Beta: Doãn Tư Mặc
Trái cây rửa sạch được mua về từ siêu thị không lâu, để vào trong hộp sạch sẽ, Vệ Gia Lam lúc này đang nằm trên giường, vừa xem TV vừa ăn trái cây.
Từ giờ đến lúc tan tầm phải còn một lúc nữa, cô ta định lát nữa sẽ đi làm chút việc, bởi vậy lúc này phải nghỉ ngơi thật tốt để dưỡng sức.
Nhất định thành công!
Nằm thêm một lát, thời tiết thật sự quá thích hợp để ngủ, Vệ Gia Lam ngủ thiếp đi. Lúc sau cô ta mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cầm điện thoại để một bên nhìn thời gian, bỗng nhiên mở to mắt xoay người ngồi dậy.
Không bao lâu nữa thôi....
Cô ta đã sớm chuẩn bị xong quần áo đẹp, bờ vai mảnh khảnh lộ ra ngoài, quần áo bó sát trên người càng làm hiện ra thân hình tinh tế, cô tađi giày, sắp xếp mọi thứ xong xuôi liền ra ngoài.
Không biết lúc này anh ấy ở đâu, vì thế Vệ Gia Lam đầu tiên gọi taxi đến trường học, hỏi ra mới biết Phó Ninh Xuyên đã rời đi, cô ta lại đến công ty, kết quả ngay cả công ty anh ấy cũng chưa tới.
Hai nơi này không có, như vậy nơi mà Vệ Gia Lam có thể nghĩ đến lúc này chỉ có là nơi làm việc của Hứa Niệm Hi, anh ấy nhất định đã đi đón Hứa Niệm Hi tan làm!
Nghĩ vậy lập tức cho dừng xe, Vệ Gia Lam sửa sang lại tóc, đôi mắt nhìn về phía trước, ngón tay đặt trên đầu gối gõ từng nhịp.
Khi đến nơi, vừa lúctan tầm, Vệ Gia Lam đứng cách đó không xa thấy không ít người đều đã đi ra, duy chỉ không thấy Hứa Niệm Hi, nghĩ thầm hẳn là chưa có về. Cô ta tùy tiện kéo một người lại hỏi, hỏi ra mới biết hôm nay Hứa Niệm Hi phải ở lại tăng ca. Sau đó, cô ta lấy điện thoại di động ra, gọi cho một sốthường xuyên liên lạc trong hai ngày gần nhất, yên lặng chờ bên kia nhấc máy.
Rất nhanh......
"Alo!"
Vệ Gia Lam nâng lên khóe miệng: "Alo, là tôi!"
Đầu bên kia ừ một tiếng, Vệ Gia Lam tiếp tục nói chuyện, thương lượng vài câu. Cô ta đã chờ ở cửa, kế tiếp liền xem mấy người kia phối hợp như nào!
Điện thoại không bao lâu thì cắt đứt, Vệ Gia Lam đứng tại chỗ chờ khoảng một phút đồng hồ đã thấy mấy người kia xuất hiện. Cô ta quay đầu lại nhỏ giọng phân phó vài câu, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào cổng lớn.
Thời cơ sắp đến!
Thời điểm Phó Ninh Xuyên xuống xe, Vệ Gia Lam liếc mắt một cái liền nhìn thấy, cô ta vẫy tay ra phía sau, ý bảo mấy người lại gần đây.
"Tôi nói một hai ba, bắt đầu, diễn giống một chút, biết chưa?"
Cô ta nói: "Nếu việc thành, sau này không thể thiếu công lao của mấy người, tùy thuộc vào các người làm tốt hay không. "
Mấy người liên tục gật đầu.
Anh càng ngày càng đến gần, rất nhanh đã đứng trước cửa tạp chí, Vệ Gia Lam thấp giọng hô:" Một, hai, ba, bắt đầu!"
Thanh âm có chút lớn, cho dù Phó Ninh Xuyên không muốn nhìn thấy cũng không có khả năng, cái hẻm nhỏ kia cách đây không xa, anh có thể nhìn thấy rõ ràng mấy người.
Vệ Gia Lam bị một đám người bao vây, không ngừng giơ tay kêu to, nhưng mà bộ dáng mấy tên lưu manh kia không có ý tứ ngừng lại, càng lúc càng lớn mật.
Phó Ninh Xuyên không có lập tức hành động, khuôn mặt anh trầm xuống, làm người ta không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Mà phía bên kia, Vệ Gia Lam thấy anh không có phản ứng, thừa lúc đưa lưng về phía mấy người kia nói gì đó, ý là càng phải làm lớn hơn, vì thế giây tiếp theo cô ta càng kêu to lợi hại hơn.
Đáng tiếc cho đám người của Vệ Gia Lam, người tính không bằng trời tính, cô ta đang chờ Phó Ninh Xuyên cứu viện nhưng lại có một công dân nhiệt tình đi ngang qua, công dân kia còn luyện qua Tae Kwon Do, chỉ với vài đường cơ bản đã đánh mấy người kia tè ra quần, đầu cũng không dám quay lại mà chạy thục mạng. Vệ Gia Lam thở hổn hển hút một ngụm khí thô, theo bản năng nhìn về phía cổng lớn.
Nhưng nơi đó nào còn thấy bóng dáng của Phó Ninh Xuyên nữa?
Việc không thành, ngược lại còn phải nói lời cảm ơn với công dân nhiệt tình kia, Vệ Gia Lam quả thực tức giận đến muốn nổ phổi, cô ta cắn răng nhìn công dân nhiệt tình kia dời đi, sửa sang lại mớ tóc hỗn độn.
Đều tại người kia!
Nếu người nọ không tới, chờ một lát nữa nhất định Phó Ninh Xuyên sẽ qua đây, anh đã thấy, anh như nào thấy chết mà không cứu cô chứ?
Chỉ cần chờ một phút đồng hồ nữa, không, có lẽ chỉ cần hơn mười giây nữa thôi, anh ấy nhất định sẽ qua đây cứu cô ta, sau đó hỏi cô ta có sao hay không, còn có thể sẽ đưa cô ta về nhà......
Đáng tiếc hiện tại lại thất bại.......
"A!" Hung hăng mà dậm chân, Vệ Gia Lam quả thức tức đến muốn bốc khói, cô ta gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, không cam lòng cứ vậy mà rời đi, cô ta đi đến cửa toàn soạn đợi.
Nhìn thấy có người đến giúp, Phó Ninh Xuyên cũng không đợi sự việc được giải quyết xong đã cất bước rời đi.
Lúc này tuy rằng tan tầm chưa được bao lâu, hầu hết mọi người trong tòa soạn đã rời đi. Anh lên tầng hai, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh dựa vào bàn làm việc.
Toàn bộ văn phòng chìm trong yên tĩnh, chỉ có tiếng loạt xoạt của giấy tờ vang lên. Anh đứng ngoài cửa quan sát một lúc, yên lặng mà bước vào.
Kỳ thật vốn dĩ hôm nay Hứa Niệm Hi không cần phải tăng ca, nhưng bị vướng vào việc của Thiêm Thụ Hội nên phải ở lại viết báo cáo, còn phải chỉnh sửa tài liệu lại một chút để chuẩn bị cho ngày mai. Cô chuyên chú viết, không hề để ý cạnh cửa có người đang đến.
Mãi cho đến khi âm thanh của chiếc ghế vang lên đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, cô mới giật mình quay lại nhìn.
"Anh sao lại ở đây?" Thấy Phó Ninh Xuyên, Hứa Niệm Hi vô cùng bất ngờ, cô cười cười: "Không phải em gọi điện thoại nói hôm nay sẽ tăng ca sao?"
Phó Ninh Xuyên thuận miệng ừ một tiếng: "Vừa lúc công ty không có việc nên anh đến đây."
Hứa Niệm Hi gật đầu: "Vậy anh ở một bên đợi chút, em sẽ cố làm nhanh một chút."
" Không sao.", Anh nói, tầm mắt dừng trên mặt bàn lộn xộn: "Anh giúp em."
Cô giật mình, sau đó gật đầu, chỉ vào đống tài liệu lớn đang nằm rải rác trong góc bàn.
" Phân ra từng loại một, ngày mai em sẽ phải dùng."
Phó Ninh Xuyên không trả lời, anh nhìn một lượt qua chồng giấy trên tay rồi phân loại chúng ra.
Hai người đều không nói lời nào, cả hai đều chú tâm làm việc riêng của mình, thời gian tự nhiên cũng trôi qua rất nhanh.
Đến khi hai người ngẩng đầu lên từ bàn làm việc, bên ngoài trời đã tối, ánh đèn neon tươi đẹp khiến cả thành phố như sáng bừng lên rực rỡ.
"Cuối cùng cũng xong". Viết xong chữ cuối cùng, Hứa Niệm Hi kiểm tra một lượt từ đầu đến cuối, xác định không có vấn đề mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng dậy duỗi người.
Mà Phó Ninh Xuyên đã sớm làm xong, lẳng lặng mà chờ cô. Lúc này thời gian không sớm cũng chẳng quá muộn, vừa lúc có thể đi ăn bữa cơm để bù cho bữa tối đã qua.
"Có đói bụng không?" Hứa Niệm Hi sờ sờ bụng, xin lỗi: "Thật ra anh cũng không cần đến...."
Không đợi cô nói xong, Phó Ninh Xuyên đã trực tiếp kéo cô đứng dậy: "Đi thôi, cùng đi ăn cơm."
Thấy anh không để ý, Hứa Niệm Hi cũng không nói nữa, cô gật gật đầu, sắp xếp lại đồ vật trên bàn, tắt máy tính.
"Đi thôi!"
Vệ Gia Lam gần như đã mất kiên nhẫn.
Cô ta vốn tưởng rằng hai người không bao lâu nữa sẽ ra, không nghĩ đến hiện tại sắc trời đã tối, tòa soạn vẫn yên tĩnh như lúc đầu.
Cô ta lại không thể đi, cô ta phải đợi anh ra ngoài.
Thở dài, Vệ Gia Lam ngồi xuống muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, không ngờ lại bất cẩn đụng đến vết thương trên mặt, làm cô ta đau đến kêu ra tiếng
Còn có ai xui xẻo hơn cô ta không? Kế hoạch đã thất bại, chính mình lại còn bị thương!
Nghiến răng, Vệ Gia Lam cầm di động lên xem, tiếp tục chờ.
Mãi đến khi tưởng chừng như sắp ngủ quên, bên trong cuối cùng cũng có tiếng bước chân truyền đến, cô ta chợt tỉnh dậy, trực tiếp nhảy dựng lên khỏi mặt đất lạnh lẽo.
Quả nhiên là người bọn họ, lại còn nắm tay, một bộ dáng anh anh em em.
Ánh mắt trầm xuống, Vệ Gia Lam đi đến.
" Ninh Xuyên...."
Ngược lại, Phó Ninh Xuyên sau khi nhìn thấy Vệ Gia Lam trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ cô ta cư nhiên còn ở đây, anh nhấp môi không nói chuyện.
"Ninh Xuyên, vừa rồi em...." Vệ Gia Lam cắn môi dưới, làm ra bộ dạng khó chịu: "Thực xin lỗi, em không cố ý ở đây."
Nghe vậy Phó Ninh Xuyên nhíu mày, Hứa Niệm Hi bên cạnh càng thấy kì lạ, cố ý? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
"Em chỉ đi ngang qua đây, không nghĩ sẽ đụng phải mấy tên lưu manh kia...." Vệ Gia Lam càng tỏ ra đáng thương: "Em trên người không mang theo tiền, không về nhà được, có thể cho em đi nhờ xe anh được không?"
Mới vừa rồi Vệ Gia Lam nghĩ, nếu như cách kia vô dụng, vậy dứt khoát đổi phương án khác, chỉ cần có thời gian ở chung, tất cả đều được
Chỉ là cô ta đã sai.
"Cô Vệ.", người lên tiếng là Hứa Niệm Hi, cô nhướng mày: "Tôi thấy cô có chút hài hước."
Vệ Gia Lam bất mãn nhíu mày.
"Vừa rồi có phải cô Vệnói không mang theo tiền?". Hứa Niệm Hi cười như không cười, tầm mắt chậm dãi nhìn xuống, dừng trên mép quần của Vệ Gia Lam. Vì túi quần quá nông nên có thể thấy nguyên một góc tiền của tờ 50 nhân dân tệ lộ ra, "Nếu tôi không nhìn nhầm, cái kia chắc hẳn là tiền? Từ đây về nhà, 50 nhân dân tệ hoàn toàn đủ."
Nghe vậy, mặt Vệ Gia Lam lập tức biến sắc, vội vàng cúi đầu xem, thấy tiền trong túi, cô ta ảo não mà cắn cắn răng.
"Gặp lại sau!"
Hứa Niệm Hi sau khi nói xong, trực tiếp kéo Phó Ninh Xuyên đi, mặc kệ Vệ Gia Lam đuổi theo ở phía sau.
Bị bỏ rơi, Vệ Gia Lam không cam lòng để hai người cứ vậy mà rời đi, nhưng xe đã nhanh chóng biến mất. Cô ta hừ lạnh, đem móng tay nắm chặt trong lòng bàn tay đến chảy máu.
Sau một lúc, cô ta cầm điện thoại gọi cho Chu Khả.
"Cô đang ở đâu?"
Chu Khả đang ở trong nhà, bất ngờ nhận được điện thoại của vệ Gia Lam, cảm thấy có chút kì lạ.
"Ở nhà!"
"Nhanh ra đây." Vệ Gia lam sắc mặt không tốt, "Tôi đang ở trước nhà cô, việc Thiêm Thụ Hội chúng ta cần thảo luận lại một chút!"
Nghe vậy, Chu Khả nhíu mày, không phản đối, chỉ nói một câu đợi chút liền cúp máy.
Đi về bên phải, Vệ Gia Lam quyết định đợi Chu Khả ở quán cà phê.
Đối với người phụ nữ đáng ghét này, hai người không có hứng thú chủ động nhắc tới, Hứa Niệm Hi cũng không có hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bởi vậy chuyện này nhanh chóng bị quên đi. Hai người hiện giờ còn đang ở bên ngoài, Phó Ninh Xuyên chở Hứa Niệm Hi đi ăn cơm chiều.
Sau khi ăn xong liền về nhà, hai người lần lượt đi tắm, sau đó nằm trên giường cùng nhau xem TV. Hôm nay vừa lúc có bộ phim truyền hình vừa mới ra, vì thế, Hứa Niệm Hi rất chuyên chú xem TV.
Hai tập phim nhanh chóng hết, phải đợi đến ngày mai. Hứa Niệm Hi xem xong trailer tập tiếp theo, liền nghiêng đầu đưa điều khiển từ xa cho anh.
Thật ra cô đã thấy buồn ngủ, nghĩ nên đi ngủ trước nhưng thấy anh trực tiếp tắt TV để ngủ cùng cô, khóe miệng không tự giác cong lên.
"Ngủ ngon!"
Phó Ninh Xuyên một tay ôm lấy cô, điều chỉnh tư thế giúp cô thoải mái hơn, nhẹ giọng nói.
"Ngủ ngon!"
Bên tai không lâu sau đã vang lên tiếng hít thở đều đều, nghĩ đến hôm nay cô thật sự mệt mỏi, nhanh như vậy đã ngủ say, trong bóng đêm, Phó Ninh Xuyên kéo chăn, cúi đầu hôn lên khóe môi cô.
......
Lùi lại một chút.
Thời điểm Phó Ninh Xuyên và Hứa Niệm Hi nắm tay lên lầu, không nhận ra bên gốc cây có người. Chờ hai người vào thang máy, Lạc Sanh từ một bên mới đi ra.
Ở đây đợi lâu như vậy, lại bắt gặp bộ dạng ân ái của hai người, làm sao trong lòng anh ta có thể thấy thoải mái được chứ.
Sau khi suy nghĩ miên man, Lạc Sanh cần có chỗ để phát tiết, mở danh bạ điện thoại, trực tiếp tìm một người đã lâu không liên lạc.