"Cái này..?"
Gà Ngũ Liên ngon là như thế, mọi người nơi đây đều từng đã nếm qua, tất cả cũng có chờ mong, ít khi nào bọn họ được dùng món chuyên phục vụ cho Hoàng Tộc này.
Chỉ đến khi các cung nữ đưa lên món ăn, nhìn kỹ lại nó, mọi người quay mặt nhìn nhau, trố mắt kinh ngạc, trong lúc nhất thời không ai nói được cái gì cả.
Bên trong Ngự Hoa Viên hiện tại không khí vui mừng không còn lại chút gì kể từ khi món ăn Gà Ngũ Liên được đưa lên.
Không ai nói với ai câu gì, không khí tỉnh lặng đến nỗi kim rơi có thể nghe.
"Đình Phong thừa tướng..! Có lẽ ngài đã lớn tuổi hoa mắt rồi, món này là Vịt Quay Hắc Giang, nào phải là món Gà Ngũ Liên gì..!"
Người lên tiếng chính là Truyền Bộ Thượng Thư Kê Khá, một vị đại thần trong triều được bách quan văn võ cho là chỉ biết nịnh hót Hoàng Đế để chiếm lấy niềm vui, còn trên thực tế chẳng có tài cán gì cả.
Có cần gấp gáp như vậy không..? Một số Thị Lang bên trong Truyền Bộ trong lòng lo sợ không thôi.
Có tên tâm phúc còn đến lại gần Kê Khá, giật nhẹ áo quan của ông ta, ý bảo ông ấy hãy bình tĩnh ngồi xuống xem chuyển biến của sự việc, không cần đứng ra làm chim đầu đàn làm cái gì cả.
Món ăn mà Ngự Thiện Phòng dâng lên, người nào cũng nhìn ra được đó là món Vịt Quay Hắc Giang, chứ không phải là Gà Quay Ngũ Liên cái gì cả.
Ai cũng hiểu biết được đây là Phan Đình Phong muốn nhân món ăn này để cho tất cả quan viên bên trong triều đình chọn đội.
Chính vì hiểu nguyên nhân này, thế nên xung quanh không có người nào lên tiếng.
Ngay cả mấy lão đại thần như Uông Vĩ hay Hàn Ly cũng chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần, bọn họ chính là đang muốn nhìn thế cục diễn biến như thế nào.
Đại nhân nhà mình thường rất thông mình, hôm nay không biết uống lộn thuốc gì, ngay lúc này lại đứng ra chống đối lại với Phan Đình Phong.
Bộ ông ta không có nhìn ra được, Phan Đình Phong bây giờ thế lực trong triều đình là mạnh nhất hay là sao..?
Khi không đi cùng với lại người như vậy chống đối, chỉ sợ đại nhân nhà mình sẽ sớm bay màu a.
Thú vị..! Ngay cả chiêu dùng dê thế cừu này mà Phan Đình Phong cũng có thề dùng ra..!
Nguyễn Văn Chương mỉm cười, ánh mắt nhìn về Phan Đình Phong tên này càng lúc càng âm trầm rồi, nhưng đâu đó bên trong cũng có đôi chút thưởng thức.
Nhớ lại thế giới trước đây tại thời cổ đại nước Tần, ngay sau khi đưa Tần Nhị Thế lên ngôi, Triệu Cao cũng dùng chính chiêu thức này để ép mọi người chọn đội.
Nói đâu xa, mấy tháng trước đây, tại Đại Việt Vương Quốc, Trần Thủ Đức khi ấy còn là Thừa Tướng, cũng dùng cách này để thử lòng tất cả quần thần.
Kết quả đại đa số quần thần đều đứng về phía của Trần Thủ Đức, cũng là đặt căn cơ cho thảm án diệt môn của hoàng tộc Lý Thị sau này.
Giờ đây Phan Đình Phong muốn bổn củ soạn lại để xem phản ứng của quần thần trong triều.
Như vậy cũng được, Nguyễn Văn Chương hắn cũng muốn nhìn xem, bên trong triều đình Đại Thành này, người nào đi theo Phan Đình Phong, người nào sẽ chống đối, còn lại đám người nào sẽ bo bo giữ mình.
Ân..! Tên Kê Khá đó..! Nguyễn Văn Chương hơi nhíu mày.
Không phải là người theo Phan Đình Phong, đó là điều chắc chắn, ban đầu hắn cũng nghĩ y đi theo một trong số những tên Vương gia kia nên mới lên tiếng chỉ trích Phan Đình Phong.
Nhưng ánh mắt vừa rồi tên đó nhìn về phía Nguyễn Văn Chương hắn liền rất khác biệt, bên trong ánh mắt kia là sự trung thành cùng kính cẩn.
Biểu lộ cho hắn thấy vô cùng chân thật, người này là muốn dựa vào Nguyễn Văn Chương hắn hay là sao đây..?
Cũng là thú vị nha, nhìn tình cảnh hiện nay, ai cũng nhìn ra được Nguyễn Văn Chương hắn là người yếu kém hơn cả.
Mang danh Hoàng Đế nhưng thực tế chỉ là bù nhìn, đầu nhập vào hắn hiện tại có nguy cơ đưa cả hệ phái của mình vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Hắn cũng không biết tên Kê Khá này lấy niềm tin từ nơi nào, lại đi đặc cược vào hắn lớn đến như vậy..
"Có nhầm không..! Vậy mà Bệ Hạ vẫn còn mỉm cười được..!"
Trông thấy biểu hiện của Nguyễn Văn Chương vừa rồi, cả đám người thì thầm nói nhỏ cùng nhau, trên mặt người nào người nấy đều là hiện lên một cái thất vọng vẻ mặt.
Nhìn xem bên dưới Phan Đình Phong đang muốn lôi bè kéo phái ép mọi người phải đứng thành hàng, đầu nhập vào Thừa Tướng một hệ.
Trông khi đó Bệ Hạ là quân chủ, là vua của một nước, không những không có bất kỳ phản ứng nào, còn là mỉm cười thật tươi ăn uống, như đây không phải là chuyện gì quan trọng một dạng.
Loại biểu hiện này, nhiều văn võ bá quan trong triều muốn dựa vào Bệ Hạ, bọn họ cũng phải chùn chân a.
Ai lại muốn đi theo một tên ngu ngốc như vậy để chống lại Thừa Tướng cũng như đám Phiên Vương bên kia chứ.
Tay Hoàng Đế này đúng thật có chút hết thuốc chữa rồi.
Cũng lạ thật..! Lý Đồng Quý khá là khó hiểu.
Trong thư tín Lý Đồng Vân truyền về có nói qua tay Hoàng Đế này là người không đơn giản, bảo hắn phải hết sức cẩn trọng ứng phó, rời xa Đồng Vương một chút.
Nhưng giờ nhìn lại ngoài ngu ngốc vô năng ra thì hắn chẳng thấy có gì đặt biệt từ tay Hoàng Đế này cả..
Có thể là con của hắn đã nhìn nhầm rồi chăng..?
"Kê Khá đại nhân..! Người hoa mắt chính là ngài đó a..! Đây rõ ràng là Gà Quay Ngũ Liên..!"
Đại Hiền nhanh chóng đứng lên chỉ trích Kê Khá.
Hắn mới đầu nhập vào Phan Đình Phong không lâu, còn chưa được xem là thân tín của Phan Đình Phong.
Địa vị bên trong vòng tròn kém khá xa Tào Hòa mấy người, nên hắn phải tận dụng mọi cơ hội có thể ra mặt để mà lấy lòng của Phan Đình Phong, lần này là cơ hội rất tốt để cho hắn thể hiện.
"Đúng vậy Kê Khá đại nhân..! Đây rõ ràng là món gà quay Ngũ Liên, không phải là món Vịt Quay Hắc Giang đâu..!"
Vĩnh Hạc từ lâu đã có ý định đầu nhập vào Phan Đình Phong, cũng là đã biết trước kế hoạch lần này, hắn dĩ nhiên là phải đứng ra trợ giúp cho Phan Đình Phong rồi.
"Tôi thấy đây thật là món gà Ngũ Liên..!"
Tào Hòa lên tiếng, có những chuyện một khi đã quyết định rồi thì không thể quay đầu.
Dạo gần đây ai cũng thấy hắn đi qua lại quá gần với lại Phan Đình Phong, giờ đây có muốn đứng tại vị trí trung lập cũng không thể nào được nữa rồi.
"Món Gà Quay này rất ngon..!"
Nguyễn Hữu Nghĩa không có nói nhiều, nhưng câu nói ngắn gọn của y vừa rồi mọi người đều nhìn ra được Nguyễn Hữu Nghĩa là đã đứng tại Phan Đình Phong một phương.
Đây là điều đã được dự báo từ trước đó, kết quả như vậy cũng không có bao nhiêu người cảm thấy ngạc nhiên.
Quần thần nhất thời có chút im lặng, trong triều hiện tại có bốn vị đại thần gia nhập trận doanh của Phan Đình Phong, ba người là Thượng Thư, thành viên Chính Vụ Đường.
Người còn lại là Đại Tướng Quân của Đại Thành Quốc, thành viên hạch tâm của Quân Cơ Viện, nắm trong tay lực lượng tinh nhuệ nhất của Đại Thành là Thành Hổ Quân.
Đội hình như vậy còn có ai dám chống lại Phan Đình Phong nữa đây.
"Uông Thành Thượng Thư..! Không biết ngài đã nhìn kỹ món ăn trên bàn là Gà hay Vịt hay chưa..!"
Quét mắt qua toàn trường một cái, nhìn đến đám quan lại bên dưới không người nào dám chính diện đối mặt với mình, Phan Đình Phong hết sức hài lòng, đây chính là những gì mà hắn muốn nhìn thấy đến.
"Thừa Tướng đại nhân, tôi vẫn là đang ăn bào ngư chưa xong..!" Tài Bộ Thượng Thư Uông Thành.
Chính là con trai của Uông Vĩ Hầu Gia, trong lòng hắn không hề thoải mái khi Phan Đình Phong đưa mũi kiếm về phía của hắn.
Nơi đây Uông gia hắn nào đâu phải là người có quyết định cao nhất đâu, lão tía của hắn vẫn còn đang ngồi tại bên kia uống trà nhắm mắt dưỡng thần mà.
Tên Phan Đình Phong này có gan sao không đi ép lão tía của mình chọn đội, lại đi ép hắn đây..
Danh Sách Chương: