Lúc còn ở trong đoàn phim, thái độ của Trương Triết Hạn với Cung Tuấn luôn là lấp lửng sao cũng được, giống như kẹt trong một hình thức ở chung cân bằng, lùi hay tiến một bước đều sẽ đánh vỡ cân bằng
Cậu không tin Trương Triết Hạn chỉ coi cậu như bạn bè, thậm chí cậu cảm giác được rõ ràng tình cảm Trương Triết Hạn dành cho cậu không thua gì cậu.
Cho nên khi cậu nhận ra Trương Triết Hạn đã sớm quay lại với bạn gái cũ, mới dần rõ ràng thật sự là do cậu tự mình đa tình.
Tức giận nói không ra lời.
Bởi vì Trương Triết Hạn nắm giữ quan hệ của hai người quá chuẩn, bọn họ chưa bao giờ đâm thủng mối quan hệ mập mờ này, nhưng lại như hiểu rõ lòng nhau, điều này khiến cậu không thể tìm được thân phận nào để tức giận với Trương Triết Hạn.
Cho nên khi Cung Tuấn nhắc đến bạn gái, vẻ mặt đều sắp nứt ra rồi, toàn thân toát ra sự bực bội, còn có chút ghen tuông.
Cung Tuấn nói xong lại từ từ nằm xuống, cầm chăn đắp lên mặt, giọng rầu rĩ︰ "Nhưng em nhịn không được, em vừa nhìn thấy anh...!liền khổ sở."
Còn không ngại nói ra lời dối lòng︰ "Không muốn thấy anh."
Nhưng lần này Trương Triết Hạn không rời đi theo ý cậu
Anh nhìn chằm chằm toàn thân Cung Tuấn lúc này chỉ lộ ra phần sau đầu, hỏi︰ "Không muốn gặp...!vậy anh đi."
Tuy là câu trần thuật, nhưng anh lại không di chuyển.
Không ngoài dự liệu Cung Tuấn lần thứ hai bật dậy hét lớn︰ "Không được đi!"
"..." Trương Triết Hạn vui vẻ, lúc này thật sự là bị dáng vẻ vội vàng của Cung Tuấn chọc cười.
Làm sao đây, hóa ra đã sớm không thể toàn thân rút lui, hóa ra đã sớm đặt toàn bộ tình cảm lên người tên ngốc này, hóa ra mệt mỏi tâm sức mấy ngày qua chỉ cần gặp tên ngốc này liền tốt.
Anh thật sự không muốn tiếp tục chịu đựng nữa.
Cung Tuấn hét xong mới nhận ra Trương Triết Hạn đi hay không là chuyện của anh, hơn nữa người ta đã có bạn gái, sao cậu có thể mặt dày tiếp tục dây dưa với anh.
"Thôi..., anh..." Cung Tuấn ấp úng.
"Anh không có bạn gái, " Trương Triết Hạn ngắt lời Cung Tuấn, anh cuối cùng dao động rồi, "Sau này cũng không có."
Trong nháy mắt cả phòng rơi vào im lặng, Cung Tuấn bị lời này làm cho ngây người, khi phản ứng lại thì kích động quên cả thu lại ánh mắt đang trợn tròn.
"Anh không có bạn gái, sao anh gạt em, "Cung Tuấn chỉ vào Trương Triết Hạn, gào lên ︰ "Anh con người này...!sao anh...!Mỗi ngày toàn gạt em, anh có biết em nghĩ anh có bạn gái thì khó chịu thế nào không..."
Cung Tuấn bĩu môi tủi thâ, khàn giọng nói︰ "Anh thật quá đáng mà, Trương Triết Hạn!"
Một tiếng Trương Triết Hạn này...!Trương Triết Hạn nhíu mày.
"Anh phát hiện..." Trương Triết Hạn ngẩng đầu︰ "Có phải em gãy tay thì gan to hơn đúng không, bây giờ nói chuyện đều hung hăng như vậy."
"Em..." Cung Tuấn lập tức hoảng hốt︰ "Không có, anh gạt em, em tức giận...không được sao?"
Nếu đã mặc kệ rồi, chuyện sau này để sau này nói đi, Trương Triết Hạn không nhịn được lại muốn trêu chọc Cung Tuấn
"Anh không có bạn gái, em có thể làm gì?" Anh cố ý hỏi.
Cung Tuấn vỗ vỗ ra trải giường bên cạnh, nhìn Trương Triết Hạn, ý bảo anh qua đây ngồi.
Trương Triết Hạn bất động.
Cung Tuấn vén chăn lên, tự mình đến trước mặt Trương Triết Hạn.
Vươn tay ra.
Trương Triết Hạn tránh sang bên cạnh, chỉ vào cái tay đưa ra không thành thật của Cung Tuấn︰ "Em làm gì thế?"
"Triết Hạn..." Cung Tuấn nghiêng người về trước, bắt lấy cánh tay Trương Triết Hạn, kéo đến bên cạnh mình.
Đường đường một người đàn ông rắn rỏi sắt thép, cứ như vậy bị Cung Tuấn kéo lao về phía cậu, anh vội vàng đưa tay chống giường, rất sợ đụng phải cánh tay bó bột của Cung Tuấn.
"Ha ha..." Cung Tuấn thuận thế nằm xuống, để Trương Triết Hạn chống bên trên người mình, nhìn vành tai hơi đỏ của anh, trước khi Trương Triết Hạn, Trương hán tử mở miệng đã đưa tay vòng qua eo của anh kéo xuống.
Nhìn trán Trương Triết Hạn lờ mờ nổi gân xanh, cậu chỉ hận không có thêm một cánh tay︰ "Không có bạn gái, vậy em liền bất chấp, mặt dày quấn lấy anh."
Nói xong móc chân của mình vào chân Trương Triết Hạn, cả người giống như gấu koala dán chặt vào anh..
Danh Sách Chương: