Lâm Hải Thiên sợ bé cưng đói bụng, hắn nhé cậu vào ổ chăn sau đó quay người đi ra bếp, hâm lại cháo khi nãy hắn mua.
Khoảng mười phút sau, Lâm Hải Thiên đổ cháo nóng ra bát rồi quay người vào trong bế bé cưng ra ngoài.
"Ngài, ngài để em xuống là được mà." Cả cơ thể Hàn Tiểu Anh được hắn bọc trong người, đến ghế hắn còn không cho cậu đặt mông xuống người, ôm cả người bé cưng ngồi lên đùi mình.
"Cứ thế này đi, vừa tiện mà còn vừa thoải mái." Lâm Hải Thiên đợi cho cháo nguội, múc một muỗng đưa đến bên miệng thổi thổi, sau đó đưa đến miệng bé cưng.
Hàn Tiểu Anh mặt lúc nãy trắng bệch, giờ lại dần hoá đỏ. Ngài Lâm không phải coi cậu là con nít đấy chứ, "Em tự ăn được... ngài để em xuống trước đã."
"Còn lộn xộn nữa tôi liền đưa em đi bệnh viện." Lâm Hải Thiên nói một câu xanh rờn, có ý trêu bé cưng, bàn tay ngứa ngáy xoa mông bé cưng một cái mới đã thèm.
Cách này vô cùng hiệu quả đối với Hàn Tiểu Anh, ấy thế mà nghe xong một cái là cậu ngồi im hẳn, không dám động tay động chân, yên vị trên người Lâm Hải Thiên. Tuy vẫn rất xấu hổ, nhưng được Lâm Hải Thiên chăm sóc đối xử tận tình như thế này, cậu vẫn rất vui, rất hạnh phúc.
"Tiểu Anh ngoan, a nào." Lâm Hải Thiên hắn đúng thật là muốn coi bé cưng thành con nít rồi, nâng niu bé cưng trên tay, tình cảnh bây giờ hệt như ông bố đang dỗ dành đứa con nhỏ.
Hàn Tiểu Anh ngoan ngoãn há miệng tiếp nhận thìa cháo Lâm Hải Thiên đưa đến, ngại thì ngại nhưng bây giờ cậu đã đói muốn mờ mắt luôn rồi. Cậu khẽ nghiêng đầu dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, muốn bản thân được bao bọn thêm một chút nữa.
"Hải Thiên... em, em lạnh." Hàn Tiểu Anh rất ít khi chủ động, nhưng nếu đối phương là Lâm Hải Thiên, cậu đều nguyện ý để bản thân mạnh dạn thêm chút nữa.
"Em lạnh sao?" Lâm Hải Thiên đặt thìa cháo xuống, chỉnh lại tư thế của hai người. Để hai bàn tay của bé cưng vào trong người mình, hai chân em ấy được áo khoác bao bọc. "Em còn lạnh không?"
Hàn Tiểu Anh thoả mãn, tuy đầu vẫn còn đau nhưng giờ đã đỡ hơn rất nhiều, cơ thể cũng không khó chịu như ngày hôm qua nữa, có lẽ là nhờ cả vào Lâm Hải Thiên.
"Ngài có lạnh không?" Cậu không trả lời câu hỏi của Lâm Hải Thiên, dụi đầu mình vào ngực hắn, mỉm cười hạnh phúc.
"Được ôm em như thế này, cho dù đang ở Bắc cực tôi cũng thấy ấm." Hắn lại thổi nguội thìa cháo, từng thìa từng thìa đút cho bé cưng. Được bé cưng ỷ lại thế này, hắn rất vui.
Hàn Tiểu Anh bật cười, cậu khẽ ngước đầu nhìn gương mặt khiến mình lúc nào cũng nhớ nhung. Người đàn ông đẹp trai này chính là người yêu của cậu đấy.
Hàn Tiểu Anh chăm chú nhìn, nhìn đến nỗi khi Lâm Hải Thiên quay lại đối mặt với cậu mà cậu vẫn không hề nhận ra.
"Bé cưng còn nhìn nữa là mặt tôi thủng luôn đấy." Lâm Hải Thiên mỉm cười, vạch trần hành động đáng yêu của bé cưng.
"Hôm nay... ngài không phải đi làm sao?" Hàn Tiểu Anh cựa quậy, bấm bấm đầu ngón tay.
Lâm Hải Thiên quay mặt nhìn cậu, mặc cho miệng bé cưng đang dính cháo liền cúi xuống hôn một cái vào môi cậu. Cháo mềm nhưng không mềm bằng môi vợ yêu.
Ngon! Ngon tuyệt vời!
"Ngài... em đang như vậy mà ngài còn bắt nạt em." Hàn Tiểu Anh cũng đến chịu với người này, sơ hở một cái là bị ăn thịt ngay.
Lâm Hải Thiên liếm môi, "Vợ yêu của anh đang mệt thế này, anh đâu còn tâm trí nào để đi làm đây. Với cả, anh hôn vợ anh thì có sao. Vợ chồng mà không hôn nhau thì lạ lắm đấy."
Hàn Tiểu Anh mặt đỏ bừng lườm hắn một cái, cái miệng kia không lúc nào chịu để yên, đã không nói gì thì thôi, mà một khi đã nói toàn nói những lời khiến người ta cạn ngôn.
Sau hơn mười phút, bát cháo cuối cùng cũng thấy đáy. Lâm Hải Thiên để bé cưng thả lỏng người một chút, nãy giờ ôm bé cưng hắn cũng cảm nhận được sự gò bó của cậu, vì tư thế hai người cũng không thoải mái lắm. Nhưng hắn mặc kệ, có bất tiện nhưng được ôm bé cưng là tuyệt vời lắm rồi.
"Nào, tôi bế em đi uống thuốc." Lâm Hải Thiên ôm Hàn Tiểu Anh rất thuần thục và dễ dàng, vì cơ thể cậu nhỏ hơn hắn rất nhiều, cục bông 1m75 được ông chú cao to cường tráng đẹp trai 1m88 bế vào lòng thì còn gì hạnh phúc bằng.
Bên ngoài bỗng dưng có người gõ cửa, Lâm Hải Thiên nhíu mày, mới sáng sớm mà đã có người muốn làm phiền hắn cùng bé cưng rồi, thật không biết ý biết tứ.
"Ngài để em ra mở cửa." Hàn Tiểu Anh khoát tay ý bảo Lâm Hải Thiên để mình xuống.
"Không được, cục bông mà ngã thì tôi đau lòng chết mất." Lâm Hải Thiên cứng đầu ôm khư khư cục bông vào lòng.
"Em mới không có yếu như vậy, ngài Lâm ngoan, để em xuống." Cậu vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của hắn, mỉm cười.
Lâm Hải Thiên nào nỡ buông bé cưng ra, "Vậy thì chúng ta cùng nhau đi mở cửa." Nói rồi hắn vẫn giữ nguyên tư thế ôm cục bông nhỏ đi ra mở cửa.
Hàn Tiểu Anh ăn được bát cháo liền như phục hồi chút sức lực, cậu giãy giụa muốn đi xuống. Nhưng chút sức lực kia có là gì với Lâm Hải Thiên, hắn muốn lúc nào cũng được ôm ấp thân mật cùng bé cưng như thế này cả.
"Có chuyện gì vậy?" Lâm Hải Thiên mặt đen như đít nồi, nhìn chằm chằm chàng trai trẻ đang chuẩn bị đưa tay gõ cửa lần nữa.
Hàn Tiểu Anh thẹn không thể nào thẹn hơn, chỉ biết cố gắng vùi mặt mình vào lồng ngực người kia, một tay ra sức bấu víu áo Lâm Hải Thiên giữ thăng bằng, tay còn lại vì thẹn quá hoá giận giấu ở trong áo véo lên tấm lưng rắn chắc kia của hắn.
Lâm Hải Thiên bị bé cưng véo không thấy đau mà ngược lại vô cùng thích thú. Ở trước mặt chàng trai ở, tay hắn đang ôm Hàn Tiểu Anh lén nhéo lên mông cậu một cái, dùng lực không mạnh nhưng cũng đủ để bé cưng giật mình, thân thể bất động không dám nhúc nhích.
Chàng trai trẻ hoảng sợ nhìn người đàn ông cao to trước mặt mình, trên tay còn đang bế một bạn nhỏ, vâng, là vô cùng nhỏ luôn, mặt người đàn ông nhăn lại vô cùng khó chịu. Đây rõ ràng là minh chứng cho việc cậu ta phá đám buổi sáng tình yêu của người khác đây mà.
"Xe... xe của chú... chặn ở bên ngoài, nên mọi người không thể ra được." Cậu trai trẻ nhìn rén một cục, không dám nói to.
"Xe của tôi?" Lâm Hải Thiên nhíu mày, bên ngoài cũng không phải chỉ có mình xe của hắn. Tên nhóc này làm sao biết được chính xác cái xe đang chặn kia là của hắn.
"Vâng..." Cậu trai trẻ nuốt xuống ngụm nước bọt, "Vì xe chú... để ở đó cả đêm qua rồi, lúc sáng tôi nhìn thấy, nhìn thấy chú đi vào trong này. Nên mới..."
"Được rồi, đợi tôi một chút." Lâm Hải Thiên không nói nhiều liền đóng cửa lại, ôm Hàn Tiểu Anh đi vào trong phòng ngủ. Hắn nhẹ nhàng đặt bé cưng xuống giường, lấy chăn đắp cho cậu, "Bé cưng đợi tôi một lát, nhanh thôi."
Sau đó Lâm Hải Thiên lấy chìa khoá trên bàn, vội mở cửa chạy ra ngoài, cũng không có ít người nhìn hắn mà bất mãn. Cũng trách hắn, vội vàng lo cho bé cưng nên đỗ xe không đúng chỗ, chặn lối đi của mọi người.
Lâm Hải Thiên đã nói sẽ nhanh quay trở lại, sau đó cũng rất nhanh mở cửa đi vào bên trong. Hắn nằm xuống bên cạnh Hàn Tiểu Anh, cởi bỏ hết áo trong áo ngoài, chỉ để lại quần tây rồi ôm bé cưng vào lòng. Hắn có thói quen cởi trần lúc ngủ, hơn nữa bây giờ hắn muốn ủ ấm cho bé cưng, cảm nhận nhiệt độ của nhau.
"Ngài, ngài mặc áo vào đi, lạnh lắm." Tuy trong lời nói là vậy nhưng Hàn Tiểu Anh vẫn lao đầu vào trong lồng ngực trần trụi kia, hít một hơi thật sâu.
"Em ấm không?" Lâm Hải Thiên kéo chăn lên đắp cho cả hai.
Hàn Tiểu Anh dán mặt lên ngực hắn, "Dạ ấm, rất ấm."
"Ngủ đi, tôi nằm đây ngủ với em." Lâm Hải Thiên xoa đầu cậu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán bé cưng, ôm thật chặt cậu vào lòng.
Tâm trí Hàn Tiểu Anh lúc này, vừa hạnh phúc mà cũng vừa đau xót. Khi nãy, lúc người kia nói đến việc xe của Lâm Hải Thiên là cậu đã để ý rồi, nhất định đêm hôm qua, hắn không hề quay trở về mà ở ngoài đó suốt một đêm, cho nên sáng sớm mới đến nhanh như vậy.
"Đêm qua... ngài không trở về sao?" Cậu đèn nén giọng nói xuống, sống mũi cay cay nhưng không dám khóc.
"Không nhìn thấy em, tôi rất khó chịu." Lâm Hải Thiên cũng không giấu diếm, bé cưng hỏi thế nào hắn đáp thế ấy. "Trong tình huống đó, tôi không thể để em lại mà ra về được, tôi sợ."
Tiểu Anh à, tôi sợ không được nhìn thấy em nữa, sợ nếu tôi đi thì hôm sau sẽ chẳng còn lại gì cả.
"Tại sao ngài không gọi cho em?" Cậu ôm thật chặt Lâm Hải Thiên như muốn khảm hắn vào người mình vậy.
"Bởi vì em nói em mệt, tôi biết lúc đấy em muốn ở một mình, tôi nghe theo em nhưng không thể không nhìn thấy em. Vậy cho nên tôi mới ở bên ngoài, chờ đến khi em muốn gặp tôi."
Hàn Tiểu Anh tự trách bản thân, tại sao lúc đó cậu lại ích kỷ như vậy, để Lâm Hải Thiên ở bên ngoài một đêm, trời thì lạnh. Cậu không xót cho chính mình, cậu xót cho người cậu yêu.
"Em xin lỗi, em không nên như vậy."
Lâm Hải Thiên cảm nhận được lồng ngực mình ươn ướt, bé cưng hình như khóc rồi. Hắn lúc nào cũng khiến bé cưng đau lòng, hắn mới là người có lỗi.
"Không thể bảo vệ che chở cho em, để em lúc nào cũng suy nghĩ, người có lỗi mới là tôi. Vậy cho nên, trong bất kì trường hợp như thế nào thì cũng không cho phép em nói câu xin lỗi, có nói thì người nói phải là tôi."
Cái khí chất bá đạo nhưng lại quá đỗi dịu dàng này khiến Hàn Tiểu Anh cậu lúc nào cũng muốn đắm chìm vào nó. Cho dù cậu có làm sai, thì Lâm Hải Thiên đều sẽ coi đó là lỗi của bản thân, sẽ yêu thương, bao dung và cưng chiều cậu dù thế nào đi chăng nữa.
Một người như Lâm Hải Thiên, thật sự rất tuyệt vời.
"Người như em—" Hàn Tiểu Anh nằm gọn trong lồng ngực ấm áp kia khóc, cậu khóc vì hạnh phúc, khóc vì có được một Lâm Hải Thiên nguyện ý vì cậu như thế này.
"Người như em mới có thể khiến tôi nguyện ý làm hết tất thảy, và một kẻ như tôi thật vinh hạnh và may mắn khi nhận được tình yêu của em." Lâm Hải Thiên lau khoé mắt ướt nước của bé cưng, hôn lên môi cậu.
Vậy nên, bé cưng à, em không được suy nghĩ một người như em sẽ như thế nào, vì tôi yêu em, chỉ vì đó là em thôi. Hãy cho phép tôi được đi bên em, bảo vệ và yêu thương em.
Bằng mọi giá, tôi sẽ khiến cho con đường phía trước của chúng ta tràn đầy hạnh phúc. Một hạnh phúc chỉ có tôi và em.