Chợt nhớ ra đêm nay có việc đi trước đây.
Lộ Thức Thanh ngẩn ra cả buổi mới ngộ ra nỗi khổ tâm tâm của Dung Tự, thế là cậu “thực hành” từ chối rất mượt.
“Ngại quá Dung lão sư, tôi chợt nhớ ra tối nay anh Châu tới, lần sau nhé?”
Dung Tự: “...”
Nhất thời Dung Tự không phân được là Lộ Thức Thanh thành thạo, đã biết “từ chối” hay là chỉ từ chối mỗi mình. Thái độ của cậu lại thong dong tự nhiên, hoàn toàn không có cái vẻ căng thẳng như đối mặt với Đậu Trạc lúc nãy.
Lộ Thức Thanh nhìn hắn, ánh mắt có hơi mong đợi.
Dung Tự trầm mặc một chốc mới cười nói: “Không tệ, tiến bộ rất nhiều, cứ dựa theo thái độ này.”
Lộ Thức Thanh hiếm khi lộ ra nụ cười có chút vui vẻ, cậu ngại ngùng: “Là Dung lão sư biết cách dạy.”
Dung Tự cười giả trân, không tiếp lời cậu.
Thật ra cũng không thể tính là Lộ Thức Thanh ứng dụng nghệ thuật từ chối, là vì đêm nay Châu Phó tới thật.
Vừa đặt hành lý xuống là Châu Phó đã kéo Lộ Thức Thanh ra ngoài ăn bữa ra trò, nói là mừng sinh bù cho Lộ Thức Thanh.
“Anh nghĩ Tạ tổng đã tới đây mừng sinh nhật với cậu thì anh cũng không cần tới, ai ngờ người lại về Yến Thành ngay trong chiều… Sao rồi, tối qua có bị dọa không?”
Lộ Thức Thanh lắc đầu.
Châu Phó “chà” một tiếng: “Được nha, to gan hẳn.”
“Không phải, là Dung Tự đẩy đi giúp em, đêm qua có mình anh ấy thôi.” Lộ Thức Thanh lấy di động cho Châu Phó coi ảnh mình chụp con gấu bông thật tỉ mỉ, hai mắt sáng rỡ, “Anh ấy còn tặng em món quà sinh nhật.”
Không dưng Châu Phó thấy lòng mình chua lè: “Anh cũng có tặng mà.”
Lộ Thức Thanh vội cân bằng hai bên: “Cái anh Châu tặng em cũng thích.”
Châu Phó bật cười, thấy nhà hàng còn chu đáo cung cấp bánh sinh nhật thì tùy ý lật xem.
“Muốn ăn bánh kem vị gì?”
Lộ Thức Thanh đang cài đặt ảnh chú gấu bông làm hình nền, cậu cũng chẳng ngẩng đầu lên đã nói: “Chỉ cần không phải chocolate là được.”
Châu Phó thắc mắc: “Không thích chocolate à?”
Bàn tay đang chọc vào màn hình di động của Lộ Thức Thanh khựng lại, lát sau cậu mới làm như không có gì mà đáp: “Ừ, đắng quá.”
Cậu thích vị ngọt.
Châu Phó gọi món xong, nhân viên phục vụ đi sang hỏi nhỏ nhẹ: “Là vị tiên nào mừng sinh nhật vậy? Có cần nhân viên công tác cùng hát bài chúc mừng sinh nhật không ạ?”
Di động trong tay Lộ Thức Thanh rơi “cạch” xuống bàn, suýt nữa làm vỡ kính cường lực.
Châu Phó nhịn cười: “Không cần đâu, cám ơn.”
Lộ Thức Thanh nghe vậy mới thở phào, cậu cũng quyết định về sau sẽ không tới nhà hàng này ăn nữa.
***
Đoàn phim tiếp tục quay chụp.
Lần này không so với “Cửu Trùng truyện”, có thể coi như Lộ Thức Thanh thật sự vào đoàn, cả ngày bận bịu xoay mòng mòng, cậu lại còn nhín thời gian học kĩ xảo giao tiếp với Dung Tự nữa.
Có Dung Tự dốc lòng truyền thụ, thậm chí Lộ Thức Thanh cảm thấy trên đầu mình có thanh tiến độ, kinh nghiệm xã giao mỗi ngày đều đang +1 +1.
Trừ cảnh hàn thạch tán quay trước đó thì Triệu Trầm Tầm không có nhiều cảnh phim hao phí cảm xúc. Lộ Thức Thanh chỉ cần ngồi trên xe lăn sắm vai nhân vật linh vật may mắn.
Thoáng cái đã trôi qua hơn nửa tháng, Bắc Thành lại đổ mấy trận tuyết lớn.
Đạo diễn Lý là tên cuồng công việc, song ông ta vẫn chừa được thời gian cho đoàn phim nghỉ 30 và mùng 1 để mọi người về nhà đón năm mới. Lộ Thức Thanh không hề có ý định quay về Yến Thành, nói chính xác là không muốn ăn mừng năm mới.
Châu Phó kéo hành lý, hỏi lại lần thứ 3: “Thật sự không về Yến Thành với anh à? Cậu không nhớ Tạ tổng hả?”
Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Không sao, anh đi đường chú ý an toàn, xuống máy bay thì báo em một tiếng.”
Châu Phó vừa nghĩ tới cảnh mình cậu ở khách sạn, đặt đồ ăn ngoài ăn Tết thì con tim của người làm cha lại chịu không nổi. Nhưng Tạ Hành Lan còn không thuyết phục Lộ Thức Thanh về được thì anh cũng không tiện nói nhiều, chỉ đành đi một bước ngoái nhìn ba lần mà rời đi.
Lộ Thức Thanh tiễn anh ta tới thang máy thì khẽ thở ra một hơi.
Vừa định khép cửa lại, phòng bên đã vang tới tiếng bước chân.
Dung Tự ngâm nga khúc hát, hắn kéo tóc mình bước đi, thấy Lộ Thức Thanh thì mời mọc: “Thức Thanh, tối nay rảnh không? Đạo diễn Lý kêu ai không về thì đi liên hoan, đi chung không?”
Lộ Thức Thanh sợ nhất là “liên hoan”, cậu lắc đầu ngay và luôn.
Dung Tự sải đôi chân dài đi tới cạnh Lộ Thức Thanh, hắn chống khuỷu tay lên khung cửa, cười trêu cậu: “Không lẽ cậu hẹn với người khác rồi à?”
“Không phải.” Lộ Thức Thanh khó xử, “Hễ đông người là tôi lại căng thẳng.”
Lo người không quen thân tìm mình nói chuyện, sợ bầu không khí lúng túng, ngại không hòa nhập được lại càng e mình hòa nhập vào…
Mỗi khi có nhiều người, chuyện phải lo chất thành đống, đè nghẽn khiến cậu hít thở không thông.
Dung Tự cụp mắt nhìn cậu: “Có tôi ở đó, cậu còn sợ gì chứ?”
Lộ Thức Thanh suy nghĩ, cảm thấy hình như cũng đúng.
Lần trước liên hoan với đạo diễn Lý, Dung Tự nói dăm ba câu đã giúp cậu giải vây.
Thấy cậu có hơi động lòng, Dung Tự tiếp tục cố gắng: “Nghe nói nhà hàng lần này tụ tập có món bánh củ sen nhồi gạo nếp hoa quế nổi tiếng ăn không tệ, có muốn đi xem thử không?”
Lộ Thức Thanh hơi nóng mặt, cậu không muốn Dung Tự nghĩ mình là đứa ham ăn mới nhỏ giọng biện hộ.
“Không phải tại có ăn tôi mới đi đâu.”
“Tôi biết.” Dung Tự thuận miệng nói, “Cậu nghe nói có bữa này có ngôi sao lớn đại danh đỉnh đỉnh Dung thủy đế nên mới đi, hiểu mà.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh cụp mắt, im lặng hồi lâu cũng không phản bác.
Dung Tự hết nhịn nổi, bật cười thành tiếng.
Lộ Thức Thanh bị hắn cười thì mặt lại càng đỏ, cậu ù té chạy về thay đồ.
Chỗ đoàn phim liên hoan rất khó đặt chỗ ăn cơm tất niên, may mà hôm nay là 29 tết, đặt gian phòng riêng trước cả nửa tháng.
Lộ Thức Thanh võ trang theo Dung Tự đi vào, cả gian vấn vít bầu không khí vui vẻ mà kẻ ngại giao tiếp sợ hãi.
Dung Tự như giọt nước rơi vào mặt hồ, lúc Lộ Thức Thanh còn đang ngơ ngác thì hắn đã thuận lợi hòa nhập vào một cách mượt mà, ý cười đong đầy nói mấy câu, hòa thành một mảng với mười mấy người.
Bầu không khí sôi động hẳn.
Lộ Thức Thanh: “...”
Nếu như có kiếp sau, cậu thật sự muốn có siêu năng lực này.
Lộ Thức Thanh vốn còn chờ Dung Tự cue tới mình thì đạo diễn Lý vừa trông thấy cậu đã đong đầy ý cười.
“Thức Thanh cũng tới rồi.”
Châu Phó có phàn nàn với cậu là đạo diễn Lý thích nhất chuốc rượu người ta trong lúc ăn. Đột nhiên bị nhắc tới, Lộ Thức Thanh giật mình, cậu còn chưa nghĩ ra nên nói gì thì đạo diễn Lý đã cười: “Thức Thanh, thực đơn bên đó, cậu coi còn món nào muốn ăn không thì gọi, đừng khách sáo.”
Thế mà lại không kêu cậu qua C vị ngồi như lần trước.
Lộ Thức Thanh thở phào.
Dung Tự không uống rượu, bình thường hắn hay bị chê là ngồi bàn trẻ em uống nước ngọt. Hắn đi một vòng nói chuyện xong thì quay lại cạnh Lộ Thức Thanh, sau đấy mở lon Vượng Tử ra ngồi đấy uống thật.
Lộ Thức Thanh thật sự mở thực đơn ra xem.
Xem hết một lượt cũng không thấy củ sen nhồi gạo nếp hoa quế mà Dung Tự nhắc, cậu ngập ngừng nhìn hắn.
Dung Tự ngửa ra sau, dựa ghế nói thật gợi đòn: “Có chuyện thì bẩm tấu.”
Lộ Thức Thanh nhỏ giọng khải tấu: “Không có củ sen nhồi gạo nếp hoa quế.”
Dung Tự “à” một tiếng: “Vậy chắc tôi nhớ nhầm đó.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Thấy vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt cậu, Dung Tự cười rộ, hắn đưa thực đơn đồ ngọt sang cho cậu: “Đây nè.”
Lộ Thức Thanh thật dễ dỗ dành, vui vẻ trở lại.
Cơ mà dù cậu thấy thực đơn cũng không dám kêu người phục vụ lại gọi món, do dự nhìn Dung Tự bằng ánh mắt mong đợi.
Dung Tự gọi phục vụ lại thêm món củ sen nhồi gạo nếp hoa quế. Thật sự hắn hết dằn được sự tò mò nữa mà hỏi cậu: “Cái tật ngại giao tiếp của cậu rốt cuộc là sao vậy?”
Mấy năm nay hắn đã gặp không ít người ngại giao tiếp, song chưa thấy ai nghiêm trọng như Lộ Thức Thanh cả.
Có mấy lúc trêu cậu mà cứ sợ Lộ Thức Thanh sẽ biến thành ấm nước sôi bốc khói kêu ục ục.
Bí mật lớn nhất cũng đã bị người ta biết, Lộ Thức Thanh xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng cũng lúng túng nói: “Chắc do hồi nhỏ tôi rất trầm, có một lần đến buổi tiệc gia đình, mẹ bảo tôi nói mấy lời tốt lành với người lớn, tôi… tôi không dám nói.”
Dung Tự đợi mãi cũng không đợi được đến phần sau, hắn khó hiểu: “Sau đó thì sao?”
Lộ Thức Thanh ngại ngùng mím môi: “Cứ vậy đó, chỉ là chuyện nhỏ là tôi đã thấy sợ.”
Dung Tự không tỏ ra kinh ngạc quá đỗi, hắn gật đầu như thể chính mình đã trải qua: “Hồi nhỏ gặp mấy cảnh này đúng là rất đáng sợ, chuyện thường tình trong đời người thôi.”
Lộ Thức Thanh biết Dung Tự đang an ủi mình, chỉ ậm ờ tiếng “ừ”.
Dung Tự chống đầu, hắn suy nghĩ một chốc rồi đề nghị: “Hay thử đột phá nó đi?”
Lộ Thức Thanh nghi hoặc: “Gì cơ?”
“Giống với trị dị ứng.” Dung Tự phân tích cho cậu, “Đối mặt trực tiếp với ám ảnh tâm lý thuở nhỏ, có khi giờ chuyện ấy với mình chẳng hề hấn gì, chỉ là vì quá sợ hãi mà ký ức cường điệu hóa, yêu ma hóa nó mà thôi.”
Trị dị ứng/ thoát mẫn/ giải mẫn cảm: sử dụng thường xuyên các liều chiết xuất chất gây dị ứng tăng dần trong khoảng thời gian nhiều năm (wiki)
Lộ Thức Thanh do dự rụt về sau: “Tôi…”
Dung Tự hỏi: “Cậu biết trạng thái lúc đóng phim chứ?”
Lộ Thức Thanh lắc đầu.
“Cậu đắm chìm với nhân vật, không sợ người khác nhìn mình, trạng thái đó rất tự nhiên.”
Nhưng hễ thoát diễn, chỉ cần có người nhìn vào Lộ Thức Thanh thì không tới 3 giây là cậu đã né tránh trong vô thức.
Dung Tự làm thử từ cái đơn giản nhất, hắn đề nghị: “Nếu cậu muốn thử thì trước hết có thể sang bàn ăn kế bên, chủ động nói mấy câu với đạo diễn Lý, xem thử xem có làm được không?”
Lộ Thức Thanh ngây ra: “Giờ, giờ à?”
“Ừm.”
Lộ Thức Thanh ngơ ngác lướt tầm mắt qua toàn bộ bàn ăn, nhìn đạo diễn Lý phía đối diện.
Dần dần, bóng người hai bên tầm mắt từ từ vặn vẹo hóa mơ hồ, món ngon vật lạ trên bàn hình như cũng nhe nanh múa vuốt nhào về phía cậu. Chỉ là một bàn nhỏ nhoi bên cạnh, ấy thế mà Lộ Thức Thanh lại ngỡ như một lạch trời.
Lộ Thức Thanh ngơ ngác nhìn chăm chú, hơi thở với nhịp tim bất giác tăng nhanh. Không biết cậu nhớ lại chuyện gì, cả người co quắp bất an, sắc mặt tái nhợt, cổ họng như mắc kẹt hòn than vậy, bờ môi khẽ mấp máy nhưng lại chẳng phát ra âm thanh nào.
Rõ ràng trạng thái này không đúng.
Dung Tự cau mày: “Thức Thanh, tôi chỉ nói thôi, nếu cậu không muốn thì bỏ đi… Thức Thanh?”
Đồng tử của cậu rã rời, bên tai vang tiếng ong ong tựa tiếng chửi rủa và đớn đau từ nơi sâu thẳm trong ký ức điên cuồng truyền đến, ồn tới nổi đầu cậu đau muốn vỡ ra.
“Thức Thanh!”
Lộ Thức Thanh giật mình, cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm Dung Tự một lúc, cuối cùng cũng tỉnh khỏi cơn mê.
Mặt tái nhợt như tờ giấy, bờ môi chẳng còn chút huyết sắc nào cả, Lộ Thức Thanh hốt hoảng đứng lên, lúng túng nói: “Tôi ra ngoài rửa tay một lát.”
Nói xong, không cho Dung Tự kịp phản ứng lại, ngay cả áo khoác cũng không mặc vào, Lộ Thức Thanh đã vội vàng rời khỏi phòng riêng.
Dung Tự chau mày.
Đạo diễn Lý khó hiểu: “Thức Thanh sao vậy?”
“Không có gì.” Dung Tự có hơi ảo não, đáng ra hắn không nên đề nghị Lộ Thức Thanh chủ động nói chuyện với người khác.
Dung Tự đứng lên đi ra ngoài: “Tôi đi xem thử.”
Nhìn phản ứng của Lộ Thức Thanh khi nãy, ám ảnh tâm lý dẫn tới chứng sợ hãi giao lưu e là không chỉ đơn giản vài câu như lời cậu nói.
Thậm chí có thể không phải “ngại giao tiếp” thông thường mà là ám ảnh lo âu xã hội, thuộc về bệnh tâm lý, cưỡng ép cậu giao lưu chỉ làm mọi việc thêm trầm trọng.
Dung Tự càng đi càng nhanh, hắn muốn đuổi theo cho kịp Lộ Thức Thanh, muốn trấn an cậu.
Nhưng khi vừa ra khỏi phòng riêng, cách tấm kính thủy tinh của nhà hàng, hắn nhanh mắt nhìn thấy Lộ Thức Thanh bên kia đường cái. Cậu mặc áo len mỏng manh, cản chiếc xe lại, chui tọt vào như có sói đuổi theo phía sau vậy.
Dung Tự vội đẩy cửa thủy tinh đuổi theo ra ngoài nhưng đã muộn.
Chiếc xe gào thét, hòa vào dòng xe cộ.
Dung Tự: “...”
Ting.
Di động vang lên.
Dung Tự đứng trong gió rét, hắn cầm điện thoại, cúi đầu nhìn.
[Thức Thanh: Dung lão sư, tôi chợt nhớ ra đêm nay còn có việc nên về trước, lần sau lại liên hoan nhé.]