Kỳ Thiệu Thành dừng xe đạp ở một góc, ngăn cản bọn họ, làm bộ không quen biết hỏi: "Hai vị đồng chí, tôi muốn hỏi một chút đại đội trưởng Hạ gia trang Hạ Hồng Vệ đang ở đâu?"
Hạ Đông mặc kệ hắn.
Hạ Uyển cười nói: "Cha tôi hiện tại hẳn là đang làm việc ở ngoài ruộng, anh ra cửa đi theo hướng nam, sau đó nhìn hướng đông hẳn là có thể nhìn đến bọn họ. Anh trai tôi một hồi nữa cũng đi, anh đi theo anh ấy là được."
Kỳ Thiệu Thành nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Hạ Đông, cười nói: "Tốt."
Hôm nay chỉ đi bệnh viện, Hạ Đông cũng xin nghỉ có nửa ngày, buổi chiều vẫn phải tiếp tục làm việc, hắn ra tới nơi làm việc của đại đội liền thẳng đến trong đất, Kỳ Thiệu Thành không xa không gần mà đi theo phía sau.
Hạ Uyển liền theo đường nhỏ đi bộ trở về nhà.
Từ sau khi ba đứa con trai thành niên, Vương Tú Cần đã thật lâu không có ra ruộng làm việc.
Tuy rằng đã phân gia, mỗi tháng Hạ Đông cùng Hạ Nam đều sẽ đưa một ít đồ ăn cho trong nhà, hơn nữa có công điểm của Hạ Bắc cùng Hạ Hồng Vệ, một nhà bốn người ăn dư dả.
Hiện tại Hạ Bắc đi tham gia quân ngũ, thiếu đi một người lao động, nhưng cũng bớt đi một người ăn cơm nhiều nhất, công điểm của Hạ Hồng Vệ cũng đủ sinh hoạt hằng ngày trong nhà.
Vương Tú Cần hằng ngày công tác chính là đi chăm sóc vườn rau nhà mình một chút, sau đó lựa một chút lá cải úa hoặc những rễ cây còn sót lại về cho heo cùng gà ăn.
Cỏ heo là Hạ Đông Hạ Nam thay phiên đưa tới, hai nhà bọn họ cũng nuôi heo và gà, mỗi lần đều thuận tiện cùng nhau đưa tới.
Có một vài gia đình không giàu có nuôi gà lại luyến tiếc làm thịt ăn, sẽ đem lên trấn trên bán lấy tiền mua vật dụng cần thiết hàng ngày.
Nhưng Hạ gia có chút khá giả, chưa kể Hạ Bắc sau khi tham gia quân ngũ bắt đầu gửi trợ cấp về, cũng không để bụng chút tiền ấy, cơ bản đều để cho nhà mình ăn luôn.
Lúc này nông dân không thể giết heo của chính mình, Vương Tú Cần dưỡng heo trừ bỏ nhiệm vụ phải nộp lên quốc gia, còn dư lại phân cho ba nhà mỗi thứ một ít.
Hạ Uyển về đến nhà, Vương Tú Cần đang cho heo ăn, cô tính đi lên tiếp nhận công việc, lại bị Vương Tú Cần né tránh.
"Mẹ sắp làm xong rồi, con đừng chạm vào làm gì. Bác sĩ nói như thế nào?" Vương Tú Cần vừa nói vừa làm hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
"Không có việc gì, con đã khoẻ hẳn rồi, vốn dĩ không phải việc gì lớn đâu ạ." Hạ Uyển tay mắt lanh lẹ lấy một ít cỏ heo trong thùng ném vô chuồng heo, bị Vương Tú Cần hung hăng vỗ tay một cái.
"Mẹ, sao mẹ đánh con?" Hạ Uyển ủy khuất nói.
Vương Tú Cần: "Đã là con gái lớn như vậy rồi, như thế nào không làm cho người khác bớt lo chút nào hết vậy. Không có việc gì là được, chạy nhanh vào nhà đọc sách đi. Sách giáo khoa cao trung mẹ tìm ra cho con rồi, vốn dĩ đã đóng gói tính đem đưa cho con trai của cậu con, may mắn còn chưa kịp đem qua."
Hạ Uyển: "Tốt tốt tối, con đi đọc sách đây."
Giờ khắc này cuối cũng cũng tới, Hạ Uyển hít một hơi thật sau trước khi mở sách giáo khoa ra, làm ra một tư thế tràn ngập cảm giác nghi thức.
Thành tích của nguyên chủ chỉ là trình độ trung bình, nếu muốn đậu đại học vẫn phải dựa vào chính mình.
Vào những năm 1980, các chuyên ngành đại học còn chưa có phức tạp như ở tương lai, khoa học tự nhiên cũng là một ngành được quốc gia chú trọng phát triển, có câu nói là "Học được toán lý hóa, đi khắp thiên hạ", Hạ Uyển dĩ nhiên là muốn thi khoa học tự nhiên.
Tại thời điểm này, tổng điểm xét tuyển khoa học tự nhiên là 710 điểm, trong đó ngữ văn 120 điểm, toán học 120 điểm, tiếng Anh, vật lý, hóa học cùng chính trị 100 điểm, sinh học 70 điểm, bắt buộc phải thi trong ba ngày.
Đương nhiên, hiện tại Hạ Uyển nghĩ về điều này là còn quá sớm, cô phải vượt qua kỳ dự tuyển trong trấn mới có tư cách bước vào trường thi tuyển sinh đại học.
Quyển sách đầu tiên, Hạ Uyển mở ra là ngữ văn. Trong nháy mắt, cô cảm giác lạnh hơn. Đại khái có 70% bài cô chưa từng học qua, hơn nữa những bài nguyên chủ đã học qua cô cũng quen thuộc không quá 50%.
Hạ Uyển an ủi bản thân, không hoảng hốt, nhìn những quyển khác.
Quyển sách thứ hai là tiếng Anh, trong lòng Hạ Uyển rất vui vẻ. Lúc này tiếng Anh tương đối đơn giản, đối với một người hiện đại đã từng trải qua kỳ thi đầu vào đại học tiếng Anh, CET-4-6, thi lên thạc sĩ, tuyệt đối không phải vấn đề. Thậm chí đây còn là ưu thế lớn đối với Hạ Uyển.
Ưu điểm và nhược điểm của hai môn này bù trừ lẫn nhau, kế tiếp liền phải xem trình độ mấy môn khác thế nào.
Hạ Uyển đẩy nhanh tốc độ, đem mấy quyển sách giáo khoa khác nhanh chóng xem một lần, sau đó thở phào nhẹ nhõm, đại bộ phận vẫn là quen thuộc, cũng không biết hiện tại hình thức bài thi là như thế nào.
Nguyên chủ cũng chưa tham gia dự tuyển, ngày thường chẳng mấy để bụng tới học hành thi cử, cơ bản không có bảo tồn bài thi xuống dưới.
Hạ Uyển nghĩ nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là xem mình đang ở trình độ nào, trước tiên phải kiếm bài thi để kiểm tra, nếu có thể kiếm được bài thi dự tuyển lần này là tốt nhất.
Nhưng mà Hạ Uyển cũng không sốt ruột, còn thời gian một năm, hãy làm việc và nghe theo số mệnh đi.
Nhưng mà ông trời không cho cô cơ hội như vậy, muốn bài thi? Bài thi của cô đã đưa đến, vui lòng kiểm tra và tiếp nhận.
"Uyển Uyển, Thanh Thanh nhà thím Lâm tới tìm con." Vương Tú Cần kêu lên từ chuồng heo tới phòng trong.
Lâm Thanh Thanh, một trong số ít những người bạn của nguyên chủ, lần này tới gánh vác nhiệm vụ to lớn và vinh quang, đưa bài thi.
Hạ Uyển ở Hạ gia trang bạn cùng lứa tuổi không ít, nhưng có thể cùng cô chơi ở bên nhau không nhiều lắm.
Cô nương nhà người khác ở nhà trông em bé, dưỡng heo nuôi gà, thỉnh thoảng tan tầm còn muốn đi kiếm một nửa công điểm, cùng Hạ Uyển loại này kiều dưỡng lớn lên căn bản không có đề tài chung.
Điều kiện gia đình Lâm Thanh Thanh cũng không tồi, ở nhà không phải cái gì đều không làm, chỉ làm phụ một chút việc, ngày thường cùng Hạ Uyển ở chung thực tốt, cô ấy so Hạ Uyển lớn hơn một tuổi, tương đối chiếu cố cô.
(Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad và dembuon MyMy443)
Hạ Uyển sắp xếp lại hồi ức của nguyên chủ cùng Lâm Thanh Thanh, vui vẻ ra cửa nghênh đón tiểu đồng bọn.
"Uyển Uyển, nghe nói em sinh bệnh? Hiện tại thế nào?" Lâm Thanh Thanh thập phần quan tâm Hạ Uyển.
"Không có việc gì, em đã khoẻ rồi." Hạ Uyển trực tiếp kéo tay Lâm Thanh Thanh, sau đó bị động tác của chính mình kinh ngạc một chút, đây không giống hành động cô sẽ làm, không duyên cớ trẻ lại còn 16 tuổi, cảm giác hành vi đều có chút ấu trĩ.
Vương Tú Cần: "Uyển Uyển, dẫn Thanh Thanh đi trong phòng ngồi đi."
Hạ Uyển: "Dạ." Nói xong liền kéo Lâm Thanh Thanh đến phòng mình ngồi.
Lâm Thanh Thanh vừa đi vừa thấp giọng hỏi nói: "Em cùng Cố Quân đại ca tình huống hiện tại như thế nào? Em không phải nói không nghĩ đi dự thi, muốn cùng hắn kết hôn sao?"
Hạ Uyển nghe được Cố Quân, đầu đều phải bự ra, cô còn chưa biết xử lý chuyện thanh mai trúc mã mà nguyên chủ để lại như thế nào, đành phải dùng chuyện Cố Quân tham gia quân ngũ cho có lệ.
Lâm Thanh Thanh: "Vậy hiện tại em tính như thế nào?"
Hạ Uyển thở dài, nói: "Cố đại ca đi tham gia quân ngũ, em cũng không thể vẫn luôn ở trong thôn chờ, vẫn là đi thi đại học thử xem."
Lâm Thanh Thanh sờ đầu Hạ Uyển một chút, cũng an ủi vỗ vỗ: "Uyển Uyển của chúng ta trưởng thành rồi."
Lâm Thanh Thanh tương đối cao, 1m68, mà Hạ Uyển trước mắt chỉ có 1m58, ở trước mặt Lâm Thanh Thanh thật sự giống một người bạn nhỏ.
Tâm tình Hạ Uyển giờ phút này thật phức tạp, bị một cái tiểu đồng bọn nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều an ủi.
Nhưng không quan hệ, cô mới 16 tuổi, cô còn có thể cao lên nữa, đời trước chiều cao là nỗi đau cả đời của Hạ Uyển.
Lâm Thanh Thanh nhìn đến biểu tình Hạ Uyển như vậy, cho rằng nói trúng chuyện thương tâm của cô rồi, vội vàng kiếm đề tài khác: "Năm nay cư nhiên còn có thể thi lại một lần, vận khí thật sự là quá tốt, lần này thành tích của chị không tốt lắm. Nhưng mà chị có sửa sang lại đề thi dự tuyển đại học lần này, vừa vặn mang theo trên người, em có muốn hay không làm thử một chút?"
Hạ Uyển u oán mà nói: "Chị vốn dĩ liền tưởng khuyên em lại thi một năm đúng không, liền đề đều đã chuẩn bị tốt cho em."
Lâm Thanh Thanh: "Vậy là em suy nghĩ nhiều rồi, chị sao có thể trước tiên biết năm nay có thể lại thi một năm, đây là chị chuẩn bị đề cho em trai của dì chị. Hắn sang năm, không phải, năm sau cũng muốn thi đại học."
Cảm giác Hạ Uyển vẫn là có điểm không tình nguyện, Lâm Thanh Thanh an ủi mà nói: "Có thể cùng chị học thêm một năm nữa, Uyển Uyển không vui sao?"
Hạ Uyển nhìn Lâm Thanh Thanh nghiêm túc như vậy, không nhịn được cười ra tiếng.
Lâm Thanh Thanh đã nhận ra Hạ Uyển ở cố ý chọc mình, cũng không tức giận, trực tiếp cào nhẹ vào thịt hai bên hông của Hạ Uyển: "Thiệt tình, em còn học cách trêu người khác nữa."
Hạ Uyển không nghĩ tới tiểu bằng hữu ở tuổi này nói không lại liền trực tiếp động thủ, bị ngứa đến thở hổn hển, vội vàng nhận thua xin tha.
Lâm Thanh Thanh thu hồi tay đứng lên, nói: "Tốt, không cùng em đùa giỡn nữa. Dì của chị nhờ người hỏi thăm đáp án, mấy ngày nay em đem bài thi làm một chút, đưa cho chị, chị xem giúp em, đáp án chị sẽ không đưa cho em trước. Chính em làm bài cho tốt, đừng lật sách!! Chị cũng phải quay trở về đọc sách đây."
Hạ Uyển vốn dĩ muốn Lâm Thanh Thanh ôn tập cùng mình, chính mình cũng có thể thuận tiện dạy chị ấy một chút, dù sao cô cũng là người hiện đại được giáo dục chất lượng cao.
Lâm Thanh Thanh phảng phất biết cô muốn nói cái gì, trực tiếp ngăn chặn lời cô nói: "Không được, chị phải đi rồi. Nếu đọc sách cùng em, có thể vô đầu được mấy chữ đâu."
Hạ Uyển nghĩ đến những việc tốt mà nguyên chủ làm trước, nhàn nhạt mà thở dài, người mang tuyệt kỹ lại không có chỗ thi triển thật là làm người chua xót.
Xem ra trước khi thành tích của chính mình có tiến bộ, dạy dỗ người khác là không có khả năng, đành phải đứng dậy dẫn Lâm Thanh Thanh đi ra ngoài.
Vương Tú Cần: "Thanh Thanh bây giờ liền đi rồi, không đợi chút nữa hả? Uyển Uyển mấy ngày nay đều nhớ thương con thật nhiều, lưu lại ăn cơm chiều đi."
Lâm Thanh Thanh cự tuyệt nói: "Không được đâu dì, mẹ con còn chờ con về nấu cơm nữa."
Vương Tú Cần cũng không ép cô ở lại: "Vậy con trở về cẩn thận một chút, ngày khác lại đến chơi nha."
Chờ Hạ Uyển đem Lâm Thanh Thanh tiễn đi, Vương Tú Cần quay đầu nhìn về phía Hạ Uyển: "Uyển Uyển con xuống ruộng một chuyến, gọi nhà anh cả anh hai tới trong nhà mình ăn cơm, con tai qua nạn khỏi, người một nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm náo nhiệt."
Trong nhà hai ngày nay cũng đều là cùng nhau ăn cơm, nhưng sự tình còn chưa giải quyết, Hạ Uyển cũng còn bệnh, mỗi người đều có vẻ thập phần trầm trọng.
Lúc này Tống Lão Tam bị bắt giam, Hạ Uyển bệnh cũng tốt hơn, Vương Tú Cần rốt cuộc kiên định xuống dưới.
Tuy rằng quá trình bắt giữ Tống Lão Tam bị mọi người ngầm che giấu, nhưng chỉ cần có kết quả như vậy là đủ rồi.
Hạ Uyển vừa đi ra ngoài, vừa nghe thấy Vương Tú Cần lẩm bẩm nhắc mãi: "Cũng không biết tên hỗn đản đó có thể bị kết án mấy năm, càng nhiều càng tốt, đời này tốt nhất đều đừng ra tới."
Nghe thế, Hạ Uyển nheo lại đôi mắt nở một nụ cười thật tươi, chính mình hiện tại thật là quá hạnh phúc.
Ông trời, cảm ơn ông nha.
Tác giả có lời muốn nói:
Ông trời: Con gái ruột, không khách khí.