"Vi thần tuân chỉ..!"
Nguyễn Minh như được đại xá.
Hắn biết mình đã qua được một cửa lần này, nhưng hắn hiểu nguy hiểm của mình vẫn còn chưa có qua đi.
Trong vòng hai ngày nếu mình không có tìm được con cáo già Phan Đình Phong kia, như vậy cái đầu của mình xem như không giữ được.
Vị Bệ Hạ này không còn xưng hô hắn là ái khanh như trước, mà chỉ kêu bằng ngươi, điều này chứng tỏ ông ta tức giận với lại hắn như thế nào.
"Hồi bẩm Bệ Hạ..! Bên trong Phủ của Thừa Tướng, ngoài quyển sổ này ra, nô tài không tìm được bất kỳ thứ gì khác ..!"
Mã Tiến biết được bây giờ mình phải lên sân khấu, nếu không sẽ không có xong.
Bên trong Phủ Thừa Tướng ngoài thứ mà hắn đang cầm trên tay ra, còn rất nhiều vàng bạc tài sản quý hiếm, tính ra cũng mấy trăm ngàn đồng bạc.
Đây chắc chắn là Phan Đình Phong đã lợi dụng chức quyền của mình thu lợi trong thời gian gần đây.
Tuy nhiên hắn cũng hiểu những thưa này không phải là thứ mà Nguyễn Văn Chương quan tâm hàng đầu, nên hắn cũng không hề đi liệt kê ra.
"Không có..! Không có Hổ Phù sao..?"
Cầm lấy quyển sổ trong tay, Nguyễn Văn Chương rất là thấy vọng.
Thứ mà hắn cần nhất hiện nay đúng là Hổ Phù, nửa mảnh Hổ Phù còn lại có thế điều động Thành Hổ Quân, tiếc là Mã Tiến không có lấy được.
"Người đâu..!"
"Xẹt..!"
"Có vi thần..!"
"Lập tức đi truyền lệnh cho Nguyễn Minh, bảo hắn trong thời gian ngắn nhất tìm ra Phan Đình Phong..!" Nguyễn Văn Chương đối với lại tên Hổ Tử Vệ ra lệnh.
Hai ngày thời gian hắn không có muốn cho Nguyễn Minh nữa, hắn chỉ muốn Nguyễn Minh tìm ra cho bằng được Phan Đình Phong một cách nhanh nhất mà thôi.
Nguyễn Văn Chương gấp gáp như vậy cũng là có nguyên nhân rất lớn đến từ chuyện Mã Tiến không tìm được Hổ Phù trong nhà của Phan Đình Phong.
Nếu như vậy nửa miếng Hổ Phù điều binh kia nhiều khả năng vẫn còn ở trên người của Phan Đình Phong.
Bây giờ nếu để tên đó trốn thoát, hay nghĩ cách cho người đưa nửa tấm Hổ Phù kia cho Nguyễn Hữu Nghĩa.
Như vậy giang sơn của Đại Thành Quốc liền nguy rồi, ngay cả một tên Giả Hoàng Đế như hắn cũng đừng nghĩ đến có cơ hội sống sót.
— QUẢNG CÁO —
"Rầm..!"
Bên trong quyển sổ đó có viết gì..? Sao Bệ Hạ xem qua lại có phản ứng mạnh như vậy kìa..! Mấy người có mặt nơi đây trong lòng hơi rùng mình.
Vừa không lâu trước đây vị Bệ Hạ này đã tạm lắng xuống lửa giận, làm cho đám người mình thở phào một hơi, nhưng giờ đây lại bộc phát, ai mà không run sợ.
Nói ra tất cả cũng chỉ vì quyển sổ mà Mã Tiến mới vừa dâng lên không lâu, không ai biết trong đó viết gì.
Chỉ khi Bệ Hạ xem xong, liền nổi giận rất lớn, bên trong đó chắc chắn là chứa đựng bí mật không nhỏ.
Thật quá hiếu kỳ, bọn họ cũng muốn được xem cho biết, bao quát cả Mã Tiến bên trong.
Nói thật hắn tuy là người phát hiện ra quyển sổ nhỏ này, nhưng những gì bên trong hắn cũng chưa dám mở ra xem a.
"Hắc hắc..!"
"Phan Đình Phong..! Phan Đình Phong..! Nhà ngươi ẩn giấu cũng thật cao thâm..!"
Nguyễn Văn Chương giận quá hóa cười.
Hắn tùy tiện tìm một cái cơ nói Phan Đình Phong phản quốc để tiện bề ăn nói với thiên hạ.
Không nghĩ đến Phan Đình Phong thật sự là người có ý đồ phản quốc thật.
Bên trong nhật ký này nói khá rõ ràng.
Phan Đình Phong là người của Đại Nghê Quốc, là mật thám cao cấp mà Đại Nghê Quốc Hoàng Đế phái đến Đại Thành Quốc.
Mục đích là làm loạn triều đình Đại Thành, sau cùng là dẫn binh mã Đại Nghê Quốc đi vào chiếm lấy Đại Thành Quốc.
Âm mưu này cũng thật quá thâm độc.
Không người nào ở Đại Thành có thể ngờ đến.
Mưu kế như thế này cũng không phải là thực hiện trong một ngày hay hai ngày, mà trong thời gian rất dài kể từ khi Phan Đình Phong bước chân vào quan trường.
Ấy vậy mà vị Phụ Hoàng hờ kia của hắn không hề biết gì cả.
Hổ Tử Vệ phái đến bên cạnh Phan Đình Phong cũng không có tác dụng, đám người này thật vô dụng quá đi.
"Bệ Hạ...! Bệ Hạ..! Đại sự không tốt..!"
"Đại sự không tốt..!" — QUẢNG CÁO —
Nguyễn Hạc hiện tại được phong làm Phó Thống Lĩnh Cấm Vệ Quân.
Nhưng hắn tạm thời vẫn chưa thích ứng lắm với thân phận của mình.
Gặp chuyện gì lớn chút cũng sẽ tỏ ra lo lắng hớt hải, như bây giờ một dạng.
"Nói đi..! Là có chuyện gì..?"
Nguyễn Văn Chương đương nhiên sẽ không có bị bộ dạng hốt hoảng kia của Nguyễn Hạc làm cho rối loạn, hắn vẫn luôn giữ sự bình tĩnh như thường có.
"Hồi bẩm Bệ Hạ..! Nguyễn Hữu Nghĩa..!"
"Nguyễn Hữu Nghĩa đã dẫn người xông ra bên ngoài Mễ Thành rồi..!"
"Cái gì..?"
Tin tức này quá chấn động, Nguyễn Nhật mấy người xung quanh không khỏi biến sắc mặt la lên.
Nguyễn Hữu Nghĩa nếu bình thường rời đi thì cũng thôi, nhưng bây giờ là thời kỳ Giới Nghiêm.
Không có mệnh lệnh Hoàng Đế, những vị đại thần như Nguyễn Hữu Nghĩa không thể rời khỏi kinh thành.
Bây giờ Nguyễn Hữu Nghĩa không những rời đi, mà còn dùng vũ lực xông phá cửa thành, đây là công khai tạo phản tội danh cũng không hề khác biệt.
Người khác tạo phản bọn họ trong lòng còn châm chước nghĩ đối sách ứng phó sao cho hợp lý nhất, nhưng Nguyễn Hữu Nghĩa tạo phản lại là chuyện khác.
Người này nắm trong tay Thành Hổ Quân.
Chi quân đội này chỉ cách Mễ Thành không đến một trăm dặm.
Nếu mà Nguyễn Hữu Nghĩa phát binh tạo phản, không đầy một ngày Thành Hổ Quân sẽ đến dưới chân Mễ Thành...!
Khi đó với lực lượng phòng vệ vốn có hiện tại..!
Bọn họ không dám nghĩ tiếp nữa.
Hừ..! Đây cũng là do ngài quá nóng vội tạo nên..!!
Ánh mắt của Mã Tiến mấy người thi thoảng khẽ liếc nhìn Nguyễn Văn Chương một cái, trong lòng là chứa bao nhiêu oán trách.
Lệnh Giới Nghiêm mà Nguyễn Văn Chương đưa ra vô hình chung đã đem tất cả mọi người nhốt cả lại.
Dụng ý của nó người nào có chút đầu óc đều sẽ hiểu.
Đương nhiên nó sẽ làm cho nhiều người lâm vào hoang mang lo lắng, nhất là những người vốn đã có cái mác hiếp thiên tử lấy lệnh chư hầu từ trước, bọn chúng sẽ càng hoang mang hơn.
Khi mà một con thú dữ bị ép vào đường cùng, vì bảo toàn tính mạng của mình, chuyện gì bọn chúng cũng sẽ làm ra.
— QUẢNG CÁO —
Người quyền cao chức trọng như Nguyễn Hữu Nghĩa, tay lại nắm binh quyền, ông ta không nhanh chóng hành động mới là chuyện lạ.
Để xảy ra hoàn cảnh ngặt nghèo như có thế này, cũng là một tay Nguyễn Văn Chương này tạo ra.
Nếu y bình tĩnh hơn một chút, nhẫn nhịn một đoạn thời gian, chờ ngồi vững trên ngôi vị của mình.
Sau đó từ từ nghĩ cách tính toán với đám lang sói Phan Đình Phong kia cũng không hề muộn, tiếc là bây giờ nói gì cũng đã muộn, nhìn xem tình cảnh trước mắt, y có thể làm được gì đây.
"Là vào lúc nào..?"
Nguyễn Văn Chương đặt quyển nhật ký của Phan Đình Phong xuống bên dưới.
Để ý kỹ một chút tay của hắn có đôi chút run rẩy, đây là những khi sợ hãi con người ta mới không tự chủ được hành động.
Rõ ràng Nguyễn Văn Chương hiện tại cũng đang cực kỳ lo sợ.
Mấy người phía dưới hiểu rõ hậu quả khủng khiếp của việc Nguyễn Hữu Nghĩa xông phá cửa thành rời đi, Nguyễn Văn Chương hắn là vua một nước, còn rất thông minh, sao hắn không hiểu cho được.
"Hồi Bệ Hạ..! Theo tin tức truyền về, Nguyễn Hữu Nghĩa rời thành là khoảng một giờ trước ạ..!"
"Một tiếng đồng hồ trước sao..?"
...
Hơn một giờ trước..! Nguyễn Phủ ..!
"Tướng quân..! Lệnh Giới Nghiêm đã ban ra..!"
"Chúng ta phải ngay lập tức hành động thôi..!"
Vương Anh Tài lòng nóng như lửa đốt, năm lần bảy lượt dục Nguyễn Hữu Nghĩa đưa ra hành động..
Danh Sách Chương: