Đôi mắt bị băng kín không nhìn thấy gì, cảm giác đau nhức còn đó, chắc chắn cuộc phẫu thuật kia đã thành công rồi.
Từ sau khi tỉnh lại, biết được mình bị Mục Tiêu Hằng đưa đi, cô luôn muốn tìm mọi cách để tự tử, nhưng Tiêu Hằng luôn cố gắng cứu sống cô.
Để đón cô về một căn nhà giữa cánh đồng xanh như trong ước mơ mà cô đã nói với anh hồi cấp 3, Mục Tiêu Hằng đã phải chuẩn bị rất lâu, anh luôn phải giấu giếm Thẩm gia để chuẩn bị, anh còn đề phòng bất trắc mà mua các thiết bị phẫu thuật tiên tiến, thuốc thang đầy đủ trong nhà để khi cô có gặp bất trắc gì thì không cần phải đi bệnh viên.
Vì nếu đi viện chắc chắc Thẩm Dịch Quân sẽ đến bắt cô trở về, mà Tiêu Hằng cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Khoảng thời gian ấy thật sự khó khăn đối với cô và anh.
Cuối cùng sau bao nhiêu nỗ lực cùng sự chân thành của Tiêu Hằng, tâm lý cô đã bình thường trở lại, không còn nhiên phát điên tự gây hại cho chính mình nữa.
"Hôm nay anh làm món sườn xào chua ngọt mà em thích ăn nhất, đây, anh tách xương ra rồi đấy."
"Anh chăm em giống như ba chăm con gái vậy." Cô há miệng chờ đợi anh đút.
Tiêu Hằng bật cười lắc đầu bất lực, anh xúc một thìa cơm với thịt đút vào miệng cô.
"iều ế." (Dịch: Nhiều thế.)
Hai bên má phồng lên đầy một miệng cơm, đôi mắt tuy mất đi cái hồn của nó nhưng vẫn rất long lanh nhiễm đầy ý cười, nhìn cô đáng yêu như vậy khiến trái tim anh tan chảy, không nhịn được mà hôn chụt một phát lên má cô.
Kiều Di ngượng đến đỏ ửng mặt, tuy rất nhiều lần bị anh hôn, nhưng cô lại không thể không ngượng được.
Cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lòng.
"Anh lại trêu em."
"Ừ, tại em đáng yêu quá mà." Nói xong, anh lại mổ chụt thêm phát nữa vào môi cô.
Kiều Di ngượng đến phát bực, cô bực mình la lên: "Đừng có trêu em nữa, em muốn ăn cơm."
Thấy cô thật sự tức giận, Tiêu Hằng nhanh chóng đầu hàng: "Được rồi, được rồi, không trêu em nữa, nào, aaa đi..."
"Em muốn ăn rau."
"Được, rau thì rau."
"Anh cũng ăn đi chứ."
"Nhìn em ăn anh cũng thấy no."
"Anh!"
"Xin lỗi, thật sự không trêu nữa."
"Gâu gâu." Chú chó nãy giờ chui xuống gầm bàn nằm, lặng lẽ ăn cơm chó của hai người đến phát ngán, kêu lên kháng nghị.
Căn nhà ấm áp đầy tiếng cười hạnh phúc, hai người không biết rằng, một cơn bão to sắp sửa ập đến.1
***
Khác với chỗ Tiêu Hằng và Kiều Di, thì ở căn biệt thự âm u được bao quanh rừng cây kia, trong đó có một con quỷ đang phẫn nộ vì không tìm thấy con mồi của mình.
"Chết tiệt!"
Thẩm Dịch Quân phẫn nộ đập phá đồ đạc trong thư phòng, Lục Cảnh đứng một bên chỉ biết đứng im không dám ngăn cản.
"Tại sao?! Tại sao lại không tìm ra được! Hả?!" Vớ lấy cốc cà phê đã uống cạn trên bàn, hắn ném về phía Lục Cảnh, chiếc cốc đập mạnh vào trán của cậu, máu tuôn ra từ miệng vết thương.
"Lão đại-"
Cậu chưa kịp nói hết câu đã bị Thẩm Dịch Quân chặn lời.
"Đừng có gọi tôi là lão đại, nuôi các người bao nhiêu năm nay, có mỗi tìm một người phụ nữ thôi, mà tận 3 năm! 3 năm vẫn không có tin tức gì!" Hắn vừa bất lực vừa phẫn bộ gào lên.
Cạch.
Cánh cửa thư phòng mở ra, Diệp Phi Phi mặt hằm hằm đi vào, trên tay bê một khay thức ăn, hai tay run rẩy kiềm chế sự tức giận của mình.
Khi đứng ngoài cửa, cô ta đã nghe thấy hết cuộc đối thoại từ đầu đến cuối.
"Cút ra ngoài, ai cho em cái quyền tự ý vào đây?!" Khác xa với dáng vẻ 'tình chàng ý thiếp' 3 năm về trước, hiện giờ khi nhìn thấy Diệp Phi Phi, Thẩm Dịch Quân chỉ cảm thấy phiền phức, nếu không phải vì giác mạc của Kiều Di đang ở trên mắt của Phi Phi thì hắn đã chấm dứt với cô ta từ lâu rồi.
Từ khi Kiều Di biến mất, hắn thật sự đã nhận ra mình cần cô đến nhường nào, chỉ có cô mới thỏa mãn được hắn, chỉ có cô mới cho hắn cảm giác chinh phục.
Còn về Diệp Phi Phi, hắn đã nhận ra mình không hề yêu cô ta, đúng như lời của Trương Tấn hồi trước đã nói, hắn chỉ là biết ơn cô ta mà thôi.
Nghe hắn nói nặng với mình như vậy, từ khi tháo băng ra hắn đã dần lạnh nhạt thậm chí là chán ghét Phi Phi, nhưng cô ta lại chỉ có thể tủi thân mà khóc một mình.
Nhưng nghe được cuộc đối thoại vừa nãy, Diệp Phi Phi không thể chịu thêm được nữa.
Cô ta đặt mạnh khay thức ăn xuống bàn uống nước tạo nên tiếng vang lớn, cảm xúc uất ức bấy lâu nay bắt đầu tuôn trào: "Tên khốn nạn nhà anh, mấy năm trước tôi ngu ngốc lắm mới yêu anh, hiện giờ anh muốn tìm lại Bạch Kiều Di sao? Anh đã bảo cô ta hiến giác mạc cho tôi cơ mà!" Dừng một lúc, Phi Phi tiếp tục nói: "Kể cả giờ anh có tìm thấy cô ta, có khi giờ đã trở thành một bộ xương khô rồi, hoặc có khi đang nằm trong vòng tay người đàn ông khác cũng không chừ- Á!"
Thẩm Dịch Quân không chút lưu tình cho Diệp Phi Phi một cú vả mạnh khiến cô ta ngã xuống đất, đau rát trên má làm cô ta bàng hoàng: "Anh tát tôi?"