậy, “Ông yên tâm, người được chọn nối dõi tông đường Tôn gia, con đã chọn xong rồi, nếu như con thua, nhất định sẽ quay về cưới vợ như ông mong muốn!”