• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Uyển lăn lộn cả buổi đêm đều ngủ không ngon.

Nằm mơ thấy rất nhiều ác mộng, mơ thấy mọi người coi cô như yêu quái, mơ thấy người nhà họ Hạ bắt cô trả lại "Hạ Uyển", còn mơ thấy Lâm Thanh Thanh và Tống Hà nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi.

Hạ Uyển bị doạ tỉnh, đầu đầy mồ hôi lạnh, mở mắt nhìn trừng trừng lên nóc nhà.

Tống Hà bên cạnh vẫn còn ngủ.

Trời tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ vẫn còn tối đen.

Hạ Uyển không ngủ được, cô xuống giường và đi ra gian ngoài chuẩn bị làm cơm sáng, lúc còn ở Hạ gia trang cô cũng hay xem Vương Tú Cần làm cơm sáng.

Hình như Hạ Uyển xem nhẹ một việc đó là cô không biết dùng bếp củi.

Tống Hà ngửi được mùi khói, theo bản năng tỉnh dậy. Mặc kệ việc chưa thay quần áo lập tức chạy đến gian ngoài, thấy Hạ Uyển đang ngồi xổm trước hố bếp ho sặc sụa vì khói.

"Uyển Uyển, em đang làm gì vậy?" Tống Hà dở khóc dở cười.

"Em chỉ muốn làm cơm sáng thôi......" Hạ Uyển cũng bó tay với mình.

Tống Hà không nghĩ tới Hạ Uyển muốn làm cơm sáng mà làm ra trận lửa như đốt phòng như vậy, nói: "Em làm đi, để chị nhóm lửa."

Hạ Uyển ngượng ngùng đem vị trí nhường cho Tống Hà.



Cuối cùng ăn được bữa cơm sáng do Hạ Uyển tự mình làm, Tống Hà trầm mặc trong chốc lát, uyển chuyển nói: "Sau này nấu cơm để chị làm cho."

Hạ Uyển căng da đầu ăn bữa sáng do mình làm, gật đầu đồng ý.

Khi Lâm Thanh Thanh trở lại vào buổi chiều, Tống Hà đem chuyện hồi sáng này kể cho Lâm Thanh Thanh nghe, chọc Lâm Thanh Thanh cười không ngừng.

"Uyển Uyển...... Uyển Uyển!" Lâm Thanh Thanh vốn muốn hỏi Hạ Uyển nghĩ như thế nào, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy cô đang thả hồn đi đâu.

Hạ Uyển đột nhiên bị gọi, vẻ mặt mờ mịt: "Làm sao vậy?"

"Em đang suy nghĩ gì vậy, sao cả người lơ đễnh như vậy?" Lâm Thanh Thanh từ lúc trở về thì đã phát hiện, hôm nay Hạ Uyển đặc biệt kỳ lạ.

Nhưng Hạ Uyển không muốn nhiều lời, chỉ thay đổi chủ đề, nói: "Cũng sắp tới giờ rồi, chúng ta đi học thôi."

Lâm Thanh Thanh dễ dụ, lập tức đi lấy cặp theo lời Hạ Uyển.

Nhưng ngược lại là Tống Hà nở nụ cười ẩn ý với Hạ Uyển, xem ra có điều gì không ổn.

Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad và dembuon

Bây giờ đầu óc của Hạ Uyển đều rối bời, không chỉ sợ hãi vì bị lộ, còn bởi vì cô phát hiện ra trong lòng mình có tình cảm đặc biệt với đại lão.

Một loại cảm tình hết sưc phức tạp khó có thể miêu tả.

Hạ Uyển cảm thấy mình phải bình tĩnh lại một chút.

Theo quan sát của Lỗ Phi, hôm nay chị Uyển có chút buồn bực không vui. Cha của cậu ba hôm qua cũng ở hiện trường, lúc trở về có nói với cậu chuyện xảy ra ở hiện trường, làm cậu hết sức tức giận, khẳng định là Hồ Tử Thúy sao chép bản thả diễn thuyết của chị Uyển, nào có trùng hợp tới nỗi mà hai người cùng chuẩn bị bản tiếng Anh như vậy.

Nếu là bởi vì chuyện này, Lỗ Phi thật ra biết một sự kiện có thể làm Hạ Uyển cao hứng, cậu tiến đến trước mặt Hạ Uyển, nói: "Chị Uyển, em nghe nói Hồ Tử Thúy muốn chuyển trường!"

Hạ Uyển ngẩng đầu và liếc nhìn Lỗ Phi không có hứng lắm, nhưng Lỗ Phi hiểu sai ý, tiếp tục nói: "Nghe nói chuyện cô ta sao chép bản thảo diễn thuyết tới tai hiệu trưởng, hiệu trưởng rất tức giận, vốn dĩ chuẩn bị phạt cô ta, nhưng ba cô ta ra mặt nói chuyện cùng hiệu trưởng, sau đó liền chuẩn bị làm thủ tục chuyển trường."

Lỗ Phi sở dĩ biết chuyện này, vẫn là bởi vì cậu có ba làm công tác ở bộ giáo dục, ba Hồ Tử Thúy nhờ người hỗ trợ chuyển trường lại tới trên người ba cậu.

Hạ Uyển không rõ, một con heo con tưởng củng đi cải thìa lại không đi vây quanh cải thìa, mà lại bu xung quanh nơi này của mình làm gì không biết.



Lỗ Phi cười lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề đều tăm tắp, Hạ Uyển yên lặng ở trong lòng thở dài, có thể là do ngốc.

"Hạ Uyển, ra đây một chút." Hồ Tử Thúy ở ngoài cửa kêu.

Ánh mắt cả lớp đều tập trung ở trên người Hạ Uyển, hôm nay tâm tình Hạ Uyển không tốt, cũng không muốn quan tâm tới cô ta.

"Hạ Uyển! Hạ Uyển!" Hồ Tử Thúy rõ ràng cảm thấy Hạ Uyển nghe được, căn bản chính là cố ý chơi mình.

Lâm Thanh Thanh nghe không nổi nữa, cô cũng cảm giác được hôm nay tâm tình Hạ Uyển không tốt, nói với Hồ Tử Thúy: "Bạn học Hồ Tử Thúy, không cần ở ngoài cửa lớp ồn ào lớn tiếng."

Hồ Tử Thúy thấy mọi người đều nhìn về phía mình, có chút thẹn quá thành giận, hướng Hạ Uyển hô: "Người cảnh sát cô quen bị thương, cô một chút đều không muốn biết sao!"

Hạ Uyển nghe xong câu này, đột nhiên đứng lên, ghế ngồi ngã xuống phát ra "Ầm" một tiếng.

"Cậu nói cái gì?" Hạ Uyển nhìn chằm chằm Hồ Tử Thúy, đi tới từng bước.

Hồ Tử Thúy theo bản năng lùi về phía sau, lại khống chế chính mình, nói: "Muốn biết có thể, nhưng bạn phải trước tiên nhận lời xin lỗi của tôi." Ba của cô ta nói hiệu trưởng đồng ý không ghi tội vào tờ giấy chuyển trường của cô ta, chỉ yêu cầu cô ta phải được Hạ Uyển tha thứ, vốn dĩ cô còn đang rầu rĩ, lúc đi học lại thấy người công an kia trên người toàn là máu, cô biết cơ hội của mình cơ hội.

Hạ Uyển không muốn nhiều lời cùng cô ta, dứt khoát nói: "Tôi tiếp thu lời xin lỗi của cô, cô nói đi."

Hồ Tử Thúy không nghĩ tới Hạ Uyển dứt khoát như vậy, ngẩn ra một chút, mới nói nói: "Hôm nay lúc đi học tôi nhìn thấy trên người anh ta đều là máu, đi về hướng bệnh viện của trấn."

Hạ Uyển nghe vậy, xoay người liền chạy ra ngoài cổng trường, hoàn toàn quên mất mình không lâu mới quyết định muốn bình tĩnh lại cảm xúc của mình.

Lâm Thanh Thanh chỉ kịp kêu một tiếng Uyển Uyển.

Tống Hà mới từ WC trở về, liền nhìn thấy Hạ Uyển chạy ra ngoài cổng, cô ngăn lại Lâm Thanh Thanh đang muốn đuổi theo ra ngoài, hỏi: "Uyển Uyển bị sao vậy?"

Lâm Thanh Thanh cau mày nói: "Hồi nãy có một người bạn học nói đội trưởng Kỳ bị thương đã đi bệnh viện."

Tống Hà: "Thanh Thanh, em ở lại giúp chị và Uyển Uyển xin nghỉ đi, chị chạy theo con bé."

Nghe những lời Hồ Tử Thúy nói, Hạ Uyển đầu ong một chút, không kịp suy nghĩ liền chạy ra ngoài.



Sau khi bình tĩnh lại, tốc độ của cô cũng chậm lại, đại lão khẳng định sẽ không xảy ra chuyện, anh chính là bàn tay vàng lớn nhất của nữ chủ.

Chỉ là có một thanh âm khác ở trong đầu cô không ngừng nói, lỡ như bởi vì cô cốt truyện đều tan vỡ thì sao.

"Uyển Uyển, đợi chị với." Tống Hà chạy mau đuổi theo.

Hạ Uyển hỏi: "Chị Tống Hà, sao chị lại tới đây?"

Tống Hà giữ chặt Hạ Uyển thở hổn hển trong chốc lát nói: "Chị như thế nào có thể không tới, đó cũng là anh cũng chị, chúng ta mau đi bệnh viện đi."

Lúc này vết thương của Kỳ Thiệu Thành đã được băng bó tốt, chỉ là chảy máu quá nhiều, thật ra cũng không nghiêm trọng lắm.

Hôm nay, tên gián điệp mà anh điều tra cuối cùng cũng có hành động, không uổng công ôm cây đợi thỏ lâu như vậy.

Điều này cũng khiến anh càng có lý do để bào chữa cho Hạ Uyển, rốt cuộc trên người Hạ Uyển có nhiều điểm đáng ngờ, nếu một ngày không bắt được tên đặc vụ kia, Hạ Uyển sẽ không thể thoát khỏi hiềm nghi.

Chỉ là trong quá trình bắt giữ đặc vụ, Kỳ Thiệu Thành đã hết sức cẩn thận, nhưng không nghĩ tới trên người đặc vụ lại có vũ khí, vì tránh cho liên lụy người vô tội, tuy rằng Kỳ Thiệu Thành tránh thoát viên đạn, nhưng vẫn bị thương.

Hạ Uyển và Tống Hà đến thực nhanh, tùy tiện hỏi thăm một chút liền biết được vị trí của Kỳ Thiệu Thành,dù sao ở thời đại ngày nay, rất hiếm khi có một cảnh sát bị thương nghiêm trọng như vậy, và toàn bộ bệnh viện đều biết về nó.

Kỳ Thiệu Thành vốn định chuẩn bị tự mình trở về, không nghĩ tới thấy được Hạ Uyển và Tống Hà: "Hai đứa như thế nào tới đây, không đi học sao?"

Hạ Uyển nhìn thấy máu trên người Kỳ Thiệu Thành, hốc mắt liền đỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK