Phòng học sáng đèn, chỉ còn lại Lâm Thanh Thanh ở trong đó.
Hạ Uyển nhìn thấy Lâm Thanh Thanh trong thời gian ngắn như vậy vẫn còn đọc sách, cô có chút xấu hổ, nỗ lực của cô thực sự không thể so sánh với Lâm Thanh Thanh và Tống Hà, cảm thấy điểm số của mình đang lợi dụng việc mình được xuyên qua.
Kỳ Thiệu Thành ở nhà chờ đến sốt ruột, đang lo lắng muốn đi trường học, ba cô gái nhỏ đã trở lại.
Ngay khi Hạ Uyển nhìn thấy Kỳ Thiệu Thành, cô đã nghĩ đến việc Tống Hà hỏi cô rằng có phải cô muốn tỏ tình không, điều này khiến cô vô thức né tránh ánh mắt của Kỳ Thiệu Thành.
Kỳ Thiệu Thành không khỏi nhíu mày, sao lại thế này, Hạ Uyển từ chiều nay vẫn luôn trốn tránh anh, vốn dĩ cho rằng Hạ Uyển là vì tối nay phải nói chuyện mà cảm xúc hơi hồi hộp một chút, vậy mà gần tới giờ thì cô càng tránh hơn.
Tống Hà chú ý tới ánh mắt Kỳ Thiệu Thành vẫn luôn dừng ở trên người Hạ Uyển, vội chắn giữa hai người.
Thời gian không còn sớm, tiết tự học buổi tối kết thúc vào lúc 9 giờ, bận rồi tới lui cũng đã 10 giờ.
Kỳ Thiệu Thành cảm thấy cũng trễ rồi mà Hạ Uyển không có ý định muốn nói chuyện với anh, sáng mai còn phải dậy sớm đi học, không thể kéo dài hơn được, vậy nên anh đứng lên chào tạm biệt, nhưng trước khi đi nhìn Hạ Uyển một cái.
Hạ Uyển hiểu ý của Kỳ Thiệu Thành, đứng lên nói: "Em đi đóng cửa."
Tống Hà nhìn Hạ Uyển, lại nhìn Kỳ Thiệu Thành, cũng đứng lên nói: "Quá muộn, Uyển Uyển để chị đi chung với em."
Hạ Uyển dùng ánh mắt giao lưu với Tống Hà.
Hạ Uyển: Chị Tống Hà, tối nay chị đồng ý cho em tự do rồi.
Tống Hà: Chị không chen vào cuộc trò chuyện của hai người, nhưng cũng khuya rồi, trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ không thích hợp.
Hạ Uyển: Chị Tống Hà, chị chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn, lúc trước chị với đồng chí Đặng......
Tống Hà: Ngày đó em vẫn luôn nhìn lén ở WC, đừng cho là chị không biết, hơn nữa không phải em nói không thổ lộ sao, lại không phải làm chuyện gì xấu.
Trải qua một hồi kịch liệt đối đầu, Hạ Uyển vẫn bại trận, cô từ bỏ, chờ sau này tìm thời gian thích hợp rồi nói vậy.
Kỳ Thiệu Thành và Hạ Uyển đi đến ngõ nhỏ, Tống Hà liền đứng chờ ở cổng lớn.
Hạ Uyển chắc chắn không có cách nào để nói về vấn đề xuyên qua này, đành phải nói: "Anh Kỳ, vốn dĩ chuyện bản thảo diễn thuyết là anh đề xuất, nhưng Hồ Tử Thúy......"
Kỳ Thiệu Thành không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, nhưng nhìn em gái đứng ở cổng lớn đề phòng mình như đề phòng cướp cũng có chút bất đắc dĩ, nói: "Không có việc gì, anh cũng thuận miệng nói thôi, chuyện bản thảo em cứ tự quyết định, không có quan hệ gì nhiều tới anh."
Hạ Uyển và Kỳ Thiệu Thành đều biết chuyện này cũng không phải đề tài muốn nói đêm nay, nhưng nề hà Tống Hà không cho bọn họ cơ hội, đành phải thôi.
Tùy tiện ứng phó hai câu cho xong rồi Hạ Uyển muốn đi về.
Tống Hà nhìn Hạ Uyển đi vô, quay đầu nhìn về phía Kỳ Thiệu Thành, nói: "Anh, Uyển Uyển còn nhỏ, trước mắt học tập là quan trọng nhất."
Kỳ Thiệu Thành đầu tiên là bị kinh ngạc bởi xưng hô của Tống Hà, sau đó hiểu ra, nói: "Ừa...... Anh hiểu rồi."
Truyện được đăng tải tại Wattpad và dembuon
Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Tống Hà, Kỳ Thiệu Thành có chút chột dạ, nói: "Sau này anh sẽ chú ý."
Sở dĩ Kỳ Thiệu Thành chột dạ không phải bởi vì động tâm với Hạ Uyển mà sau khi trải qua khoảng thời gian ở chung này, anh có tin tưởng cô bé sẽ không bởi vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng đến học tập. Chỉ là nếu anh làm rõ chuyện hoài nghi thân phận của Hạ Uyển thì đây mới là khả năng duy nhất ảnh hưởng đến trạng thái học tập và thành tích của Hạ Uyển.
Nhưng Kỳ Thiệu Thành thân là một người quân nhân, anh có chức trách của mình, trong tình huống ở thị trấn Võ Dương ẩn giấu một đặc vụ như vậy, anh không thể bởi vì có quen biết với Hạ Uyển mà mặc kệ một nhân tố khả nghi ở trước mắt được.
Ngày đó trực tiếp vạch trần thân phận của Hạ Uyển cũng coi như làm một phép thử, Kỳ Thiệu Thành quan sát thật lâu mới kết luận Hạ Uyển không có hại.
Cuối cùng sau khi người đặc vụ này sa lưới mới hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi trên người Hạ Uyển.
Kỳ Thiệu Thành được Tống Hà nhắc nhở, im lặng suy nghĩ một lúc lâu, có lẽ anh nên trì hoãn việc nói chuyện lại với Hạ Uyển, phải đợi cô thi đại học xong rồi nói sau.
Nhưng mà Tống Hà đã liệt Kỳ Thiệu Thành vào danh sách nguy hiểm ảnh hưởng đến học tập của Hạ Uyển, làm Kỳ Thiệu Thành không tìm được cơ hội nào để đơn độc nói chuyện cùng Hạ Uyển lúc ở trên trấn.
Phải tới thứ sáu sau khi tan học, Lâm Thanh Thanh và Hạ Uyển cùng nhau trở về Hạ gia trang.
Vì Hạ Uyển tranh cử học sinh 3 tốt cấp thành phố nên đã hơn nửa tháng không về nhà, do đã xem người nhà họ Hạ là gia đình của mình, lâu rồi không gặp thấy vô cùng nhớ.
Tin tưởng cha mẹ và các anh trai nhất định cũng rất nhớ mình, Hạ Uyển vội vàng nhanh chân đi về nhà hơn.
Không ngoài dự đoán của Hạ Uyển. Gia đình Hạ Đông Hạ Nam đều ở đây, đêm nay lại là ngày cả gia đình xum vầy, chỉ là tại sao lại dư ra một người??
Hạ Uyển nheo lại đôi mắt hỏi: "Sao anh Kỳ lại ở đây?"
Lần trước Kỳ Thiệu Thành tới trứng gà chiên mỡ heo của Hạ Uyển bị chia mất một nửa, nếu không phải biết ơn chuyện phòng ở...... Nhưng biết ơn chuyện phòng ở tâm Hạ Uyển vẫn là rất đau, ở những năm tháng chỉ cầu ấm no muốn tìm đồ ăn ngon dễ dàng lắm sao. TvT
Nếu không trải qua cuộc sống tốt hơn thì không nói, đằng này cô chính là bị nuôi cho kén ăn do ở hiện đại có nhiều loại đồ ăn ngon quá mà.
Nhưng mà không đợi Kỳ Thiệu Thành trả lời, Vương Tú Cần tiếp nhận câu chuyện nói: "Tiểu Kỳ nghe được những chuyện trước kia mà Hà Tử kể, cố ý mang quà lại đây cảm ơn chúng ta đã chăm sóc em gái thằng bé. Đều là người cùng một thôn, đâu cần phải khách khí như vậy."
Hạ Uyển theo bản năng nhìn về phía đồ vật Vương Tú Cần còn chưa có kịp thu dọn, mắt sắc từ trong đống đồ nhìn thấy một túi đồ ăn vặt, cùng túi đồ ăn vặt lần trước Tống Hà đưa cho cô rất giống.
Hiện tại Tống Hà còn đề phòng Kỳ Thiệu Thành không kịp, sao có thể nói cho anh, Hạ Uyển thích gì.
Đến nỗi làm sao anh biết được, Kỳ Thiệu Thành cong cong môi, nếu đã muốn biết thì luôn có biện pháp.
Quả nhiên, trứng gà của Hạ Uyển lại bị chia hơn phân nửa.
Hạ Uyển nhìn hơn một nửa trứng gà nằm trong chén Kỳ Thiệu Thành, yên lặng an ủi chính mình, coi như là đáp lễ đồ ăn vặt đi......
Sau khi ăn cơm xong, hôm nay nói cái gì Kỳ Thiệu Thành cũng không chịu đồng ý lời mời ngủ ở lại của Vương Tú Cần, Vương Tú Cần đành phải nói: "Uyển Uyển, con đi tiễn anh trai Kỳ đi."
Hạ Uyển ở nhà vẫn rất ngoan ngoãn, Vương Tú Cần nói gì cô đều làm, ngoan ngoãn đứng lên đưa Kỳ Thiệu Thành ra ngoài.
Vương Tú Cần cười tủm tỉm nhìn bóng dáng hai người vai sát vai, nói với Hạ Hồng Vệ: "Ai, ông cảm thấy tiểu Kỳ là người như thế nào?". Có gì hot? Chọt thử trang { 𝙏rUm𝙏r𝐮𝘆𝗲n.ⅴn }
Hạ Hồng Vệ gảy gảy tàn thuốc vào trong gạt tàn, cau mày nhắc nhở nói: "Tiểu Kỳ là người ở thủ đô tới đây, không có khả năng vẫn luôn ở đầy hoài được, bà đừng nghĩ tùm lum, hiện tại thi đại học với Uyển Uyển vẫn là quan trọng."
Vương Tú Cần bất mãn nói thầm: "Tôi nơi nào là nghĩ loạn, thủ đô thì làm sao? Uyển Uyển nhà chúng ta mới vừa đạt học sinh 3 tốt cấp thành phố, về sau khẳng định có thể trực tiếp thi đậu thủ đô, hai người đều ở thủ đô, cũng tốt mà. Tiểu Kỳ mạnh hơn Cố Quân kia nhiều."
——————————
Không biết sau đợt dịch co.vid mng có dễ bị tuột mood hông ta, kiểu như đi làm về là hông còn miếng năng lượng nào để hoạt động nữa á. Người cứ ì ì đừ đừ sao sao