Thẩm Dịch Quân ngồi bên cạnh giường, hai bàn tay to lớn thô ráp nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Kiều Di.
Trong đầu Thẩm Dịch Quân vẫn luôn nghĩ lại về câu nói của vị bác sĩ vừa nãy.
Khẽ liếc nhìn gương mặt không cảm xúc của cô, hắn im lặng dời mắt.
“Phi Phi nói, cậu ấy đang mang thai.”
Băng gạc đã được thay cái mới, tâm trạng của Kiều Di đã ổn định hơn vừa nãy.
“…”
“Anh biết, phải không?” Cô quay đầu về phía hắn.
Dù đôi mắt vẫn đang quấn băng nhưng Thẩm Dịch Quân vẫn có cảm giác đôi mắt sắc bén thù hận của người phụ nữ kia đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Anh…anh không biết.” Thẩm Dịch Quân căng thẳng nắm chặt tay.
Tâm trạng căng thẳng của Thẩm Dịch Quân rất dễ dàng nhận ra được, Kiều Di nghe thấy từng nhịp hô hấp của Thẩm Dịch Quân dần trở nên nặng nề hơn.
Cô nhếch khóe miệng.
“Súc sinh…anh còn là con người không?” Tuy giọng cô có hơi nghẹn ngào nhưng Kiều Di lại không khóc.
Đôi mắt này, cô vẫn cần.
“…”
“Cậu ấy đang mang thai đấy, là con của anh, sao anh lại có thể làm ra một việc kinh khủng như vậy!” Kiều Di kích động gào ầm lên, đột nhiên một cơn đau mắt làm Kiều Di tỉnh táo trở lại.
Do quá đau, Kiều Di ôm mắt kêu lên thành tiếng.
Thẩm Dịch Quân hoảng hốt luống cuống an ủi cô.
“Anh thật sự không biết, em đừng nổi giận.”
Kiều Di giật mạnh bàn tay mình ra, nhanh như chớp vung mạnh tay hướng đến chỗ giọng nói kia phát ra.
Tiếng chát mạnh vang vọng khắp phòng.
Động tác của Kiều Di quá nhanh, Thẩm Dịch Quân không kịp phản ứng lại, hắn đơ người một lúc.
Bên má trái nóng lên, đau rát không ngừng.
“Đừng coi tôi như là kẻ ngu! Trước khi cuộc phẫu thuật diễn ra chắc chắn sẽ phải kiểm tra sức khỏe, thật sự là anh không biết!?” Cô nghiến răng căm hận hỏi.
“…”
“Với cả Diệp Phi Phi không thể không nói với anh, cậu ấy yêu anh như vậy, chắc chắn sẽ dùng đứa con này để giữ anh lại.”
“Thật ngu ngốc…”
Kiều Di cười lên.
Tựa như đang cười sự ngu ngốc vì tình của cô bạn Phi Phi.
Cũng tựa như cảm thấy bi thương cho chính số phận khốn khiếp mà hai cô gặp phải.
“Nếu đã không còn yêu, vậy tại sao anh lại phải ép chết cậu ấy? Dù gì Phi Phi cũng đang mang thai, sao anh không nể tình cậu ấy đang mang trong mình dòng máu của anh mà tha cho mẹ con họ một mạng cơ chứ?” Kiều Di đờ đẫn lẩm bẩm, cả người như trở nên héo úa không có chút sức sống nào.
Vừa mới mấy hôm trước, hai người vẫn còn đang vui vẻ hạnh phúc bên cạnh nhau.
Hiện tại, hai người như bị một tấm kính trong suốt dày đặc sự hận thù ngăn cách.
Đúng là tương lai không biết trước được điều gì sẽ xảy ra.
Thẩm Dịch Quân cười nhạt, bên má đã hiện lên dấu vết vừa bị đánh, nhưng vẫn không giảm đi phong độ của hắn.
Con ư? Đứa con này chỉ là ngoài ý muốn.
Hắn không cần, không muốn, không thích.
Thì tại sao phải tha cho nó làm gì?
Thêm cả mẹ của nó nữa, rõ ràng hắn đã bắt uống thuốc tránh thai, giờ bị kết cục như vậy thì trách hắn?
Tuy trong lòng khó chịu nghĩ vậy, nhưng Thẩm Dịch Quân không dám nói ra.
Nếu mà hắn nói ra, Kiều Di sẽ hận hắn thêm mà thôi.
Hiện giờ thì cứ im lặng chịu đựng để tâm trạng cô đỡ hơn đã.
Dù gì hai người bọn họ cũng đã hạnh phúc trong một khoảng thời gian.
Tuy là hắn thế chỗ Mục Tiêu Hằng, nhưng Thẩm Dịch Quân không tin Kiều Di chưa từng rung động với hắn.
Chắc chắn sẽ có, dù một ít thôi cũng được.
“Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ lo hậu sự cho Diệp Phi Phi.”
Kiều Di nằm nghiêng sang một bên, trùm chăn lại, không nói gì.
Nhìn bóng lưng của cô quay về phía mình, Thẩm Dịch Quân nắm chặt tay lại.
Diệp gia.
Đừng trách Thẩm Dịch Quân này nhẫn tâm.
Đều vì năm lần bảy lượt con gái Diệp Phi Phi của các người động đến giới hạn của tôi.
Đến khi sắp chết rồi mà vẫn phải chọc giận tôi cho bằng được.