Lúc này, Lạc Thiên Hình nghiêm túc nhìn Lạc Vô Danh, nói.
"Ta biết rồi, Đại tổ lão."
Lạc Vô Danh vội vàng trả lời.
Một ngày trôi qua, Diệp Phong cưỡng chế ngủ hết một ngày.
Khi Diệp Phong tỉnh lại lần nữa, rốt cuộc ánh mắt không còn vô thần, ngược lại tràn đầy vẻ mong đợi, bởi vì hôm nay hắn phải đi Thiên Đạo Chiến Trường, rốt cuộc hắn cũng không cần nhàm chán đến mỗi ngày đều phải cưỡng chế mình đi ngủ.
"Xem sản phẩm bại gia hôm nay là gì."
Diệp Phong thuần thục tra xét sản phẩm bại gia hôm nay.
Sản phẩm bại gia: Nhị phẩm cửu giai Tù Thổ Lao Phù Lục *10000
Tù Thổ Lao Phù Lục: Có thể ngưng tụ một đạo thổ lao vây kẻ địch trong đó.
"Thú vị, mặc dù không phải là phù lục công kích nhưng cũng không gấp, hắc hắc, không chừng đến Thiên Đạo Chiến Trường thì còn có thể mang đến cho ta một chút niềm vui thú."
Diệp Phong biết được sản phẩm bại gia hôm nay thì càng chờ mong đến Thiên Đạo Chiến Trường, dù sao đến lúc đó hắn truyền tống đến Thiên Đạo Chiến Trường đệ nhị trọng, tất cả đều là tu sĩ Khí Động Cảnh hoặc yêu thú.
Bên ngoài phòng ốc.
"Hôm nay tên phá của Diệp Phong này sẽ đi, không biết có thể lấy được thêm chút lợi ích nữa hay không."
Ngồi xổm ở góc tường, Lạc Thiên Hình tràn đầy mong đợi nghĩ, mà lúc này, trên mặt cũng có chút đắc ý, bởi vì hôm nay hắn lặng lẽ tới, không có nói cho tứ đại tổ lão còn lại, chuyện mất mặt như đi làm ăn xin này, để người làm đại ca như hắn làm là được rồi.
Nhưng mà ngay lúc Lạc Thiên Hình còn dương dương đắc ý thì cách đó không xa lại xuất hiện Nhị tổ lão Giang Hào Vũ.
Khi hai người đều nhìn thấy đối phương thì sắc mặt đều hơi lúng túng.
"Lão nhị, quá mức."
Nhìn Giang Hào Vũ yên lặng ngồi xổm ở bên cạnh mình, lại móc từ trong ngực ra một cái bát mới tinh đặt ở trước người, cơ mặt Lạc Thiên Hình mất khống chế mà co rút, thậm chí trong lòng cực kỳ hối hận sao mình lại không nghĩ đến chuyện này, dù sao cũng đã hạ thấp thân phận đi ăn xin, còn ngại một cái bát sao?
"Đại ca, có muốn ký hiệp ước hay không, nếu hôm nay có thể lấy được ít đồ từ trên tay Diệp Phong, dù ai trong số hai người chúng ta lấy được thì đều chia cho đối phương một nửa?"
Lúc này, Giang Hào Vũ bỗng lên tiếng đề nghị.
Ngay lúc Lạc Thiên Hình chuẩn bị gật đầu đồng ý thì cách đó không xa lại xuất hiện một bóng dáng lén lén lút lút, nhìn thấy Tam tổ lão Tào Dân Phong đi tới, hai người cũng che trán, rất là bất đắc dĩ, lại thêm một đối thủ cạnh tranh.
"Đại ca, nhị ca, không ngại tam đệ đến tham gia náo nhiệt chứ."
Nhìn thấy hai người, Tào Dân Phong cũng sững sờ, sắc mặt có chút lúng túng, ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Hào Vũ, móc một cái chén bễ một góc trong ngực ra!
"Lão tam, quá mức rồi!"
Nhìn thấy chén bể một góc đó, Lạc Thiên Hình với Giang Hào Vũ trăm miệng một lời nói.
Không bao lâu sau, Tứ tổ lão Trình Hưng Phi với Ngũ tổ lão Sở Vân Sơn cũng đến đây.
Giang Hào Vũ cầm theo một cái bát mới tinh!
Tào Dân Phong cầm theo một cái chén bể một góc!
Trình Hưng Phi không chỉ cầm theo một cái chén bể một góc mà đạo bào trên người còn có mảnh vá!
Sở Vân Sơn không chỉ có chén bể một góc với đạo bào có mảnh vá, tóc cũng như ổ gà, trên mặt bẩn thỉu!
Nhìn thấy tình huống của bốn người, Lạc Thiên Hình điên rồi, ăn xin thôi mà, đâu cần phải cạnh tranh như thế chứ!
"Cái tên Diệp Phong đó chỉ biết ngủ, hôm nay chính là ngày đi truyền tống tháp đến Thiên Đạo Chiến Trường, ta phải gọi hắn dậy sớm một chút."
Nhưng mà khi Lạc Vô Danh sắp đến chỗ ở của Diệp Phong thì nhìn thấy ngũ đại tổ lão ngồi xổm thành một hàng ở góc tường, dáng vẻ khác nhau, chợt xoay người nhanh chóng đi ra xa.
"Không nhìn thấy, mẹ nó, ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì!"
"Điên rồi, ngũ đại tổ lão triệt để điên rồi!"
Trong đầu Lạc Vô Danh nhớ lại dáng vẻ của ngũ đại tổ lão lúc nãy, đặc biệt là trang phục không kém tên ăn mày chút nào của Ngũ tổ lão Sở Vân Sơn, cảm thấy ngũ đại tổ lão bị Diệp Phong làm hỏng.
Mười phút sau.
Khi Diệp Phong rửa mặt xong đi ra ngoài, thấy ngũ đại tổ lão ngồi xổm thành một hàng một bên góc tường, đặc biệt là trước người Nhị tổ lão và Ngũ tổ lão đều có một cái bát, khiến cho hắn cũng ngẩn ra.
Làm gì chứ?
Sao Ngũ đại tổ lão phải làm như vậy, thể nghiệm cuộc sống của ăn mày để ma luyện tâm cảnh?
Trừ cái đó ra, Diệp Phong hoàn toàn không nghĩ ra nguyên nhân khác.
"Nhưng mà ma luyện tâm cảnh, tại sao lại chạy đến chỗ ta chứ, chẳng lẽ là muốn cho ta bình chọn ra người hợp lý nhất?"
Nghĩ đến đây, Diệp Phong nhìn qua nhìn lại ngũ đại tổ lão, cuối cùng đi đến trước người Ngũ tổ lão Sở Vân Sơn, lấy mười giọt tinh huyết của Tử Lôi Cuồng Sư ra để vào trong chén bể.
"Thật mệt mỏi!"
"Ngũ đại tổ lão ma luyện tâm cảnh, ta không chỉ phải phối hợp bọn họ diễn, còn phải tự móc tiền túi ra cho bọn họ cảm nhận được cảm giác của một tên ăn mày chân chính, đệ tử tốt như ta không nhiều đâu."
Sau đó Diệp Phong trực tiếp rời khỏi viện lạc, chuẩn bị đi tìm Lạc Vô Danh, sau đó nhanh chóng chạy tới Thiên Đạo Chiến Trường, mấy ngày nay hắn chán đến sắp điên rồi.
"Ha ha ha!"
"Thành, thành công, quả nhiên là có thể dùng phương pháp này!"
Sau khi Diệp Phong rời đi, nhìn mười giọt tinh huyết của Đại yêu Tử Lôi Cuồng Sư ở trong chén bể, Sở Vân Sơn không nhịn được phá lên cười, khiến cho tứ đại tổ lão còn lại hâm mộ không thôi.
"Thất sách, lần này đúng là thất sách, nhưng mà lần sau thì tất cả dựa vào bản lĩnh của mình."
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Sở Vân Sơn, trong lòng Lạc Thiên Hình nghĩ thầm.
Không bao lâu, Diệp Phong tìm được Lạc Vô Danh đang đi dạo.
"Diệp Phong, lúc ngươi đi ra có nhìn thấy ngũ đại tổ lão không?"
Lạc Vô Danh thấy Diệp Phong xuất hiện ở nơi này thì cũng hiếu kì hỏi thăm, hắn cũng rất muốn biết ngũ đại tổ lão làm như vậy thì có lấy được đồ tốt từ trong tay của Diệp Phong hay không.
"Thấy."