• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy là tặng hoa hồng nhưng mờ không có ý gì khác đâu ò.

Lộ Thức Thanh vung tay chân cùng bên đi về nhà trong ánh nhìn đong đầy ý cười của Dung Tự, mái tóc dài của cậu hãy còn vương mấy cánh hồng.

Dưới chân lâng lâng như giẫm trên mây.

Lộ Thức Thanh thẫn thờ ngồi xuống sô pha, cậu ôm ngực, cảm nhận nhịp tim đập dồn dập, trong mũi toàn là mùi mộc hương được hơi ấm cơ thể lan ra.

Mới nãy… đã xảy ra chuyện gì vậy?

Sao Dung Tự lại nói lời kỳ lạ tới vậy?

Hay là nhờ bầu không khí lãng mạn trong gian phòng hoa hồng mới khiến cho lời bình thường bỗng chốc hóa mờ ám?

Lộ Thức Thanh sờ ngực mình, bỗng dưng như bị ma xui quỷ khiến vậy, cậu nhớ lại khi Dung Tự móc lấy sợi dây chuyền xỏ chiếc nhẫn đuôi lúc ở trên xe khi trước, hình như cũng là bầu không khí ấy, ánh mắt ấy.

Đối với tình yêu, Lộ Thức Thanh là kẻ dốt đặc cán mai, lại còn né tránh theo bản năng bởi chuyện gia đình. Cậu suy nghĩ lung lắm, đến khi con tim bình ổn lại mới lấy điện thoại ra, mở vào nhóm chat fan Dung Tự, mong tìm chút kinh nghiệm.

Vừa mở nhóm chat của fan lên, Lộ Thức Thanh bất giác ngửa ra sau, suýt nữa đã bị ghi chú trong đấy đâm chết đi sống lại.

Vốn dĩ ID của fan Dung Tự toàn là mấy câu hứa hẹn hoặc liên quan tới Dung Tự, kiểu như “Dung Tự thu tay đi đừng ngả ngớn nữa” “Làm gì chịu nổi quay đầu lại đứm”. Nhưng lần này khi bấm vào, tràn ngập màn hình lại là…

[Lộ Thức Thanh tôi biết cậu đang nhìn trộm]

[Lộ Thức Thanh = Chối lão sư còn ai chưa biết không]

[Ma ma của mị với Lộ Thức Thanh đều là fan Dung Tự]



Lộ Thức Thanh: “...”

Lộ Thức Thanh giật mình, cậu lạnh lùng tắt wechat, bắt đầu suy nghĩ xem xóa tài khoản thế nào.

Chết quách cho rồi.

Lộ Thức Thanh nghỉ ngơi thật lâu rồi lại bắt đầu mò tới topic hỏi đáp trên mạng lúc trước.

[Nếu như cảm thấy idol mình đu đã lâu thích mình thì chứng tỏ điều gì?]

Phía dưới có người trả lời:

>>[Tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ đi, trong mơ gì cũng có hết.]

>>[Chà, đây không phải chủ thớt mở topic “Thần tượng chào hỏi mình lại cắm đầu chạy” năm ngoái à? Vấn đề này sao như phim nhiều tập thế?]

>>[Chứng minh tình cảm you dành cho idol đã biến chất, vậy mà còn mơ mộng anh ta thích mình, đúng là cái bánh rớt xuống từ trên trời.]

>>[Đim que idul còn cầu hôn tui nè, không phải tui sẽ không lấy ai hết. Tui nói gì à? Không có, tui cười hềnh hệch đá chân vô tường, đau quá cái tỉnh ngủ luôn.]

Lộ Thức Thanh: “...”

Rất tốt, mỗi một đáp án đều làm người ta thấy buốt giá con tim.

Nhưng quả thật là Lộ Thức Thanh đã thở phào.

Chắc chắn là ảo giác của mình.

Nhưng thở phào rồi lại cảm giác có một thứ cảm xúc cũng trôi tuột đi, con tim như bị thiếu mất một mảng, chợt trống rỗng.

Lộ Thức Thanh quay về định ủ giấc ngủ trưa, nhưng trong mũi trước sau đều là hương hoa hồng thoang thoảng.

Cậu còn tưởng là ảo giác nên lại suy nghĩ vẩn vơ mãi rồi mới nhận ra trong tóc mình còn vươn mấy cánh hoa, lấy xuống rồi, mùi hương cũng vơi cạn.

Lộ Thức Thanh không cách nào chợp mắt nữa, cậu bò dậy ra phòng khách xem nốt phim của Trình Nhất Chiêu.

Cốt truyện chính phong phú vô cùng, có vẻ nhóm vai chính luôn rơi vào hiểm cảnh, căng thẳng gay cấn làm người ta lo nơm nớp. Đáng ra buổi sáng Lộ Thức Thanh còn hí hửng xem, nhưng đến chiều thì làm sao cũng không tập trung được.

Nửa tập ngắn ngủi mà tạm dừng hết mười mấy lần.

Lộ Thức Thanh hết nhịn nổi, cậu xách di động lên tra: “Thấy người khác thì tim đập nhanh vô cớ”

Kết quả tìm được có “hiệu ứng cầu treo”.

Lộ Thức Thanh suy nghĩ thật lung.

Từ năm ngoái, sau khi gặp gỡ rồi quen biết Dung Tự, mấy tháng đầu, do chướng ngại giao tiếp mà hầu như lúc nào tim cậu cũng đập nhanh, căng thẳng đến độ cổ họng khô rát.

Giờ đã chơi thân với Dung Tự, hoàn toàn trải lòng cùng hắn, cảm giác con tim nện dồn dập cũng ngày một ít đi.

… Nhưng không phải là không có.

Mới nãy suýt nữa đã bị chậu hoa rơi trúng đầu, bị dọa như vậy, con tim nảy liên hồi vì sợ…

Chứ có phải thèm khát thân thể của thần tượng đâu.

Ừ.

Hiệu ứng cầu treo, chính là nó.

Vô ý phá hỏng một chậu hoa của Dung Tự, đợi mai mua đền hắn mấy chậu mới được.

Rốt cuộc Lộ Thức Thanh cũng đã có thể yên lòng, bình tâm lại xem phim tiếp.

Dung Tự thì ngược lại.

Sơ ý lại xòe đuôi thành công, hắn bèn sửa lại trạng thái hỗn loạn từ cái nết ghen lung tung, cả chuyện tinh thần trạng thái emo trước đây sang chế độ tự tin quá lố. Dung Tự ngâm nga bài “Đi cửa đông” bằng chất giọng méo mó, sải bước về tới phòng khách.

Đậu Trạc thấy hắn vui như nắng xuân: “Sao lại thành ra thế này?”

Dung Tự cà lơ phất phơ ngồi xuống sô pha, cầm thanh chocolate lên như cầm điếu thuốc, lười biếng nói: “Rồi sẽ có một ngày em ấy sẽ thích tôi.”

Dung lão sư vốn định nói “em ấy thích tôi”, hiềm nỗi khi xưa vấp ngã quá đớn đau nên rốt cuộc đã học được cách nói lời khiêm tốn.

Đậu Trạc cười tươi: “Được, tôi chờ.”

***

Hôm sau về tới nhà, còn chưa ngồi ấm chỗ là Đậu Trạc đã nhận được tin nhắn SOS đến từ Dung Tự.

[Dung Tự: Lửa sém lông mày, tới ngay.]

Đậu Trạc cứ tưởng đã xảy ra chuyện lớn, y phóng xe tới vịnh Tinh Thần ngay lập tức.

Trong sân biệt thự C - 1, một lố các chậu hoa hồng tươi tắn để chật kín cả, các giống hoa ôm nụ đợi ngày nở rộ, đủ loại quý giá nổi danh, vừa nhìn là biết không rẻ chút nào.

Dung Tự đã đứng trừng mắt nhìn số chậu hoa này trong gió rét thật lâu, trầm tư nói: “Hai người phân tích giúp tôi xem sao tự nhiên Thức Thanh lại tặng tôi bao nhiêu là bó…”

Đậu Trạc lườm hắn.

Dung Tự định nói nghe cho lãng mạn tí, bị y liếc trừng thế thì nuốt trở vào, sửa mồm lại: “... Bao nhiêu là chậu hoa hồng thế này, rốt cuộc là đang nghĩ gì?”

Đậu Trạc thản nhiên: “Nếu tặng một bó hoành tráng thì có khi tôi sẽ nói là “Thức Thanh đang theo đuổi ông”, ngặt nỗi bao nhiêu chậu thế này… Thiệt sự tôi chưa gặp cảnh này bao giờ.”

Dung Tự “à” lên, hắn nghiêng đầu hỏi: “Còn cậu thì sao?”

Trình Nhất Chiêu: “...”

Trình Nhất Chiêu bị đoạt mệnh liên hoàn call gọi tới đang mặc áo phao ngồi chồm hổm dưới đất, cậu chàng lạnh quá, cứ hít mũi suốt. Cậu ta với Dung Tự và Đậu Trạc mắt to trừng mắt nhỏ với nhau hồi lâu, bờ môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại cố mà nhịn xuống.

Mãi sau cậu mới lúng túng: “... Ý gì thì tôi không biết, nhưng tôi biết còn không dời hoa vô phòng thì số hoa hồng danh quý này sẽ bị lạnh chết đó.”

Dung Tự, Đậu Trạc: “...”

Dung Tự búng tay khen cậu ta: “Trình lão sư nói đúng lắm, quả nhiên gọi cậu tới rất có ích… nào, dời vào thôi.”

Đậu Trạc đã quen với hành vi ép mua ép bán của Dung Tự, y cũng lười giằng co với hắn mà xắn tay áo lên dời hoa vào.

Trình Nhất Chiêu thì đần mặt, tuy là không hiểu gì sất nhưng người ta thế rồi thì mình cũng chỉ đành ngoan ngoãn giúp bê vào.

Năm sáu chục chậu hoa, nhà hoa chứa không hết, chỉ còn cách để trong phòng khách, cả phòng khách chật kín như trang trí hội trường mở tiệc ấy.

Ba người lọt thỏm giữa biển hoa, mùi hoa hồng thoang thoảng phủ kín gian phòng.

Dung Tự đang thưởng thức trà, như là suy tư gì đó: “Hai người nói xem tôi có nên ướm hỏi ý của Thức Thanh không?”

Đậu Trạc thổi nước trà, lười nhác nói: “Thôi đừng nha, hồi nãy tôi phân tích kỹ rồi, căn cứ vào chuyện Thức Thanh tặng kim cương, nung lá phong thủy tinh, tặng tài nguyên đại ngôn cho ông hồi trước thì tư duy tặng quà của cậu ấy là kiểu chuẩn trai thẳng lại còn vung tiền. Chắc chắn mấy gốc hoa hồng này khỏi nghĩ nhiều, muốn tặng ông món qúy giá mà thôi.”

Trình Nhất Chiêu: “...”

Hai người kia đang xổ nho gì đấy?

Dung Tự nhướng mày: “Nhưng mà tối qua đúng là em ấy rung động với tôi. Tôi mượn tư thế dồn vào tường làm bộ giơ tay sờ cánh hoa hồng bên tai em ấy, khi đó em ấy mở to mắt, hít thở dồn dập. Nếu không phải sợ bị kêu lưu manh thì tôi đã sờ mạch em ấy rồi, chắc chắn thình thịch thình thịch như tướng quân lệnh luôn.”

“Có khi chìm trong vũng dầu của ông cũng nên.” Đậu Trạc ngẫm nghĩ, “Khoan đã, không phải hôm qua có chậu hoa rơi xuống vỡ à?”

“Đúng thế.”

“Thế đúng rồi còn gì?” Đậu Trạc tạt cho Dung Tự thau nước lạnh, “Cậu ấy cảm thấy mình làm hỏng chậu hoa hồng của ông nên mới đền nhiều tới vậy đó.”

Dung Tự: “...”

Dung Tự không bỏ cuộc: “Chả lẽ chúng ta không thể vứt “chậu” đi, chỉ nói chuyện hoa thôi à?”

Đậu Trạc lạnh lùng vô tình: “Không.”

Trình Nhất Chiêu: “...”

Trình Nhất Chiêu mang hết diễn xuất cả đời ra mới miễn cưỡng duy trì được vẻ bình tĩnh. Ngoài mặt cu cậu thản nhiên nghe Dung Tự với Đậu Trạc mỗi người một câu chuyện trò nhưng nội tâm lại sụp đổ, giờ đang thét gào.

“Đệt!! Đệt!! Thế mà Dung lão sư lại thích Lộ lão sư?!”

“Á á á á á á á á! Mắc gì hai người nói chuyện đó trước mặt tui nhẹ nhàng thế hả?!”

“Mình có bị ám sát không? Ly trà Dung Tự rót cho mình hồi nãy hạ kịch độc rồi phải không? Mình mới đổi vận cái độp đã phải bỏ mạng trong tay Đại Ma Vương rồi sao?!”

Dung Tự cảm thấy Đậu quân sư không có đóng góp nào mang tính xây dựng hết, chỉ giỏi tạt nước lạnh hội đồng thôi, thế là hắn đành dời ánh mắt mong đợi sang phía Trình quân sư.

“Trình lão sư, cậu cảm thấy Thức Thanh tặng hoa cho tôi là vì đêm qua đã nhận được ám chỉ của tôi nên đã phản hồi lại phải không?”

Trình Nhất Chiêu: “...”

Trình Nhất Chiêu cố gắng duy trì sự bình tĩnh, cậu chàng nuốt ngụm nước bọt, dốc sức để giọng mình không phát run: “Hay thôi hỏi trực tiếp Lộ lão sư đi?”

Dung Tự, Đậu Trạc: “...”

Hai người đồng loạt nhìn cậu ta.

Trình Nhất Chiêu giật bắn, cu cậu còn tưởng mình nói sai gì rồi thì đã thấy Dung Tự vỗ tay: “Đúng ha, sao tôi không nghĩ tới nhỉ?”

Trình Nhất Chiêu: “...”

Dung Tự và Đậu Trạc đều đã quen phỏng đoán tâm tư trong chuyện tình cảm, vốn còn tưởng sẽ chiến tâm lý thật lâu, nào đâu để Trình Nhất Chiêu một lời thức tỉnh.

Đúng ha, hỏi có một câu mà thôi, cũng đâu kêu hắn bày tỏ thẳng thừng đâu.

Dung Tự dựng ngón cái với Trình Nhất Chiêu: “Gọi Nhất Chiêu qua quả nhiên có ích lắm, cậu đã lập được đại công.”

Trình Nhất Chiêu: “...”

Ảnh đế tự nhiên thân quen thế cơ à, mới quen có bao lâu mà đã gọi tên rồi?

Dung Tự mở giao diện wechat của Lộ Thức Thanh lên, bắt đầu cân nhắc câu từ.

Đậu Trạc nhướng mi: “Không phải đó giờ ông thích gặp mặt nói chuyện giao lưu à?”

Dung Tự chẳng buồn ngẩng đầu: “Hôm nay Thức Thanh đi tới nhà họ Tạ rồi, hình như phải tham dự tiệc mừng thọ ông nội của ông anh kế trời ơi.”

Đậu Trạc: “À.”

Trình Nhất Chiêu: “...”

Quỷ gì đây???

Lộ Thức Thanh với Tạ tổng là anh em kế sao?!

A a a a!

Thế tóm lại hôm nay mình còn sống được không?

Trình Nhất Chiêu suy sụp muốn đâm đầu vào tường.

Dung Tự còn đang cân nhắc câu từ, vừa gõ chữ vừa đọc: “Thức Thanh, tôi nhận được mấy chậu hoa hồng em tặng…”

“Chờ chút.” Đậu Trạc chỉ điểm, “Xóa “chậu” đi, cứ nói là nhận được hoa hồng cậu ấy tặng…”

Dung Tự xóa xóa gõ gõ, còn đưa Trình Nhất Chiêu xem xét tìm từ.

Trình Nhất Chiêu làm ra vẻ bình tĩnh gật đầu.

Dung Tự gửi tin “vèo” sang.

Lộ Thức Thanh trả lời ngay: [Thích không? Nếu còn thích loại nào thì tôi cũng có thể tìm cho anh.]

Dung Tự đưa cho hai vị quân sư nhìn.

Đậu Trạc như suy ngẫm: “Hay cho một chiêu đảo khách thành chủ, không đạp trúng bẫy câu từ của ông, nào, chúng ta gõ một tin hỏi thẳng.”

Dung Tự: “...”

Có phải Đậu Trạc nghiện phân tích rồi không?

Dung Tự nghe lời Đậu Trạc, gõ tin hỏi thẳng: [Ngựa giẫm bụi trần phi tử cười, Lộ lão sư thích tôi tới vậy sao?]

[Cyan: Ừa ừa, thích Dung lão sư lắm luôn! Muốn đưa hết cho Dung lão sư tất cả những thứ tốt! (Mèo con)]

Đậu Trạc u ám: “Theo tôi phân tích thì cậu ấy thật sự không có ý gì khác đâu.”

Dung Tự suy sụp cúi gằm.

Trình Nhất Chiêu ngồi bên nghe hồi lâu mới ngập ngừng: “Tôi… tôi từng có một lần kinh nghiệm, không biết có thể tham khảo không?”

Dung Tự ngẩng phắt lên, nghiêm túc bảo: “Nói nghe xem.”

“Mấy năm trước Lộ lão sư từng tặng tôi một bó hoa rất to, loại mấy trăm bông ấy.” Trình Nhất Chiêu khó nhọc nuốt lại, càng nói càng thấy chột dạ, cậu chàng thấy có hơi khó nói.

Dung Tự dằn lại ý ghen tuông, cổ vũ cu cậu: “Nói ra đi.”

Trình Nhất Chiêu lúng búng: “Đại… Dung lão sư đừng nổi giận nhé.”

“Tôi dễ tính nhất xứ này.” Dung Tự lộ ra nụ cười, “Từ bé tới lớn chưa khi nào nóng giận…”

Trình Nhất Chiêu u ám nhìn hắn.

Dung Tự nhớ lại hôm đó mình đạp bay cửa phòng nghỉ, uy hiếp Hứa Tri Minh ngay trước mặt Trình Nhất Chiêu thì ho khan mấy tiếng cho nhuận giọng: “Lần đó là ngoài ý muốn.”

Trình Nhất Chiêu do dự rất lâu mới dè dặt nói: “... Lộ lão sư tặng hoa xong thì, thì, thì trèo tường mất, bó hoa đó là để “an ủi vì đã trèo tường”.”

Dung Tự: “...”

Đậu Trạc: “...”

Cả gian phòng khách chìm trong sự im lặng chết chóc.

Trình Nhất Chiêu căng da đầu: “Dung lão sư… không giận chứ?”

Dung Tự nở nụ cười rồi uống trà: “Không có giận mà, tôi có giận tí nào đâu.”

Đậu Trạc: “...”

Bàn tay cầm ly trà nổi gân xanh hết rồi kia kìa ông tướng!



Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu: Xuất xứ từ bài Ba câu thơ đi ngang cung Hoa Thanh, ý chỉ việc vó ngựa vội vã về Trường An dâng vải, đổi lấy nụ cười của Dương quý phi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang