• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong căn phòng rộng rãi bốn bề yên lặng, Lâm Chu ngồi trên ghế dài, hai chân tùy ý vắt chéo qua nhau, trên tay cầm một chén trà còn đang bốc lên hơi nóng, người đàn ông đứng tuổi khẽ nâng chén nhấp miệng.

Ngồi đối diện ông ta là đứa cháu trai đáng kính và trưởng thành của mình, Lâm Hải Thiên.

"Trà ngon trà ngon." Lâm Chu chẹp miệng, ngửi hương thơm của trà rồi ngước nhìn Lâm Hải Thiên, cười một cách sâu xa khó đoán. "Cháu cũng thử một chút đi, đây là trà mà chú đã tự mình chọn đấy."

Lâm Hải Thiên cũng nhàn nhã không kém, hắn chỉ bày ra vẻ dịu dàng của mình trước mặt Hàn Tiểu Anh cục cưng của mình. Còn người khác thì hắn không quá quan tâm đến. Hai chân cũng tùy ý vắt lên nhau như vậy, đảo mắt xung quanh một vòng rồi điềm tĩnh nhếch miệng cười.

"Vẫn là phong cách của chú." Hắn nâng chén trà lên, giống như Lâm Chu mà nhấp một ngụm, "Vẫn đơn giản nhưng cũng rất vừa mắt người nhìn."

Lâm Hải Thiên không quan tâm trong trà có độc hay không, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên mà Lâm Chu muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Chỉ là còn đang lo ngại ông nội Lâm và thực lực của hắn.

"Không biết cháu hôm nay quý hóa đến thăm ta là có chuyện gì sao?" Lâm Chu nheo đôi mắt đã cho vết nhăn của mình, cười như không cười nhìn người đối diện.

"Chỉ là muốn đến thăm chú mà thôi." Lâm Hải Thiên cũng cười như không cười, nhưng trong lời nói lại là bao nhiêu sự chán ghét.

Ngồi cùng Lâm Chu, Lâm Hải Thiên cảm thấy chỉ tổ tốn thời gian mà thôi, nếu không phải lo cho Hàn Tiểu Anh mà đến thăm dò người hắn, thì dù có cho hắn 100 tỉ hắn cũng sẽ không bao giờ bước chân vào đây.

Cái nơi mà khiến người ta cảm thấy chán ghét vô cùng.

"Ồ." Lâm Chu buông chén trà, thẳng lưng ngồi đối diện cùng Lâm Hải Thiên, nheo mắt cười, "Vậy thì ta thật lấy làm vinh hạnh. Lần cuối chú cháu ta ngồi với nhau cũng đã 15 năm trước rồi nhỉ, mới ngày nào ta còn bế cháu ấy mà giờ cháu đã lớn thế này rồi."

"Thời gian cũng thật nhanh."

Lâm Hải Thiên nghe trong giọng điệu kia có biết bao nhiêu sự mỉa mai, hắn lại càng khó chịu và ghê tởm. Trạng thái thì ghét bỏ nhưng Lâm Hải Thiên vẫn treo trên miệng một nụ cười, nhìn không ra sự khó chịu như hắn nghĩ.

15 năm.

Đúng vậy, 15 năm trước vào cái ngày mà cha mẹ hắn mất, sau lần gặp ở nhà tang thì hắn cùng Lâm Chu không có đụng độ gì nữa.

Cũng vào ngày hôm đó, Lâm Hải Thiên 15 tuổi đang khóc như chết đi sống lại vì cha mẹ mất thì bắt gặp được nụ cười đầy thỏa mãn của Lâm Chu, người chú ruột thịt của mình. Chỉ là vì quá đau lòng cho nên trong lúc đó hắn đã không quá để ý nhiều.

Mãi cho đến một thời gian sau, vô số các tai nạn liên tiếp ập lên đầu Lâm Hải Thiên không rõ nguyên do. Lúc thì suýt bị xe đụng, suýt thì bị rơi từ tầng 10 xuống, lúc thì bị bắt cóc... Nhưng với sự tinh ý và nhạy bén của bản thân, Lâm Hải Thiên mới an toàn cho đến bây giờ, cùng lúc đó, hắn mới từ từ ngộ nhận ra rằng tất cả sự vô duyên vô cớ kia đều do người khác sắp xếp, nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ người chú Lâm Chu này.

Lâm Hải Thiên lao đầu vào học tập, hắn âm thầm xin ông nội Lâm cho mình đến công ty để làm quen và học hỏi, chỉ khi ở dưới mi mắt của ông nội, hắn mới coi như thả lỏng đi vài phần.

Tuy các cổ đông cũng như quản lí đã không tán thành nhưng nhờ có ông nội Lâm, năm 19 tuổi, Lâm Hải Thiên thành công lên nắm quyền điều hành công ty Lâm Nguyên.

Trước đây công ty do cha Lâm quản lí, nhưng từ sau vụ tai nạn, công ty rơi vào khủng hoảng, cổ phiếu rớt giá nghiêm trọng, ông nội Lâm lên điều hành thì công ty mới ổn định lại.

Nhưng đến khi Lâm Hải Thiên thực sự lên tiếp quản, công ty mới đi đúng quỹ đạo vốn có của Lâm Nguyên.

Công ty không những càng lúc càng lớn mạnh mà người điều hành là Lâm Hải Thiên đây cũng càng lúc càng được nhiều người biết đến.

Một trong người những trẻ tuổi tài năng và có tài nhất.

Hồi ức mơ màng bị giọng nói đầy vẻ ám chỉ của Lâm Hải Thiên bị Lâm Chu cắt ngang. "Ta nghe nói... cháu đang qua lại cùng một bạn nhỏ."

Một câu hỏi.

Cũng là một câu khẳng định.

Lâm Chu nhìn đứa cháu trai của mình mà trong lòng cười nham hiểm nhưng vẻ mặt bên ngoài lại tự nhiên điềm tĩnh không một gợn sóng.

"Đúng thế," Lâm Hải Thiên không suy nghĩ mà trả lời ngay tắp lự, "Em ấy là người yêu của cháu."

Lâm Chu nhìn vẻ mặt Lâm Hải Thiên, ông ta tưởng đứa cháu này sẽ trốn tránh hay từ chối sự hiện diện của cái người bên cạnh mình, thật không ngờ Lâm Hải Thiên không những không chối bỏ mà còn thẳng thừng tuyên bố thông báo.

Không lâu trước đây, ông ta cho người theo dõi và quan sát từng cử chỉ, từng đường đi nước bước của Lâm Hải Thiên. Sau đó thì biết được bên cạnh người cháu này có thêm một cái đuôi nhỏ.

Cái đuôi nhỏ này, không những nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu mà còn rất mê người.

Thế nên, ông ta mới ra tay từ phía cái đuôi nhỏ của Lâm Hải Thiên.

Lâm Hải Thiên biết rõ Lâm Chu là người thế nào, vậy nên hắn mới không để bé cưng của mình xuất hiện bên ngoài quá nhiều.

Nhưng suy cho cùng vẫn là hắn quá chủ quan, chỉ vì quá lơ là cho nên mới liên luỵ và làm bé cưng của mình bị tổn thương. Tổn thương về cơ thể, tổn thương cả về mặt tâm lí và tinh thần.

Bảo bối mà hắn nâng niu trong tay, đến chính hắn còn không nỡ chạm quá mạnh, không nỡ dùng quá sức. Ấy thế mà lại bị một kẻ như Lâm Chu làm cho tổn thương.

Một lão già ranh mãnh, toan tính và đầy nguy hiểm. Làm sao hắn không biết được trong đầu ông ta đang nghĩ gì, nghĩ cách làm thế nào để trừ khử hắn, làm thế nào để hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, làm cho hắn như chưa hề tồn tại.

Lâm Hải Thiên không biết ông ta sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo, hắn chỉ có thể được ngày nào thì hay ngày ấy. Nhưng còn về chuyện của Hàn Tiểu Anh, hắn sẽ không cho phép và không tha thứ cho bất kì ai muốn đụng chạm và làm đau bé cưng của hắn.

Không một ai.

Dù là một sợi lông tơ cũng không được.

"Chính vì em ấy là người yêu cháu nên cháu không cho phép bất cứ người nào đụng tay đụng chân vào em ấy." Lâm Hải Thiên đăm đăm con mắt nhìn thẳng vào Lâm Chu, khiến ông ta có chút rùng mình nhưng cũng không hề tỏ ra lo lắng hay chần chờ, "Dù có là thân thích... cháu cũng sẽ không bỏ qua."

Lâm Chu cũng quá hiểu người cháu này, một khi Lâm Hải Thiên đã nói thì nhất định sẽ làm.

Nhưng đối với người như ông ta, trước nay chẳng hề sợ hay bận tâm bất cứ điều gì hay người nào, chỉ cần có lợi cho bản thân, mặc kệ mọi chuyện có thảm hại ra sao ông ta cũng bất chấp mà lao đầu.

"Vậy thì... cháu cố gắng cầm cho chắc vào." Lâm Chu nở nụ cười kì lạ, đưa tách trà lên miệng nhâm nhi.

Một điều mà Lâm Chu không thể ngờ đến, vẻ mặt đắc ý của ông ta cuối cùng cũng không giữ được lâu. Mới chỉ ngày hôm qua mọi chuyện còn yên ổn bình lặng. Ấy thế mà ngày hôm nay công ty của ông ta đã rơi vào khủng hoảng, cổ phiếu không ngừng rớt giá, nội bộ công ty lục đục.

Công ty mà Lâm Chu điều hành có vô vàn những điều bí ẩn bỗng sau một đêm liền bị phơi bày. Biển thủ công quỹ hay là bí ẩn liên kết và hợp tác với các công ty bất hợp pháp khác. Toàn bộ những gì công ty tích góp bao năm qua đều đổ sông đổ biển.

Cùng lúc đó, báo chí không ngừng đưa tin: "Người điều hành và đại diện công ty Chu Minh là Lâm Chu đây từng vướng vào một vụ ma túy."

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà toàn bộ những gì Lâm Chu tích góp được trong bao năm qua đều tan thành mây khói. Sau khi bị áp giải vào đồn, ông ta dùng không ít tiền để thuê luật sư riêng bào chữa cho mình. Không lâu sau đó thì được đưa ra nhưng lại sống dưới mi mắt của lực lượng cơ quan cảnh sát.

"Thằng khốn nạn, mày cứ đợi đó cho tao." Lâm Chu ngồi trong căn phòng xa hoa, trái ôm phải ấp hai cô gái xinh đẹp quyến rũ, miệng thì thào chửi thầm.

Lâm Chu không ngu ngốc đến nỗi không biết gì, đương nhiên ông ta biết người đứng sau toàn bộ chuyện này là ai.

________

Hơn hai tuần sau, khi tình trạng sức khỏe của Hàn Tiểu Anh đỡ hơn thì cậu được Lâm Hải Thiên cho xuất hiện. Cảm giác ở trong bệnh viện hơn một tháng trời khiến cậu ngột ngạt lắm rồi. Vậy nên khi vừa vào đến cửa, việc đầu tiên cậu làm là ngã mình lên chiếc sofa êm ái, khoa tay múa chân nhìn Lâm Hải Thiên mà cười khúc khích.

"Đừng cử động quá mạnh, chân tay em còn chưa khỏi hẳn đâu." Lâm Hải Thiên cất đồ, quay ra trông thấy bạn nhỏ đang vô cùng vui vẻ nằm trên ghế cười ngây ngô.

Hắn đi qua, rót một cốc sữa bò rồi hâm nóng lên đưa tới cho Hàn Tiểu Anh. Sau đó nhẹ nhàng đè lại động tác vung tay vung chân của bạn nhỏ.

"Anh," Hàn Tiểu Anh uống được một nửa liền dừng lại, ánh mắt to tròn trong veo, trong đôi con ngươi chỉ chứa hình bóng người đàn ông đang ngồi trước mặt, dịu dàng giương khóe môi. "Tiểu Anh thương anh."

"Nói thế cũng vô dụng thôi, lo mà uống hết cho anh."

Lâm Hải Thiên đã qua quen với chiêu trò làm nũng này của Hàn Tiểu Anh. Bé cưng của hắn lười ăn lười uống, không chịu bồi bổ cơ thể khiến hắn lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng. Như vậy đã đành, những lúc cậu không ăn uống hết thì nói thủ thỉ nói những lời ngon ngọt dụ hắn, để không phải ăn hết phần của mình.

Hàn Tiểu Anh nghe vậy thì bĩu môi, Lâm Hải Thiên nhìn cái miệng nhỏ chu lên, bên khóe môi còn dính chút vệt trắng do uống sữa của bé cưng mà trong lòng cảm thấy rạo rực, nóng trong người một chút.

Nhìn thêm nữa thì coi như xong chuyện.

Lâm Hải Thiên niệm kinh trong lòng.

Tâm phải tịnh.

Tâm phải tịnh.

Tâm phải tịnh.

Hàn Tiểu Anh tuy biểu hiện như vậy nhưng lại ngoan ngoãn uống hết cốc sữa, sau đó thoải mái nấc lên một cái. Cậu định đứng lên đi rửa cốc thì Lâm Hải Thiên lên tiếng: "Để anh."

"Không, em uống thì để em." Hàn Tiểu Anh nhất quyết không cho, cậu dùng đôi mắt xinh đẹp không có lấy một tia uy hiếp nào mà lườm người đàn ông trước mặt này.

Đến chuyện cỏn con này mà cậu còn không làm nổi, thì mai kia làm sao chăm sóc cho người đàn ông của cậu đây. Ngài Lâm của cậu vốn đã rất mệt mỏi rồi, thêm cả chuyện chăm nom cậu nữa thì mệt mỏi nhân đôi.

Từ lúc cậu bị bệnh cho tới nay, ngài Lâm không một ngày nào là không ở cùng cậu. Toàn bộ công việc của hắn đều chuyển tới phòng bệnh, vừa chăm sóc cho cậu lại vừa phải làm việc. Mặc cho cậu có khuyên ngăn như thế nào thì người này cũng không xi nhê gì, cứ cứng đầu đòi ở cùng chăm cậu cả ngày.

Cậu biết ngài Lâm yêu thương cậu cỡ nào, để mà diễn tả được tình yêu của ngài Lâm dành cho cậu thì thật khó. Tình yêu của ngài Lâm chân thành, không chỉ là tình yêu của những người yêu nhau mà đó còn là tình yêu của người thân, của gia đình.

Vốn cậu chẳng hề tin cái gọi là gia đình hay tình yêu gì đâu, từ nhỏ đã phải chứng kiến cảnh cha đánh mắng mẹ, chịu những lời thì thầm bàn tán hay những ánh nhìn khinh miệt từ xung quanh. Cậu biết bản thân yếu đuối và chẳng thể nào vùng lên, vậy nên cậu mới mặc kệ mọi thứ để chúng đến đâu được thì đến.

Nhưng từ khi gặp được ngài Lâm, ngài Lâm cho cậu biết hai chữ tình yêu và hai chữ gia đình nó quý giá và quan trọng đến nhường nào.

Nhìn người đàn ông trước mặt vì cậu mà cơ thể đã có chút gầy, có thể thoáng thấy quầng thâm mắt xanh đen. Nhưng dù vậy, người đàn ông này vẫn rất đẹp và dịu dàng trong mắt cậu.

"Hải Thiên à, từ giờ cứ để Tiểu Anh chăm sóc và yêu anh nhé."

Cậu đặt cái cốc xuống bàn, tiến lên rồi nhón chân chạm môi của mình vào môi Lâm Hải Thiên. Một nụ hôn hết sức dịu dàng và tình cảm.

Lâm Hải Thiên biết bé cưng của mình lo lắng điều gì. Hắn không lên tiếng, ôm lấy cơ thể nhỏ nhẹ của bé cưng rồi vùi mặt vào cổ cậu, hít một hơi thật sâu. Mùi hương dễ chịu trên người bé cưng không chỉ khiến hắn luôn mê đắm mà đó còn như là một liều thuốc tinh thần vậy. Chỉ cần hít một hơi thôi cũng đủ để hắn tỉnh táo cả ngày.

Hàn Tiểu Anh đưa tay xoa đầu Lâm Hải Thiên, "Anh vào nghỉ ngơi đi." . ngôn tình sủng

"Bé ngủ cùng anh, có được không?"

"Vâng. Tiểu Anh ngủ cùng anh."

Nhận được câu trả lời mình muốn, Lâm Hải Thiên vẫn ôm khư khư người vào lòng, áng chừng 3 phút sau mới từ từ tách ra. Nếu không phải lo ngại việc đôi chân của em ấy còn chưa khỏi hẳn thì hắn còn muốn ôm thêm một chút nữa, cứ ôm vầy cả ngày cũng được.

Hắn bế bé cưng lên rồi đi vào phòng ngủ chính, ngay lập tức ôm bé cưng ngã người lên giường. Trước khi đi vào giấc ngủ, Lâm Hải Thiên hôn một cái lên môi Hàn Tiểu Anh rồi vùi đầu vào ngực cậu, không đến 10 phút đã từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hàn Tiểu Anh vuốt ve gương mặt người đàn ông của cậu, nhìn hắn mà mỉm cười.

"Lâm tiên sinh, Hàn Tiểu Anh yêu anh."

"Kiếp này, kiếp sau hay kiếp sau nữa, Hàn Tiểu Anh đều sẽ yêu anh."

"Đời đời kiếp kiếp đều yêu anh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK