Mục lục
Giả Vương Bình Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghi thức này đêm hôm qua hắn cũng đã tự mình nói rõ ràng cho Nguyễn Văn Khánh rồi mà, hiện tại cũng là lúc vị Tân Hoàng này thể hiện một chút.
"Bình...!Thân..!"
Có chút xíu lúng túng nhất định, Nguyễn Văn Chương còn đang suy nghĩ đến chuyện của Nguyễn Văn Vũ hơi xuất thần một chút.

Đám người bên dưới này nhìn qua nhìn lại hắn thấy đều giống một loại người, thường được gọi là tắc kè hoa.

Nhìn xem gương mặt của bọn chúng biến ảo liên tục, chỉ xem bọn chúng biểu diễn thôi hắn cũng đã thấy vui vui.
Chỉ là....Hừ..
"Tạ ân Bệ Hạ..!"
Không có hy vọng..! Đứng lên sau, nhiều lão thần cùng quan chức cấp cao liền nhìn nhau một cái, sau đó ai cũng lắc đầu, không khó để nhận ra hiện tại trong lòng bịn họ đang khá là thất vọng.

Tân Hoàng kém cỏi bọn họ đã nghe nói qua, cũng đã chuẩn bị tâm lý, chỉ là yếu kém đến nỗi nói một câu cũng khá nên thân, đây là điều đáng thất vọng lớn lao.

Giang sơn Đại Thành giao vào trong tay của y, còn có hy vọng gì có thể nói được kia chứ.
Tên vô dụng..! Dám ngó lơ ta..!" Nguyễn Văn Vũ trong lòng thầm hận nghĩ.

Hắn là đã cố gắng hết sức để nói ra lời trái với lòng mình tâng bốc Nguyễn Văn Khánh, thế nhưng đổi lại thằng khốn này không hề đáp trả lại hắn câu nào cho có lệ cả, đúng là khinh người quá đáng mà.
"Đại Hoàng huynh.! Bệ Hạ còn trẻ..!"
Nguyễn Văn Đông nhìn thấy Nguyễn Văn Vũ trên mặt không vui, cũng hiểu là y vì chuyện Nguyễn Văn Khánh không có đáp lại mình nên không thoải mái đây mà.
"Nhị Hoàng đệ..! Cái này ta hiểu..!"
Sao hắn không hiểu được.
Nghĩ lại cũng đúng, dựa vào lời nói lắp bắp vừa rồi của Nguyễn Văn Khánh, bảo tên đó cùng mình trò chuyện bình thường đó là làm khó y.

Đây nên xem như là chuyện vui mới đúng, Nguyễn Văn Khánh càng vô năng, không phải cơ hội của hắn càng lớn hay là sao.
"Ta cũng chỉ sợ Bệ Hạ thông minh thôi..!"
Nguyễn Văn Hộc âm thanh phát ra cực nhỏ, như chỉ để một mình mình nghe thôi một dạng.
Hoàng Đế càng ngốc bọn họ mới càng có cơ hội.
Nếu như y mà thông minh như Thái Tổ năm xưa, vậy đám người mình đừng nên nghĩ đến chuyện tranh giành ngôi vua làm cái gì nữa, an an ổn ổn làm một cái bình thường tiêu dao Vương Gia liền là tốt rồi.
"Tiếp theo mời Hoàng Hậu nương nương của Tiên Đế, đại biểu cho Hoàng Thất, trao lại Ngọc Tỷ cho Tân Hoàng..!"
Mọi người đã ổn định lại vị trí, Mã Tiến theo như trình tự tiến hành phần tiếp theo.
"Thừa Tướng đại nhân.! Liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không..?"
Kỹ Bộ Thượng Thư Tào Hòa là người đứng khá gần Phan Đình Phong, hắn nhìn Mã Anh Đào dâng hộp gỗ đi vào, trong lòng không khỏi lo lắng.
Mấy hôm nay vì chuyện Thánh Chỉ mà Mã Anh Đào đã làm cho Hoàng Cung gà bay chó chạy, ngay cả Phan Đình Phong cũng bị bà ta tra tấn tinh thần không ít.
Giờ đây bà ta đại diện Hoàng Tộc trao lại Ngọc Tỷ cho Tân Hoàng, hắn sợ có điều không hay xảy ra.
Nếu điều đó xảy đến, mình cùng Phan Đình Phong cũng không thể nào yên thân, nên nhớ lên chương trình cho lễ đăng cơ này đều là do một tay Phan Đình Phong sắp đặt, có chuyện gì xảy ra người phải chịu trách nhiệm đầu tiên sẽ là Phan Đình Phong, theo sạ đó sẽ là đám người mình a.
"Tào Hòa Thượng Thư..! Ông cứ bình tĩnh nhìn đi..!"
Phan Đình Phong cười nhạt, trên gương mặt tràn đầy tự tin, điều này làm cho Tào Hòa cùng đám người vừa đi theo y an tâm không ít.
Mình phải làm sao đây..? Chỉ còn vài bước chân nữa liền có thể trao lại Ngọc Tỷ cho Nguyễn Văn Chương, nhưng Mã Anh Đào trong lòng bây giờ rất là rối rắm, nàng nhớ lại chuyện đêm hôm qua.

"Đình Phong Thừa Tướng..! Ông dựa vào cái gì bắt Bổn Cung tự tay trao Ngọc Tỷ cho Khánh Vương..?"
Mã Anh Đào cực độ không thoải mái, ai không biết nàng căm ghét cái tên Nguyễn Văn Khánh kia đến mức nào, không có y, người ngày mai lên đăng cơ làm Hoàng Đế của Đại Thành Quốc là con của nàng Nguyễn Văn Vũ, mà không phải là tên đáng ghét Nguyễn Văn Khánh kia đâu.

Nàng hận không thể nào đem Nguyễn Văn Khánh ăn tươi nuốt sống cho hả giận, giờ bảo nàng đi trao Ngọc Tỷ còn phải lên tiếng chúc mừng Nguyễn Văn Khánh, đó là chuyện không thể nào.

"Nương Nương..! Đây là ý của Tông Nhân Phủ các vị đại nhân họp lại bàn luận..! Ngài nếu như không làm theo, công việc này sẽ giao lại cho Tĩnh Phi Nương Nương làm, đến khi đó chức vị Thái Hậu sau này của ngài sẽ không còn được bảo đảm..!"
Phan Đình Phong không nhanh không chậm lên tiếng, lời nói cũng chẳng khách khí gì, cứ như trong mắt của hắn Mã Anh Đào chỉ là một người đàn bà bình thường, mà chẳng phải là đương triều Tiên Đế Hoàng Hậu, thân phận cao quý cả.
"Các người dựa vào cái gì đi phế bỏ ngôi vị Thái Hậu của ta..?" Mã Anh Đào thét lớn lên, âm thanh vang vọng chắc cả khu vực Từ Ninh Cung này ai cũng có thể nghe thấy.
Nàng Mã Anh Đào là tiền nhiệm Hoàng Hậu, được Tiên Đế chính tay sắc phong, theo quy định dù sau này ai đăng cơ làm Hoàng Đế, đều sẽ phong nàng làm Thái Hậu, chức vị Thái Hậu của nàng sẽ không thể lay chuyển được, nàng không tin có người dám làm trái lại Đại Thành Pháp Luật.
"Dựa vào ngài không phải là mẹ ruột của Tân Hoàng..!"
"Dựa vào ngài không có tuân thủ quy tắc của Hoàng gia..!"
"Dựa vào ngài là Trưởng Công Chúa của Đại Mao Quốc..!"
"Nhiêu đó đã đủ chưa..?" Phan Đình Phong cười lạnh một cái.
Nói xong câu đó hắn cũng phất tay rời đi, những gì cần nói hắn cũng đã nói xong cả rồi, nặng nhẹ thiệt hơn thế nào, người đàn bà này nên tự mình suy nghĩ.
"Lý Tĩnh Tĩnh..! Bổn Cung sẽ không để cho ngươi chiếm lấy vị trí của Bổn Cung..!"
Tĩnh Phi Nương Nương mà Phan Đình Phong vừa nhắc đến chính là Lý Tĩnh Tĩnh, trước đây là Quý Phi, thân phận chỉ kém nàng đôi chút.

Khi Tiên Đế còn sống một mực sủng ái Lý Tĩnh Tĩnh, không đặt nàng ở trong mắt.

Nếu như không phải nàng sinh ra Nguyễn Văn Vũ là người mà Tiên Đế xem trọng nhất, chỉ sợ ngôi vị Hoàng Hậu của nàng trước đây đã bị phế bỏ từ lâu rồi.
"Bệ Hạ..! Cầu chúc ngài vạn sự bình an..!"
Quay trở lại hiện thực, trong lòng giao chiến ác liệt một hồi lâu, cuối cùng Mã Anh Đào cũng lựa chọn thỏa hiệp.
Nàng không sợ mình không được sắc phong làm Thái Hậu, cũng không có quan tâm đến chuyện Lý Tĩnh Tĩnh có thể thay thế mình.

Điều mà làm cho nàng khuất phục chính là đứa con Nguyễn Văn Vũ bên kia của mình.


Nàng đã tham khảo qua ý kiến của một số tâm phúc, phần đông đều nói cho nàng biết, nếu đại náo Đăng Cơ Đại Điển của Nguyễn Văn Khánh, không những nàng mất hết tất cả, làm trò cười cho thiên hạ.

Mà con của nàng Nguyễn Văn Vũ cũng sẽ chịu họa lây, không ai có thể đi ủng hộ một người lên làm vua mà có mẫu thân không hiểu chuyện như thế.
"Đa tạ..

Nương Nương..!" Nguyễn Văn Chương mỉm cười nhìn người đàn bà vợ cả của Tiên Đế này.

Thân phận của bà ta hắn cũng đã có nghe nói qua, Trưởng Công Chúa của Đại Mao Quốc trước đây, mẹ ruột của Nguyễn Văn Vũ hiện tại.

Hắn nghĩ trong lòng của người đàn bà này chắc chắn sẽ không có thoải mái chút nào đâu.

Dâng Ngọc Tỷ lên cho người không phải là con của mình, còn nói những lời chúc mừng trái với lòng mình, công phu ẩn nhẫn của người đàn bà này cũng không phải hạng xoàng, sau này mình nên để ý một chút.
P/s: Các bạn đọc thấy hay xin cho Lão Yêu một cái đánh giá cùng đề cử a..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK