Mà Lý Phi nghe Diệp Phong nói là đến từ Huyền Thiên Giới thì trên mặt cũng không khỏi toát ra vẻ thất vọng, hắn cũng biết, lần lịch luyện này kết thúc thì lần tiếp theo cũng chưa chắc sẽ gặp lại được.
Trong Thiên Đạo Chiến Trường không có chia ngày đêm, vầng trăng tròn màu máu vẫn luôn treo trên không trung, Diệp Phong cũng không biết còn bao lâu nữa sẽ đổi mới sản phẩm bại gia, dứt khoát không để ý nữa, dẫn Lý Phi đi dạo trong Thiên Đạo Chiến Trường.
Hả?
Hơn mười phút sau, hình như Lý Phi đã nhận ra cái gì, đột nhiên chạy tới chỗ một hòn nham thạch cao hai mét cách đó không xa.
Keng! Keng! Keng!
Lấy một cây chủy thủ ra, Lý Phi kích động điên cuồng đào nham thạch.
"Diệp ca, lần này chúng ta kiếm bộn rồi!"
"Linh Tinh, là đê phẩm Linh Tinh, hơn nữa số lượng ít nhất cũng có chừng hai trăm miếng!"
Đánh một hồi, theo bề ngoài nham thạch vỡ vụn, Linh Tinh bên trong dần dần lộ ra, Lý Phi hưng phấn hô to với Diệp Phong đang chậm rãi đi tới.
Điên rồi!
Lúc này, Lý Phi kích động đến muốn điên, đây là đê phẩm Linh Tinh, một viên đê phẩm Linh Tinh thì tương đương với là một trăm miếng cực phẩm linh thạch, hơn hai trăm miếng đê phẩm Linh Tinh thì tương đương với hơn hai vạn miếng cực phẩm linh thạch, nếu đổi thành đê phẩm linh thạch thì là con số kinh khủng hơn hai mươi tỷ miếng!
Sống lâu như vậy, Lý Phi chưa từng có được một miếng cực phẩm linh thạch, bây giờ bỗng nhiên có được hơn hai vạn miếng, sao hắn không kích động cho được, đối với hắn thì cái này khác gì tài sản từ trên trời rơi xuống đâu!
Đê phẩm Linh Tinh?
Hơn hai trăm miếng?
Diệp Phong nhìn Lý Phi kích động không thôi, thuận miệng nói: "Đều cho ngươi."
? ? ?
Nghe nói như thế, Lý Phi choáng váng.
Yêu hạch và thi thể của yêu thú Khí Động Cảnh, ngươi không cần thì thôi vậy, đây là Linh Tinh, cái này cũng không cần?
"Diệp ca, cái gì ngươi cũng không cần, ta có thể biết ngươi đến Thiên Đạo Chiến Trường để làm gì không?"
Lý Phi nghiêm túc nhìn Diệp Phong hỏi.
"Chơi!"
"Phá của!"
"Trong tay của ta còn nhiều đồ tốt lắm, về phần linh thạch, Linh Tinh gì đó thì nhiều vô số kể, cho nên tài nguyên tu luyện gì gì đó trong này đều không có một chút tác dụng gì với ta."
Diệp Phong không có giấu diếm cái gì, nói thẳng ý tưởng của mình ra.
Nghe nói như thế, Lý Phi lại trầm mặc.
"Diệp ca, nếu như ngươi muốn phá sản thì tại sao không đi Thiên Đạo Thành?"
Một lúc sau, Lý Phi nói ra một câu khiến cho Diệp Phong cực kỳ không hiểu.
"Thiên Đạo Thành?"
"Đó là chỗ nào?"
Không hiểu thì hỏi, Diệp Phong cảm thấy có thể đây là một chỗ cực kỳ thú vị.
"Thiên Đạo Thành, tồn tại đặc thù nhất ở trong Thiên Đạo Chiến Trường, bên trong có vô số thiên tài địa bảo, tài nguyên tu luyện, công pháp võ kỹ vân vân, chỉ cần có tiền thì có thể mua được bất cứ thứ gì ở đó."
"Mà nơi đó là do thiên đạo pháp tắc khống chế, hoàn toàn sẽ không có chuyện chém giết cướp đoạt."
"Nhưng muốn đi vào Thiên Đạo Thành thì nhất định phải có Thiên Đạo Lệnh mới có thể đi vào, vừa khéo trong tay của ta có một cái Thiên Đạo Lệnh, nhưng mà chỉ có thể ở trong Thiên Đạo Thành một ngày."
Nói xong, trong tay Lý Phi xuất hiện một cái lệnh bài màu đen, trên lệnh bài có đạo vận vờn quanh, chỉ nhìn một cái thì biết lệnh bài này tuyệt đối là vật phi phàm!
"Ngươi lấy được nó từ đâu?"
Diệp Phong nhìn Thiên Đạo Lệnh trong tay Lý Phi, tràn đầy tò mò hỏi.
"Ta từng ngẫu nhiên đạt được trong một cái di tích, mặc dù ta cũng không có đi Thiên Đạo Thành, chỉ từng nghe nói một chút về Thiên Đạo Thành, hơn nữa cũng rất muốn đi xem một cái nhưng với vốn liếng trên người của ta, ta cảm thấy đi vào thì lãng phí cái Thiên Đạo Lệnh này, cho nên vẫn luôn giữ lại nó, nói không chừng ngày nào nó có thể giữ được một mạng của ta!”
Nói xong, Lý Phi đưa Thiên Đạo Lệnh cho Diệp Phong, nói tiếp: "Ngươi đưa Đốn Ngộ Đan cho ta, không khác gì đưa cho ta một đợt cơ duyên, sau này sợ là ta không có cơ hội trả lại, Thiên Đạo Lệnh này tặng cho Diệp ca."
"Ta cũng không thích lấy không đồ của người khác."
Nói xong, Diệp Phong tiện tay đưa một nắm Đốn Ngộ Đan cho Lý Phi, số lượng ít nhất có hơn mười viên.
Nhỏ máu nhận chủ!
Sau đó thân thể Diệp Phong bị hắc sắc quang mang từ trong Thiên Đạo Lệnh bắn ra bao phủ, khi hắc mang dần dần tán đi, Diệp Phong cũng biến mất ngay tại chỗ.
"Ta biết Diệp ca không phải là người nhỏ mọn!"
Nhìn mười ba viên Đốn Ngộ Đan trong tay, thân thể to mọng của Lý Phi vì kích động mà run rẩy điên cuồng.
Hắn biết Thiên Đạo Lệnh cực kỳ trân quý, nhưng đối với hắn thì vô dụng!
Cho nên những chuyện hắn mới làm chính là đánh cược, cược Diệp Phong sẽ không lấy không Thiên Đạo Lệnh của hắn, bây giờ hắn cược đúng rồi, không cần biết là Thiên Đạo Lệnh đó sẽ mang tới cho Diệp Phong bao nhiêu chỗ tốt nhưng mười ba viên Đốn Ngộ Đan này lại tương đương với mười ba cái át chủ bài của hắn, không lỗ!
"Má ơi!"
"Đây là Thiên Đạo Thành?"
Khi Diệp Phong xuất hiện trong truyền tống trận trong Thiên Đạo Thành, nhìn Thiên Đạo Thành khí tức tràn đầy hiện đại hoá, Diệp Phong cũng bị kinh hãi.
"Mẹ nó!"
"Khí Động Cảnh!"
"Là ta cảm giác sai chứ, tiểu tử này là Khí Động Cảnh, chạy vào Thiên Đạo Thành làm gì, trên người hắn có được bao nhiêu linh thạch chứ, lãng phí mất một cái Thiên Đạo Lệnh!"
"Còn mười phút nữa là ta sẽ bị truyền tống ra ngoài, cái tên khốn kiếp này lại lãng phí một cái Thiên Đạo Lệnh, cho ta thì tốt biết bao nhiêu!"
Không đợi Diệp Phong sợ hãi thán phục tình huống của Thiên Đạo Thành xong, xung quanh liên tục vang lên từng tiếng oán than.
"Đám người này có bệnh hả."
Nhìn bảy tám người xung quanh căm tức nhìn mình, Diệp Phong cảm thấy đầu óc những người này đều không bình thường, đi ra khỏi truyền tống trận thì bắt đầu đi dạo ở Thiên Đạo Thành.
"Lão đệ, có ngồi xe hay không, năm điểm Thiên Đạo."
Đi trên vỉa hè đại lộ rộng rãi, một chiếc xe taxi rất có phong cách hiện đại hoá dừng bên cạnh hắn, một người đàn ông trung niên trong đó nói.
Giờ khắc này, Diệp Phong có chút hoảng hốt, cảm thấy như mình trở về Địa Cầu.