Trường kiếm trong tay của hắn đón gió gào thét, giống như một đạo ánh sáng lấp lánh xuyên thẳng qua.
Trong chốc lát, trường kiếm trong tay của hắn đâm vào bờ vai Sở Tình.
Chờ đến lúc Sở Tình kịp phản ứng lại, trên bờ vai nàng đã rịn ra màu máu đỏ.
Một kiếm này của hắn hoàn toàn là thủ hạ lưu tình, không nói đến việc hắn không có ý muốn giết nàng, cũng chỉ là đâm rách chút da trên bả vai nàng mà thôi.
Thấy thế, Sở Tình hơi cúi đầu nhìn thấy vết máu trên bờ vai, nhận thua nói: “Ta thua tâm phục khẩu phục.”
Các võ giả ở đây cũng đều có thể nhìn ra được, một kiếm này của Vương Ương nhanh như chớp giật, võ giả có tu vi Nhân Hoàng cảnh tam trọng căn bản tránh cũng tránh không nổi nó.
Mà họ cũng phát hiện được Vương Ương không hề nặng tay, nếu không Sở Tình phải bị trọng thương.
“Thắng rồi!”
Tộc nhân của tộc Vương thị đều không nghĩ tới Vương Ương vượt cấp chiến đấu với Sở Tình có tu vi Nhân Hoàng cảnh tam trọng, lại có thể thắng dễ dàng như vậy.
Bọn họ lúc đầu cho rằng Vương Ương và Sở Tình tất sẽ có một cuộc chiến đấu ác liệt, mà kết quả nếu là bại dưới tay Sở Tình, vậy cũng có thể coi như được lợi không nhỏ.
Nhưng bọn họ không hề nghĩ tới, Vương Ương không chỉ không phải khổ chiến, ngược lại chỉ dùng một chiêu “Lưu Quang Kiếm Thích” mà đã chiến thắng Sở Tình.
Một lát sau.
Vương Ương đi xuống khỏi võ đài.
Còn bên trong võ đài, một tộc nhân khác thuộc Sở gia cũng đang cùng một tộc nhân Lâm gia chiến đấu.
Người thắng cuộc có thể tiếp tục khiêu chiến một đối thủ khác.
Cho đến khi có người thắng cuộc sau cùng.
“Vương Ương đệ đệ, thực lực của ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn cường đại hơn gấp mười lần, ta đã hoàn toàn đánh giá thấp ngươi rồi.”
Vương Băng Tâm ở một bên cũng không nhịn được mà cảm thán vạn phần trước thực lực của Vương Ương.
Nàng thậm chí còn cảm thấy lúc này thực lực của Vương Ương hẳn đã chạm tới ranh giới của Nhân Hoàng cảnh tứ trọng.
“Vẫn còn ổn.” Vương Ương khiêm tốn nói.
“Ha ha, danh tiếng tuyệt thế thiên tài của ngươi không thể nghi ngờ được.” Vương Băng Tâm cho rằng, Vương Ương đấu với người có tu vi ngang ngửa hay thậm chí là có tu vi cao hơn một trọng cũng là ở vào thế bất bại.
__________
Ngày kế tiếp.
Những tia nắng sớm le lói từ phía đông sau cùng hóa thành ánh vàng kim chói lọi, từ từ chiếu sáng muôn nơi.
Bên trong Thái Ất sơn, hàng trăm loài chim vui mừng hót vang, tiếng hót vô cùng hoà hợp du dương khiến người ta thấy thoải mái tự nhiên vô cùng.
Nơi sơn mạch trăm hoa đua nở nghênh đón một buổi sáng sớm trong lành mà khoan khoái.
Trên đỉnh Thái Ất sơn, từng chiêu thức theo võ đài bên trong tán phát ra, chúng thiên kiêu luận chiêu tỉ võ, sao lại không phải là một phong cảnh đẹp đẽ cơ chứ.
Từ ngày hôm qua cho đến bây giờ, tỉ võ tranh giành quyền sở hữu Nhân Hoàng tháp đã kéo dài bốn trăm ba mươi tám trận.
Tộc Vương thị có trên trăm vị tộc nhân, tổng số tham gia một trăm tám mươi trận, thắng được bảy mươi ba trận.
Những tộc nhân thắng trận tỷ võ thứ nhất thì ở trận thứ hai, trận thứ ba cho đến về sau đều bị thua.
Hiện tại Tộc Vương thị chỉ còn lại Vương Ương và Vương Nghiệp, còn có một tộc nhân khác tu vi ở Nhân Hoàng cảnh tứ trọng.
Vương Băng Tâm đã thua ở trận trước đó.
Nàng bại trong tay của Đông Phương Hồng Hiên thuộc Đông Phương gia tộc.
Mà Đông Phương Hồng Hiên lại được Đông Phương gia tộc vinh danh gọi là tuyệt đại thiên tài vạn năm khó gặp một lần.
Vương Băng Tâm thua cũng là sự thật không thể chối cãi.
Nửa nén hương sau.
Vương Nghiệp lên sân đấu.
Phía trên võ đài ngoại trừ Vương Nghiệp còn có một tên nam tử mặc hồng bào ước chừng hai mươi tư tuổi, trong ánh mắt của hắn tràn ngập ý chí chiến đấu kiên định không gì sánh được.
Tu vi của hắn ở Nhân Hoàng cảnh tứ trọng.
Người này chính là Đông Phương Hồng Hiên thuộc tộc Đông Phương thị.
Tuy nói lần tỉ võ tranh giành quyền sở hữu Nhân Hoàng tháp này đã đến gần với trận đấu cuối.
Nhưng vẫn còn có ba mươi vị võ giả chưa lên đài, mà Vương Nghiệp thì không cần phải ra sân đấu khiêu chiến với Đông Phương Hồng Hiên.
Thế nhưng hắn lại ra sân đấu.
Hắn muốn chiến thắng Đông Phương Hồng Hiên, để chứng minh thực lực của mình so với Đông Phương Hồng Hiên càng mạnh hơn, vả lại cũng để kéo lại ván thua lúc nãy.
Dù sao Vương Băng Tâm cũng thất bại dưới tay Đông Phương Hồng Hiên.
“Vạn Kiếm Quy Tông, Ngự Thiên!”
Vương Nghiệp mở ra hai tay, trực tiếp sử dụng tuyệt kỹ mạnh nhất của bản thân.
Hắn biết rõ thực lực của Đông Phương Hồng Hiên, cho nên ngay từ đầu đã dốc toàn lực ứng phó.
Vút!
Từng dãy kiếm khí như Khổng Tước xoè đuôi, tách ra những tia hào quang sặc sỡ nhiều màu.
Lúc mấy vạn kiếm khí này hợp thành một thể, một thanh phi kiếm dường như mang theo tất cả sức mạnh xuyên thấu trời đất, hướng về chính diện Đông Phương Hồng Hiên bay vút đi.