Sau khi Cung Tuấn gửi những tin kia, liền gửi thêm 1 cái hình động, một tờ tiền giấy được nhân cách hóa liên tục cúi đầu, bên cạnh nó nhảy ba chữ:Làm phiền rồi.
Thật đúng là...!
Trương Triết Hạn nhịn không được cong khóe miệng.
Cung Tuấn cứ như vậy bày ra hết đặc trưng của người mê tiền thực sự khiến Trương Triết Hạn có chút khó hiểu.
Làm một nhân vật công chúng cũng không biết tém lại.
Sau khi suy nghĩ, Trương Triết Hạn chỉ nhận khoản đầu tiên rồi thoát wechat, sau đó lên internet tìm kiếm Cung Tuấn, tìm được người này trên weibo.
Nhìn chằm chằm vài câu giới thiệu lác đác trên mạng, và mấy bộ phim chưa từng nghe qua, Trương Triết Hạn rời khỏi trang chủ, lại mở weibo ra.
Thảo nào không biết rén là gì, căn bản chẳng ai quan tâm cậu ta có phải người mê tiền hay không.
Nhưng tại sao vậy?
Trương Triết Hạn nằm ngửa trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm ảnh trên weibo của Cung Tuấn.
Dán thành như vậy, còn có thể cười vui vẻ.
Rõ ràng đã đến tình trạng mượn cơn mưa che nước mắt, lại có thể trong nháy mắt vui vẻ giống như không có phiền não gì.
Quái nhân.
Tên ngốc!
Sau đó Cung Tuấn cũng không liên lạc với Trương Triết Hạn nữa, cậu cũng không nhận lại 50 đồng kia về ví mình, cảnh võ thuật trong Thiên Nhai Khách rất nhiều, trước khi khai máy sẽ tiến hành đào tạo võ thuật cho diễn viên
Hôm nay lúc Cung Tuấn chuẩn bị cơm tối thì giấm bị đổ, đang luống cuống tay chân khom lưng thu dọn, di động trong túi vang lên.
"Aizz, "Cung Tuấn một tay cầm lọ giấm, một tay cầm khăn lau, ngẩng đầu liếc nhìn điện thoại, cau mày: "Ai gọi tầm này nhỉ, thật đúng lúc!"
Đứng dậy ném khăn lau vào bồn nước, sau đó nhận điện thoại rồi kẹp nó dưới cằm: "Alo, chị?"
"Ngày kia bắt đầu huấn luyện rồi, em biết không?"Bên kia hỏi.
"Vâng, " Cung Tuấn cũng không dám nhúc nhích, hơi nâng cánh tay lên, đáp lại: "Em biết, đồ đạc đã thu dọn xong, ngày mai dọn đến đoàn phim."
"Vậy được rồi, sáng mai chị đưa em đi, buổi tối nghỉ sớm một chút."
"Vâng, em biết rồi."
Cung Tuấn thở dài, vừa mới định đặt di động xuống, nó lại kêu lên hai tiếng, Cung Tuấn định bỏ qua, lát xem sau.
Nhưng đây là Trương Triết Hạn gửi đến, Cung Tuấn đành bỏ cái bỏ lọ giấm xuống, rửa tay, sau đó mở điện thoại.
— Số phòng khách sạn của cậu là 2306
— Đạo diễn nói mấy diễn viên chính tối mai cùng nhau ăn một bữa.
— Phía dưới là group do mấy diễn viên chính tạo, sau khi quay phim có
chuyện gì thì có thể thông báo cho mọi người trong này.
Sau đó thì không có tin gì nữa.
Cung Tuấn đợi một chút, phía dưới xuất hiện 1 mã QR.
Tên nhóm là Thiên Nhai Khách.
Sau khi Cung Tuấn thêm vào, phát hiện tính cả cậu có bốn người, Tôn Hy Luân, Châu Dã, Trương Triết Hạn...!
Khi cậu vào, trong nhóm cũng không có động tĩnh gì, nên nhắn tin cho Trương Triết Hạn.
—Có chuyện gì vậy.
Đánh nhầm chữ cũng một chú ý, đặt điện thoại xuống tiếp tục dọn giấm đổ, lát sau bên kia gửi đến một tin nhắn thoại.
Điện thoại đặt trên kệ bếp, Cung Tuấn ấn vào tin nhắn.
"Thêm nhóm! Sao vậy, mã QR đã gửi cho cậu rồi!"
Một tiếng gào này dọa Cung Tuấn giật mình, tay trượt một cái, giây tiếp theo điện thoại đập xuống, mặt điện thoại rơi đúng ngay chỗ giấm đổ kia.
Trên ốp điện thoại lộ ra hai chữ "Phát tài".
"A, chết tiệt!"Cung Tuấn lập tức nhảy về sau, mới tránh được giấm bắn lên cái quần trắng của mình.
Vội vàng nhặt điện thoại lên lau lau.
Làm việc làm được một nửa, ba lần bảy lượt bị ngăn trở, vốn đã rất bực, lúc này điện thoại bị chập, nhặt lên thiếu chút nữa muốn gọi lại hỏi một câu anh có bệnh à, có muốn tôi mua cho anh một cái loa phóng thanh để nói cho to hơn không!
Nhịn lại nhịn, sau khi lau khô điện thoại liền trả lời một câu: "Đánh nhầm thôi, tôi nói tôi biết rồi.".
Danh Sách Chương: