Beta: Doãn Mặc
Nghe đến hai chữ này, thân mình Vệ Gia Lam nháy mắt cứng đờ, cô ta trừng lớn đôi mắt, còn tưởng rằng Phó Ninh Xuyên đang lừa cô, nhưng sau khi xoay người lại...
"Chú... chú..." Cô kéo kéo khóe môi, nhát thời không kịp phản ứng.
"Dì...."
Cúc Thanh Bình phục hồi tinh thần đầu tiên, bà bước đến trước mặt Phó Ninh Xuyên, tầm mắt từ đầu đến cuối đều không dừng ở trên người Vệ Gia Lam, bà hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng hỏi, "Ninh Xuyên, những điều vừa rồi con nói... Đều là thật sao?"
Trước đây bà thấy được con dâu là đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nhưng tới nay vẫn luôn đối xử vô cùng tốt với Vệ Gia Lam, vậy mà nguyên nhân Vệ Gia Lam cùng con trai cả chia tay lại bởi vì con trai thứ hai! Bởi vì hai người lên giường, đã mang thai nhưng lại phá, lúc này mới đường ai nấy đi!
Bà không nghĩ rằng Vệ Gia Lam rõ ràng thích con trai cả của bà như vậy lại có thể cùng đứa con trai thứ hai của bà qua lại?
"Mẹ..." Anh rũ mắt nhìn Cúc Thanh Bình, hầu kết có chút nghẹn lại vài giây, anh gật gật đầu "Là sự thật". Cúc Thanh Bình sửng sốt. Lúc này Phó Thừa Nghiệp mới xuất hiện, ánh mắt phức tạp dừng trên người Vệ Gia Lam, ông theo đó nhìn về phía Phó Ninh Xuyên.
"Ninh Xuyên, Niệm Hi thế nào rồi?" Mặc dù ngay từ đầu ông đã nghe được việc động trời này, nhưng trong lòng Phó Thừa Nghiệp con dâu càng quan trọng hơn. Mục đích hôm nay đến đây chính là thăm con dâu.
Nghe vậy Phó Nhất Xuyên chớp mắt, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng bệnh: "Cô ấy đang ngủ, không có việc gì".
Phó Thừa Nghiệp thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn sang Vệ Gia Lam.
"Gia Lam, năm đó con cùng Nhất Phong... Có con?"
Ánh mắt như gắt gao cố định trên mặt đất, Vệ Gia Lam phát hiện chính mình cư nhiên không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng Cúc Thanh Bình cùng Phó Thừa Nghiệp, cô ta sợ phải nhìn thấy sự thất vọng trong mắt hai người họ, sợ hai người luôn yêu thương cô ta nhưng từ đây một chút cũng không còn nữa.
"Con...." Cô ta hoảng hốt, ngón tay thả lỏng bên hông dần siết chặc "Con...."
Vệ Gia Lam ấp úng không dám nói lời nào. Lúc này bên cạnh đột nhiên có một tiếng hét to truyền đến khiến cô ta hoảng sợ.
"Cô nói đi!"
Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của Cúc Thanh Bình, nước mắt của Vệ Gia Lam không kịp phòng ngừa mà rơi xuống, cô ta đột nhiên quỳ xuống, dùng sức ôm lấy đùi Cúc Thanh Bình.
"Dì, con không phải cố ý, con không có ý định phản bội Ninh Xuyên, con không phải cố tình mang thai con của Nhất Phong". Cô ta tâm hoảng ý loạn, nói năng lộn xộn, không có trật tự, đôi mắt chỉ biết gắt gao nhìn Cúc Thanh Bình. Nhưng Cúc Thanh Bình vẫn không nhúc nhích, không như ngày thường yêu thương mà nâng cô dậy.
"Dì..." Vệ Gia Lam sợ hãi Cúc Thanh Bình, khóc càng lúc càng lợi hại, hơn, "Con sai rồi, con thật sự sai rồi, năm đó mang thai con của Nhất Phong, con thật sự sợ hãi, con thực sự rất sợ hãi, con không muốn phản bội Ninh Xuyên, cho nên con giấu Nhất Phong đi phá thai, con cũng khó chịu, con cũng không đành lòng!"
Cúc Thanh Bình vẫn không nói gì, ánh mắt lạnh nhạt mang theo vẻ đau lòng mà nhìn đi nơi khác.
"Dì...." Vệ Gia Lam còn muốn nói thêm gì, Cúc Thanh Bình lại đột nhiên di chuyển chân, nhìn về phía Phó Thừa Nghiệp.
"Lập tức thông báo cho bố mẹ cô ta cùng Phó Nhất Phong!"
Dứt lời, Cúc Thanh Bình vào phòng bệnh, để lại mấy người ở bên ngoài, Phó Thừa Nghiệp rất nhanh hiểu được ý đồ của Cúc Thanh Bình. Vẫn luôn im lặng, giờ phút này, tầm mắt Hứa Thụy An nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới đất. Ông cũng biết việc Phó Ninh Xuyên có bạn gái cũ, chỉ là không nghĩ sự việc đằng sau lại phức tạp như vậy.
Ông lắc đầu rồi bước vào phòng bệnh. Chỉ còn lại ba người, y tá đã thức thời mà dời đi. Vệ Gia Lam nhìn hai người trước mặt, hai chân di chuyển tới trước mặt Phó Thừa Nghiệp, muốn ôm trụ chân ông. "Chú.." Nhưng không đợi cô ta thành công, Phó Thừa Nghiệp đã bước đi, trong tay cầm điện thoại bảo Phó Nhất Phong về nhà, bước vào sau cánh cửa.
"Đúng là làm bậy!"
Vệ Gia Lam thấy mọi người đều không quan tâm đến cô ta, trong lòng cảm thấy trống rỗng, cô ta đặt hi vọng cuối cùng vào Phó Ninh Xuyên nhưng thậm chí còn vô dụng hơn. Mọi người rốt cuộc đều đi hết, toàn bộ hành lang chỉ có mình cô ta quỳ, nhiều bệnh nhân cùng y tá nhìn qua đây chỉ trỏ.
Một lúc sau, Vệ Gia Lam dựa vào khung cửa đứng dậy. Nước mắt từng giọt lã chã rơi xuống.
Thời điểm Cúc Thanh Bình Cùng mọi người đi vào, Hứa Niệm Hi đã bị âm thanh bên ngoài đánh thức, nằm trên giường lẳng lặng nhìn mọi người.
"Đầu còn choáng váng không? Có đau hay không?" Cúc Thanh Bình ngồi ở đầu giường, nắm tay Hứa Niệm Hi nhẹ giọng hỏi, bà nhìn vào một vòng tròn băng gạt quấn quanh đầu Hứa Niệm Hi. Màu máu đỏ nhàn nhạt thấm ra ngoài làm bà đau lòng không thôi.
Kỳ thật Hứa Niệm Hi cảm thấy bản thân đã khỏe lên nhiều, ngủ một giấc đã không có việc gì. Cô lắc đầu cười nói: "Mẹ, con không có việc gì."
"Không có việc gì là tốt. Không có việc gì là tốt."
Cúc Thanh Bình vỗ nhẹ tay Hứa Niệm Hi mỉm cười, "Chốc nữa con cùng mẹ về nhà được không? Có một số việc cần con và Ninh Xuyên ở đó."
Cô vô thức hướng mắt về phía Phó Ninh Xuyên đang lẳng lặng đứng một bên. Ánh mắt anh nhàn nhạt nhưng dịu dàng. Cô rũ mắt xuống: "Được, mẹ."
Hứa Thụy An vẫn luôn đứng ở một bên không nói chuyện. Con gái được gả cho một gia đình tốt như vậy làm ông vô cùng vui mừng. Nghĩ về gia đình người phụ nữ kia, sắc mặt ông không tự chủ mà trầm xuống.
Mọi người nói chuyện một lúc, chai nước dịch đã nhỏ hết. Phó Ninh Xuyên lập tức gọi bác sĩ đến kiểm tra, sau khi xác định không có việc gì mới đỡ cô từ trên giường dậy.
"Nếu có gì không thoải mái, phải qua đây kiểm tra lại."
Bác sĩ bước ra ngoài: "Hai ngày kế tiếp không được ăn đồ ăn mặn, nghỉ ngơi cho tốt." Phó Ninh Xuyên nhàn nhạt ứng thanh.
Chuẩn bị về nhà, khi mọi người ra ngoài vẫn thấy Vệ Gia Lam ở đó, Cúc Thanh Bình liếc mắt một cái, thanh âm lãnh đạm:" Cha mẹ cô đã tới, đi cùng chúng tôi hay tự mình về là tùy cô."
Nghe vậy, Vệ Gia Lam mở to hai mắt, cô ta cắn chặt môi dưới.
"Dì..."
Tuy nhiên Cúc Thanh Bình vẫn không hề để ý đến cô ta. Bà đến bên Hứa Niệm Hi cầm tay cô:" Nào, chúng ta về nhà thôi."
Mọi người quay lưng đi, không ai trở lại nhìn Vệ Gia Lam. Cô ta nhìn bóng lưng họ, cắn môi dưới đến sắp hỏng mà cũng không hay biết.
Cô nên làm gì bây giờ?
Thời điểm Phó Nhất Phong nhận được điện thoại của Phó Thừa Nghiệp bảo anh ta về nhà ngay lập tức, anh còn đang bận rộn làm việc. Nhìn vào một phần tài liệu, lại nghe ra giọng nói bên kia hết sức lạnh lùng, nghiêm trọng.
Phó Nhất Phongthấy có chút kì quái, không rõ đột nhiên Phó Thừa Nghiệp muốn làm gì. Anh ta vừa nhíu mày, chuẩn bị trả lời nhưng lại nghe thấy tiếng khóc. Thanh âm tuy nhỏ nhưng vô cùng quen thuộc, đó là giọng của Vệ Gia Lam.
Vì sao cô khóc?
Phó Nhất Phong nghi hoặc, liền đáp ứng sẽ về nhà. Anh ta cúp máy nhìn chồng giấy dày trong tay, nội tâm không cách nào bình tĩnh.
Phó Nhất Phong đứng dậy kéo áo khoác trên lưng ghế, đi ra ngoài.
Anh ta cảm thấy có điều gì không may đã xảy ra.
Thời điểm về đến nhà, ngoại trừ Phó Nhất Phong, mọi người đều đã đến đầy đủ. Cha mẹ Vệ Gia Lam trên đường đến đây đã biết toàn bộ sự việc. Giờ phút này không khí trầm mặc đến lạ.
Vệ Gia Lam đứng bên cạnh Cúc Thanh Bình, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, đối diện với ánh mắt lạnh băng đầy chất vấn của cha mẹ, chỉ có thể nhìn đi nơi khác. Mà lúc này, cô ta thấy Phó Ninh Xuyên ôm Hứa Niệm Hi dựa vào vai anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cách đối xử đó, cho dù là cô ta của trước đây cũng chưa bao giờ có được.
Trong lòng dâng lên ghen tức khó nói nên lời, Vệ Gia Lam hung hăng cắn chặt răng. Đang lúc tất cả mọi người trầm mặc, cánh cửa cuối cùng cũng bị mở ra, chờ lâu như vậy người này mới xuất hiện.
Phó Nhất Phong thấy mọi người ở nhà, còn có cha mẹ của Vệ Gia Lam, anh quét mắt nhìn qua hốc mắt đỏ bừng của cô, đã biết chuyện gì xảy ra.
Xem ra..... Chuyện kia đã lộ rồi
"Nhất Phong, con lại đây!"
Cúc Thanh Bình lên tiếng, bà chỉ vào vị trí trước mặt, ý bảo Phó Nhất Phong đi đến.
Phó Nhất Phong không phản ứng, đi qua.
"Nhất Phong, mấy năm trước Ninh Xuyên cùng Gia Lam chia tay, mẹ vẫn luôn tưởng rằng vì hai đứa nó không hợp nhau, hay vì lí do khác, không bao giờ nghĩ rằng trong chuyện này con cũng có liên quan. "
Cúc Thanh Bình đau lòng, "Từ khi nào con xen vào giữa hai đứa nó? Sao con lại làm vậy? Con không biết Gia Lam là bạn gái của anh trai con sao?"
Lời Cúc Thanh Bình trực tiếp mà sắc bén, không cho Phó Nhất Phong có thời gian trả lời. Ánh mắt như kim châm nhìn anh chằm chằm, Phó Nhất Phong im lặng. Dư quang từ đôi mắt quét qua Phó Ninh Xuyên đang thờ ơ, rồi nhìn đến đôi mắt đỏ bừng của Vệ Gia Lam, anh còn thấy cha mẹ Vệ nhìn anh chằm chằm. Lúc sau, anh ta trầm mắt, lên tiếng: "Mẹ, con thực sự thích Gia Lam. Bọn họ chưa kết hôn, con còn có cơ hội, hơn nữa con yêu Gia Lam hơn anh ấy."
Cúc Thanh Bình khiếp sợ, anh ta lại nói tiếp: "Con cùng Gia Lam không phải là cố tình làm vậy, con yêu cô ấy, mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, con đều muốn kết hôn cùng cô ấy. Chẳng lẽ theo đuổi tình yêu của mình là sai sao?"
Lời của Phó Nhất Phong vô cùng kiên định. Tất cả mọi người đều sửng sốt. Vài vị trưởng bối đã nhanh chóng bàn về chuyện này. Có lẽ là tìm cách giải quyết chuyện này như nào sao cho ổn thỏa. Phó Ninh Xuyên cùng Vệ Gia Lam không có duyên ở bên nhau, mà giờ một người đã kết hôn, tự nhiên sẽ không thể quay lại. Mà Phó Nhất Phong cùng Vệ Gia Lam lại có con, nói vậy hẳn Vệ Gia Lam cũng thích Phó Nhất Phong. Một người phụ nữa đã trao đi thân xác, trái tim ít nhiều cũng sẽ rung động.
Xem ra Phó Nhất Phong thực sự thích Vệ Gia Lam.
Nếu hai người đến với nhau, đều có thể bù đắp những sai lầm trước kia. Chỉ là không biết cha mẹ Vệ nghĩ như thế nào.
Cúc Thanh Bình nhỏ giọng nói, lẳng lặng chờ đợi cha mẹ Vệ trả lời.
Cha mẹ Vệ là người truyền thống, không chấp nhận được một người phụ nữ trao thân xác cho hai người, chứ đừng nói đến việc nhờ y học hiện đại vá lại màng trinh.
Hành vi của Phó Nhất Phong, bọn họ đều để vào trong mắt, tình cảm đối với con gái của họ không phải giả dối. Nếu đã cùng Phó Ninh Xuyên không có duyên phận, vậy có thể để Phó Nhất Phong cùng Vệ Gia Lam kết hôn.
Nghĩ đến lúc trước cùng Phó Ninh Xuyên ở bên nhau khẳng định là có tình cảm.
Vài vị trưởng bối nhỏ giọng thảo luận, Vệ Gia Lam cái gì cũng không nghe, trong lúc vô tình tầm mắt cô ta dừng trên mặt Phó Nhất Phong, thấy khóe miệng hắn chậm rãi nâng lên một nụ cười. Cô ta tựa hồ cảm nhận được dự cảm xấu. Quả nhiên, kế tiếp cha mẹ Vệ lên tiếng, hi vọng hai người kết hôn. Cô ta giật mình trừng lớn hai mắt, liều mạng lắc đầu.
"Không, con không thích Phó Nhất Phong, con không muốn kết hôn với anh ta!"
Cha mẹ Vệ có chút giật mình, không nghĩ Vệ Gia Lam sẽ phản ứng lớn như vậy. Nhưng sau một lúc dừng lại, thần sắc của cha Vệ càng kiên định hơn.
Con cũng đã có, chẳng lẽ còn muốn ở cùng với tên đàn ông khác?
Xem vẻ mặt kiên định của cha Vệ như vậy, từ khi còn nhỏ Vệ Gia Lam đã biết cái này đại biểu cho quyết định đã đưa ra không thể thay đổi được. Cô ta lo lắng cắn môi dưới, ánh mắt dừng tại cái kéo trên bàn trà.
Tiến lên một bước, cô ta kích động đưa kéo đặt bên cổ họng liều mạng lắc đầu lùi về phía sau: "Tôi không muốn kết hôn, các người đừng ép tôi, nếu không, tôi sẽ tự sát!"