Kiều Di nắm chặt bàn tay của Thẩm Dịch Quân, cả người hơi run lên vì lạnh.
Đã 2 ngày hai người ở nơi này.
Ngày đầu tiên thì làm chuyện thân mật, mặn nồng hệt như cặp đôi mới cưới.
Sáng hôm nay thì nghỉ ngơi vì làm việc quá sức.
Đến tối, không biết Thẩm Dịch Quân nổi cơn điên khùng gì mà kéo cô ra biển đi dạo.
Lạnh chết người.
Cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của Kiều Di, Thẩm Dịch Quân cởi áo khoác ngoài khoác cho cô, hỏi: “Em quên hôm nay là ngày gì à?”
Ngày gì?
Nghĩ ngợi một lúc, Kiều Di mới nhớ ra.
Là sinh nhật của cô.
Chắc do mấy hôm nay toàn ăn với ngủ nên đầu óc cô có phần trì độn hơn.
“Thế anh dắt em ra biển làm gì?”
“…Trong sách người ta nói đi dạo trên bờ biển là một cách tăng tình cảm.” Trên mặt Thẩm Dịch Quân hiện rõ suy nghĩ của hắn.
Không hiệu quả, lừa đảo.
“…”
Kiều Di nhịn cười, nhưng bỗng nhớ đến một việc gì đó, khóe miệng đang dần giương cao từ từ hạ xuống.
Kiều Di nhìn sâu vào khuôn mặt kia.
“Em muốn đi đến chỗ ngắm sao.”
“Được.”
Cả một đoạn đường chạy xe đến nơi đấy, Kiều Di trầm mặc lạ thường, Thẩm Dịch Quân đang tập trung lái xe nên cũng không để ý lắm.
Đến nơi, cô xuống xe trước, chạy nhanh vào khu vực ngắm sao.
Thẩm Dịch Quân cũng chạy theo sau, khi thấy Kiều Di chạy nhanh đến phía lan can, sắc mặt hắn thay đổi.
“Kiều Di…”
Nhưng không giống suy nghĩ đáng sợ của hắn, Kiều Di chỉ đơn thuần là phấn khích.
Cô hít sâu một hơi, cảm nhận được không khí trong lành đang tràn vào phổi, cô tươi cười quay người nhìn hắn.
“Sao vậy?”
“…Không có gì.” Thẩm Dịch Quân mím môi.
Có lẽ do mấy hôm nay quá căng thẳng về vụ việc Thẩm gia nên tâm lý hắn có chút căng thẳng.
“Mà anh mua bánh kem chưa?”
Ánh trăng chiếu lên người Kiều Di, ánh mắt cô mong chờ nhìn hắn.
Thẩm Dịch Quân kìm nén cảm giác khác lạ đang nảy sinh trong lòng.
“Có, anh mua rồi, em đợi một chút, anh ra xe lấy.”
“…” Kiều Di không trả lời.
Thẩm Dịch Quân quay người đi về phía chiếc xe.
Nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, giọt nước mắt chảy xuống gò má Kiều Di.
Đã đến lúc hạ màn rồi.
“Ba xin lỗi.”
“Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ không bảo vệ được cho con…”
“Đừng lo, anh sẽ về, anh hứa.”
“Nếu không có hắn, hai ta vẫn sẽ là bạn, phải không?”
Sự ngọt ngào chết người này, suýt chút nữa khiến cô muốn quên đi tất cả mà làm lại từ đầu.
Kiều Di dùng lực ngồi lên lan can, cảm nhận từng luồng gió mát lạnh thổi vào người, áo khoác mà Thẩm Dịch Quân khoác vào người cô lúc nãy từ từ trượt xuống, rơi xuống biển sâu không thấy đáy.
Thẩm Dịch Quân quay lại đã thấy cảnh tượng này.
Làn váy bay theo gió, đôi chân đung đưa, ánh mắt Kiều Di lạnh lùng nhìn hắn.
Cảm giác lạ thường lại một lần nữa dâng lên.
“Em ngồi trên đấy làm gì?” Hắn nhíu mày: “Xuống đi, nguy hiểm lắm đấy.”
“Anh không biết, hay giả vờ không biết vậy?”
Lời nói ấy như xé toạc lớp màn giả dối ngọt ngào.
“Diễn xuất của tôi lộ liễu như vậy, tự nhiên đang hận anh chuyển sang dịu lại đi đăng kí kết hôn với anh, Thẩm Dịch Quân, anh giả ngu, hay là tự lừa dối lòng mình.”
Thẩm Dịch Quân đã biết.
Cảm giác lạ thường này là gì rồi.
Bất an, bất lực, sợ hãi.
Hắn có cảm giác, mình sắp mất đi Kiều Di thật rồi.
Nhưng hắn không dám đối diện với sự thật này.
“Em xuống đây với anh, đừng như vậy, em khác thường lắm đấy.” Thẩm Dịch Quân muốn tiến lên đỡ Kiều Di.
Thấy hắn tiến đến, Kiều Di bám vào cái cây bên cạnh, dứt khoát đứng lên.
Hành động này của Kiều Di khiến Thẩm Dịch Quân ngay lập tức dừng chân, không dám tiến lên nữa.
Bánh kem rơi xuống.
Bàn chân trần đứng trên lan can sắt, một tay Kiều Di bám vào thân cây, một tay buông thõng bên người, phía sau là biển sâu vô tận, chỉ cần sẩy chân là cả người đều rơi xuống.
Gió thổi mạnh, như muốn thổi luôn người phụ nữ đang dùng mạng sống của mình khiêu khích hắn.
Kiều Di vén tóc ra sau tai.
“Anh đã từng…dùng chính lời nói, hành động đối với Phi Phi lúc trước, để đối xử với tôi lúc này, có phải hay không?”
Giọng nói Kiều Di có chút run rẩy, không biết là vì sợ hãi khi đứng trước tử thần, hay là do một cảm xúc khác.