• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Quả nhiên ông trời sẽ không bỏ qua cho bất kỳ con người nhỏ bé may mắn nào lén vui vẻ sau lưng mình, đối kháng với mình.

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn vốn không phải người có tình được Nguyệt Lão se duyên.

Trương Triết Hạn muốn thừa dịp ông trời còn chưa phản ứng, tranh thủ thời gian ở bên Cung Tuấn.

Mới hai tháng thôi, anh không ngờ báo ứng đến nhanh như vậy.

Bức ảnh anh và Cung Tuấn nắm tay thân thiết ở sân bay, dù không thể nhìn rõ anh, nhưng Cung Tuấn chỉ mang khẩu trang vẫn có thể bị nhìn ra.

Trương Triết Hạn mở khung chat, lần trò chuyện cuối cùng vẫn là đêm đó anh gặp cô ta ở đoàn phim Thiên Nhai Khách.


Trương Triết Hạn mệt mỏi thở dài, chậm rãi nhập: Cô muốn gì.

—— ở bên em, giống như trước đây.

Được...!
Cung Tuấn không chỉ nói chậm, đi chậm, ngay cả cung phản xạ cũng dài hơn người bình thường một đoạn, phản ứng chậm.

Khi cậu nhận ra Trương Triết Hạn thay đổi thì đã là một tháng sau.

Anh ấy không nhận điện thoại, bởi vì anh ấy bận, không trả lời tin nhắn, bởi vì anh ấy bận, nói chuyện gắt gỏng với cậu, bởi vì anh ấy bận.

Tất cả mọi chuyện Cung Tuấn cảm thấy bất thường đều được cậu lấy lý do bởi vì anh ấy bận.

Cậu nghịch nghịch cái ly sứ kia, sau đó lại hăng hái bừng bừng gọi điện cho Trương Triết Hạn, khi nghe được giọng nói ở đầu bên kia, đầu óc liền trống rỗng.

"Anh là ai?"
Thích Dĩnh biết người gọi tới là ai, cô ta không giải thích, lễ phép đáp một câu: "Tìm Triết Hạn à, anh ấy xuống lầu đổ rác rồi."
Triết Hạn...!
"Cô là ai?" Trong lòng đã biết rõ từ lâu, nhưng Cung Tuấn vẫn chưa hết hi vọng, hỏi: "Cô là ai?"
"Tôi là bạn gái của anh ấy, anh là? Xin hỏi anh cần nhắn gì không? Có lẽ chờ anh ấy về tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho anh."
Thích Dĩnh thật sự rất giỏi diễn kịch, không phải người trong giới còn hơn hẳn người trong giới, cứ như vậy dùng giọng điệu vô tư không biết chuyện đánh vỡ toàn bộ hi vọng và vui vẻ của Cung Tuấn.


Cung Tuấn luống cuống cầm điện thoại, cậu không tin.

Cậu không tin, Cung Tuấn bình thường đầu óc phản ứng chậm lúc này lại đoán được: "Cô...!Là bạn gái cũ của anh ấy?"
"Đúng, xem ra anh là bạn của Triết Hạn, anh ấy từng nhắc đến tôi trước mặt anh?" Thích Dĩnh hào phóng thừa nhận: "Tôi là bạn gái cũ cũng là bạn gái hiện tại."
Sau đó...!không có sau đó, Cung Tuấn cúp điện thoại.

Cậu nhìn chằm chằm dãy số trên điện thoại, trong lòng đau đớn đến chết lặng tựa như có ngàn vạn mũi tên đâm vào tim, cho dù đau như vậy, cậu cũng không biết phải làm gì? Cậu không biết làm sao tìm lại người yêu đã mất đi.

Cậu chưa từng yêu đương, lão Trương là người đầu tiên...!
Trước đây rõ ràng không phải như vậy, lão Trương nói anh ấy không có bạn gái, anh ấy đến sân bay đón cậu, còn tặng quà sinh nhật cho cậu, anh ấy từng hôn cậu...!
Nghĩ đến sự lạnh nhạt của Trương Triết Hạn suốt một tháng qua, cuối cùng Cung Tuấn lại ngơ ngác tự hỏi: "Có phải mình vẫn luôn nằm mơ không."
Cung Tuấn vươn bàn tay thon dài, từng chút chạm vào chiếc ly sứ trước mặt, giống như đang nghiệm chứng.

"Ai cho cô chạm vào điện thoại của tôi!" Bên này Trương Triết Hạn đổ rác trở về thấy nhật ký cuộc gọi trong điện thoại, tức giận chỉ vào mặt Thích Dĩnh, quát lớn: " Mịe nó, ai cho phép cô đụng vào điện thoại của tôi!"
Anh chưa bao giờ đối xử với cô ta như vậy, dù sau sau khi chia tay, đang bị uy hiếp thì anh cũng chưa từng thế này
Một tháng qua thái độ của anh đối với cô ta rất bình thường, tức giận như vậy thật sự là lần đầu tiên.


Thích Dĩnh mở to mắt không thể tin nhìn Trương Triết Hạn tựa như phát điên trước mặt mình.

Cô ta kinh ngạc, nhưng cô ta không sợ, bởi vì cô ta có nhược điểm của anh: "Có người gọi điện thoại cho anh, em nhận nói anh đi đổ rác thì làm sao?"
"Tôi không trở về tự nói với cậu ấy được à?" Trương Triết Hạn tức đến run tay, anh đẩy mạnh Thích Dĩnh một cái: "Tôi đã nói với cô, mie nó đừng đụng vào điện thoại của tôi, cô cho rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì à?"
"Tôi cố ý đấy thì làm sao, tôi nói cho anh biết, tôi hiện tại là bạn gái của anh, anh có thể làm gì? Anh muốn giải thích với anh ta thì gọi lại đi..."
"..." Trương Triết Hạn nháy mắt như mất đi sức lực, ngồi bệt xuống đất, suy sụp lấy tay ôm đầu.

Sau cái ngày Cung Tuấn cúp máy, Trương Triết Hạn cuối cùng vẫn không gọi điện thoại giải thích.

Không điện thoại, không tin tức, giống như...ngầm thừa nhận..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK