Beta: Nhược Vy
Lục Di Ninh ra sau núi không vì điều gì khác, đơn thuần là xem thử có thảo dược nào dùng được cho Tần Dục không, cho nên lúc người khác ngẩng đầu ngắm cảnh thì nàng vẫn cúi đầu, thỉnh thoảng tìm kiếm trong bụi cỏ khiến cả hai tay đều dính đầy bùn, cũng không có ý chê bẩn.
Nàng tận tâm tận lực tìm thảo dược ở góc đằng kia, trong mắt người khác lại là một đứa ngốc đang lắc lư trong đống cỏ dại...
Một đường đi tới, Lục Di Ninh tìm được vài loại thảo dược, nhưng đều là loại thông thường hoặc ở chỗ Hồ đại phu cũng có, nàng không hái thảo dược xuống ngay, ngược lại tìm được vài đóa hoa nhìn rất xinh đẹp, cài lên trên đầu của mình. Cảm thấy hoa này so với những trang sức mà đôi khi Tần Dục cho nàng còn đẹp hơn.
Tần Dục dễ nhìn như vậy, nàng cũng muốn bản thân dễ nhìn một chút.
Đang chuyên tâm tìm thảo dược thì đột nhiên có người hướng về phía mình nói: "Không hay, đã xảy ra chuyện rồi!"
Xảy ra chuyện? Đã xảy ra chuyện gì? Lục Di Ninh khó hiểu nhìn về phía cung nữ đang chạy tới, hai vú già phía sau nhanh chóng tiến lên chắn trước mặt nàng --- Lời của Vương gia chính là đạo lý, không thể để cho người khác tới gần Vương phi.
"Đột nhiên nương nương của chúng ta ngất đi, ta không đỡ nổi ngài ấy, vị ma ma này, xin người giúp ta một chút đi." Nha hoàn kia khóc lóc nói.
Hai vú già của Lục Di Ninh cự tuyệt ngay lập tức: "Ngươi nhanh đi tìm người đi, chúng ta không thể rời khỏi Vương phi của chúng ta được!"
"Van cầu các ngươi, nếu như nương nương chúng ta xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ bị đánh chết!" Người này khóc lên, nhìn cực kỳ đáng thương.
Hai vú già có chút đồng tình, Lục Di Ninh lại nghi ngờ nhìn về phía nha hoàn kia --- trên người của nàng ta có một mùi...là mùi của mê dược.
Thân thể này của nàng có hai chỗ tốt rất lớn, một là tốc độ khôi phục đặc biệt nhanh, cái khác chính là mũi cực thính.
Đồ vật như mê dược không phải là thứ tốt, mà Tần Dục từng dặn qua, nếu có người dám gây bất lợi với nàng, nàng hãy đánh cho người kia một trận!
Đột nhiên Lục Di Ninh xông lên, hướng về phía mũi nha hoàn kia đánh một quyền.
Nha hoàn kia rất thông minh, cho nên mới được giao cho nhiệm vụ như vậy, thậm chí chủ tử sau lưng nàng ta luyến tiếc nàng ta sẽ bị hủy trong nhiệm vụ, vì vậy đã an bài đường lui cho nàng ta.
Nhưng nàng ta chung quy vẫn là một nữ tử bình thường, dù thân thủ so với người thường linh hoạt hơn một chút, cũng không linh hoạt đến nơi đến chốn.
Lục Di Ninh không giống vậy, sau khi luyện công phu đó, tuy rằng không đến mức có bản lĩnh đánh ngàn quân nhưng khí lực của nàng trở nên mạnh hơn rất nhiều, cộng thêm vô số lần phải chạy trốn đã khiến cho thân thủ của nàng nhanh nhẹn hơn so với người thường.
Huống chi...thời điểm nàng làm việc thường sẽ quên đi việc mình có thể bị thương, không quản cũng không để ý.
Giống như hiện tại, nàng không chút do dự xông lên đánh người.
Một quyền của Lục Di Ninh nện xuống, mũi của nha hoàn kia lập tức bị gãy, máu mũi phun ra, khiến cho khuôn mặt của nàng ta thoạt nhìn đầy máu me nhầy nhụa rất đáng sợ.
"Vương phi!" Nha hoàn kia bị đánh đến tỉnh, đây là có chuyện gì, sao người này vừa tới đã đánh người?
Dĩ nhiên Lục Di Ninh sẽ không quan tâm đến lời nói của nàng ta, nàng nâng chân, tiếp tục đá một cược vào bụng người nha hoàn kia, trực tiếp đạp ngã, rồi còn xông tới ngồi lên người nàng ta...
Đám người cách đó không xa chuyên bảo hộ cho Lục Di Ninh vốn đã nhìn chằm chằm nha hoàn kia, tránh để cho nàng ta nóng lên đánh người bị thương, không ngờ có thể thấy một màn như vậy, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người. (゚д゚;)
Vương phi của bọn, thật sự quá lợi hại...(゜ロ゜)
Chẳng qua là vì sao Vương phi lại đánh người? Theo lý thì nàng hẳn không biết được nha hoàn kia có vấn đề Description: ✌.ʕʘ‿ʘʔ.Description: ✌...Quả nhiên kẻ điên và đứa ngốc đều không thể trêu vào.
Lục Di Ninh cũng không biết xung quanh mình còn có người bảo hộ, mấy quyền của nàng giáng xuống đã khiến người ta hôn mê, lúc này đây trên nắm tay nàng đã tràn đầy vết máu.
Tay của nàng có chút đau, nhưng không có Tần Dục bên cạnh, sẽ không có ai vì vết thương nhỏ của nàng mà đau lòng không thôi, nàng cũng không để tâm đến.
Đá kẻ hôn mê sang một bên, Lục Di Ninh bắt đầu tìm xem chỗ vừa bị nàng ta ép có thảo dược dùng được hay không.
"Vương... Vương phi..." Mắt của hai vú già kia đều trợn tròn lên, chẳng qua nha hoàn này đến xin giúp đỡ mà thôi, sao Vương phi lại đánh người ta thành như vậy?
"Ngươi, ngươi giết người rồi phải không? Đến cùng là ngươi muốn làm gì?" Đúng lúc này, đột nhiên có người từ bên cạnh nhảy bổ ra, không phải Ngũ hoàng tử Tần Tề thì còn ai?
Ngữ Hoàng tử Tần Tề vô cùng nghịch ngợm, hay gây sự lại không thích đọc sách, chuyện duy nhất khiến hắn vui vẻ chính là chuyện cưỡi ngựa bắn tên, tất nhiên là không kiên nhẫn lắng nghe một lão hòa thượng lải nhải giảng kinh.
Hắn cảm thấy rất phiền, dứt khoát lấy cơ đi nhà xí mà chạy ra ngoài.
Tuổi hắn còn nhỏ, Vĩnh Thành đế và Thục phi lại không quản, cho nên đi ra thì sẽ không trở về, tính toán đi xem nữ nhân ngốc dám đút cỏ dại cho Đại hoàng huynh.
Vừa vặn Lục Di Ninh đang đi ra phía sau, ở xa xa hắn đã nhìn thấy nên cũng đi theo, chỉ là trên đường đột nhiên có người ngăn lại, nói có nương nương phía trước, không cho hắn đi qua, cho nên mới bị trì hoãn một hồi lâu.
Không phải chỉ là một nương nương thôi sao? Ở trong cung hắn gặp được còn thiếu à? Tần Tề sai thái giám bên người đẩy cung nữ đang ngăn cản hắn rồi đuổi theo, kết quả vừa lúc nhìn thấy Lục Di Ninh đang đánh người.
Vẫn luôn sống dưới sự bảo hộ của Thục phi, cho nên khi Ngũ Hoàng tử nhìn thấy mặt nha hoàn kia chảy đầy máu thì bị dọa sợ, mãi đến khi người vú già ở bên người Lục Di Ninh mở miệng, mới dám nhảy ra một cách đầy chính nghĩa.
Hắn cảm thấy nữ nhân này thật đáng sợ, đút đồ bậy bạ cho Đại hoàng huynh thì thôi đi, đã vậy còn đem nha hoàn đánh thành như vậy, nữ nhân kia có thể làm tẩu tử của hắn ư? Nào có xứng đôi với Đại hoàng huynh của hắn.
Lại nói tiếp, thuở nhỏ Tần Tề đã bị Thục phi chỉ bảo phải học tập Tần Dục, cho nên hắn không thích Tần Dục, nhưng cũng sùng bái Tần Dục vô cùng.
Ngũ Hoàng tử đột nhiên xuất hiện, Lục Di Minh chỉ thản nhiên quét mắt nhìn thoáng qua một cái, không để tâm mà tiếp tục xem xét thảo dược.
"Này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy!" Tần Tề đi tới bên người Lục Di Ninh, lay lay tay của nàng.
Lục Di Ninh lách người nhanh chóng né tránh, rồi đề phòng nhìn hắn, vùng xung quanh lông mày gắt gao nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Trước đó lúc Tần Tề nhìn thấy Lục Di Ninh đánh người thì đã bị Lục Di Ninh làm cho hoảng sợ, hiện tại nhìn Lục Di Ninh đang ở ngay trước mặt hắn so ra còn thấp hơn cả một cái đầu, dáng vẻ, khuôn mặt đó, khiến hắn không cảm thấy sợ nữa, chẳng qua đối với nữ nhân này vẫn chán ghét như trước.
"Ngươi, cái đứa ngốc này, dưạ vào cái gì mà gả cho Đại hoàng huynh, ngươi...A!" Tần Tề nói còn chưa dứt lời, đã bị Lục Di Ninh đá cho một cước, nhất thời kêu lên, vừa tức giận chỉ vào Lục Di Ninh: "Ngươi lại dám đánh ta!"
Vì cái gì mà ta không dám đánh ngươi? Lục Di Ninh nhìn Tần Tề, chỉ cảm thấy thấy người này có chút kì lạ.
"Ngươi, đứa ngốc này..." Tần Tề nói, nhưng tiếp tục chưa dứt lời thì Lục Di Ninh đá thêm một cước, khiến hắn đem câu nói kế tiếp nuốt ngược trở vào.
Tần Dục đã nói qua, nếu có người nói nàng ngốc thì nàng cứ việc đánh, mà nàng vẫn luôn nghe lời Tần Dục...hành động của Lục Di Ninh là đúng lý hợp tình.
Tần Tề thân là Hoàng tử, chưa từng bị đánh lần nào, hiện tại bị đá hai cái...Ban đầu còn nghĩ rằng không thể đánh nữ nhân, lúc này nổi giận, vung quyền đánh về phía Lục Di Ninh.
Hắn đối với bản thân rất có tự tin, một người có thể đánh hai thị vệ, bảy tám tên thái giám như hắn mà không đánh lại một nữ nhân nhỏ bé sao?
Tần Tề... thật sự đánh không lại Lục Di Ninh.
Trước đây lúc đánh nhau cùng đám thị vệ và thái giám, những người kia có ai dám đánh hắn? Thứ công phu hắn học cùng bọn họ cũng chỉ là thứ màu mè bày vẽ cho có.
Lục Di Ninh đánh người không có phương pháp gì, nhưng nàng vẫn biết đánh chỗ nào gây đau, đánh nơi nào khiến cho người khác chịu không nổi phải cầu xin tha thứ...
Tần Tề chỉ ăn hai cái nhẹ thôi đã ôm bụng ngã xuống. Thật ra vận khí của hắn rất tốt, vừa rồi Lục Di Ninh dùng quyền đánh vào mặt người ta thì tay đã bị thương, cho nên không trực tiếp đánh vào mặt nữa, mặt mũi hắn mới có thể bảo toàn.
"Ngươi, độc phụ này, ngươi...." Tần Tề ôm bụng đau đến muốn khóc, thật sự rất đau được không!
Lục Di Ninh không hiểu "Độc phụ" là gì, nhưng không tiếp tục đánh hắn nữa, ngồi ở một bên, quay trở lại công việc tìm thảo dược.
Hai vú già của Lục Di Ninh vốn lá gan đã không lớn, lúc này mặt mũi lại càng trắng bệch, Vương phi của các nàng vậy mà dám đánh một Vương gia, này..này....Đột nhiên các nàng cảm giác bản thân sắp mất mạng tới nơi.
Sắc mặt vài thị vệ che chở cho Lục Di Ninh cách đó không xa cũng giống vậy, vô cùng trắng bệch, không biết nói gì hơn, Vương phi lợi hại như vậy, nào cần người khác bảo hộ. Cho nên, đến cùng là bọn họ đến đây để làm gì?
Những người này còn đang nghi hoặc, phía trước đột nhiên có người đến nói: "Tiêu Quý phi và Thục phi sắp tới đây, rút lui!"
Thân phận Vương phi của bọn họ rất tốt, Tiêu Quý phi và Thục phi cũng không thể làm gì nàng, hai vị nương nương kia đến đây, cũng không có khả năng giở thủ đoạn gì, bọn họ có thể rút lui được rồi.
Những người này rời đi rất nhanh, mà Tiêu Quý phi và Thục phi cũng đến rất nhanh.
Thời điểm hai người đi tới, Lục Di Ninh đã tìm thấy thảo dược có thể dùng dưới một gốc cây, nàng cầm nhánh cây bắt đầu đào, mà bên cạnh nàng, Ngũ Hoàng tử Tần Tế còn đang hô "Độc phụ".
Chuyện lần này là do Tần Diệu an bài, nhưng Tiêu Quý phi cũng biết, thậm chí còn phối hợp với sự an bài của Tần Diệu, cho nên mới cố ý đến đây, bà vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy kẻ ngốc Đoan Vương phi kia bị vũ nhục, không ngờ tới...
Bà nhìn thấy gì? Đây là có chuyện gì?
"Mẫu phi! Nàng đánh ta, nàng còn giết người!" Trước đó Ngũ Hoàng tử Tần Tề còn đau đến không chịu được, đột nhiên hiện tại không còn đau nữa, hắn chống người lên, chạy về phía Thục phi, cảm thấy ủy khất vô cùng.
Hắn từng này tuổi rồi, còn chưa bị đau vậy bao giờ!
Giết người? Tiêu Quý phi và Thục phi cùng nhìn về phía người đang nằm bên cạnh Lục Di Ninh, mà khi Tiêu quý phi nhìn thấy trang phục của người kia, một khuôn mặt được dưỡng tốt như vậy lại méo mó, ai nói cho bà biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì được không? Người bà phái tới sao lại hôn mê?
Tần Tề kể rõ mọi chuyện.
"Mẫu phi, Tiêu Quý phi, nữ nhân này thật sự là người điên, nàng bất ngờ đánh chết một nha hoàn, còn đánh ta!" Lúc này Tần Tề đã hận Lục Di Ninh đến nghiến răng.
"Hai...hai vị nương nương, nàng ta không chết." Một vú già bên người Lục Di Ninh nói, vừa rồi các nàng đã nhìn qua nha hoàn kia, còn sống, chưa chết.
Sợ chủ tử nhà mình phải gánh tội danh giết người trên lưng, vú già còn lại đá một cược vào nữ nhân đang hôn mê kia, quả nhiên nữ nhân kia động đậy, chậm rãi mở mắt.
Hai vú già nhẹ nhõm thở dài một hơi, mà bên kia, Lục Di Ninh còn đang đào thảo dược.
Nhi tử của mình bị đánh, Thục Phi rất tức giận, nhưng chỉ nhìn bề ngoài Tần Tề thì thật sự không nhìn ra vết thương nào, hiện tại còn đang nói chuyện mười phần mạnh mẽ...
Huống chi, nhi tử nàng bị một ngốc tử vừa gầy vừa nhỏ đánh, chẳng lẽ bà còn có thể đi tìm đứa ngốc kia để răng dạy? Cuối cùng, Thục phi chỉ có thể nhịn.
Tiêu Quý phi cũng không thể làm gì, lần này bà vốn đến xem kịch vui, không ngờ trò hay này lại thành ra như này...
Đáy mắt Tiêu Quý phi chợt hiện lên tia sáng, hiện tại bà muốn đem tất cả dấu vết xóa hết, nhất là nam nhân kia, càng phải giải quyết sạch.
Mà bên kia, hai thị vệ khiêng một nam nhân đến sân viện của Tiêu Quý phi, đột nhiên phát hiện nơi này phòng thủ cực kỳ lỏng lẻo.
Chuyện lần này đột nhiên đến, tuy bên trên phân phó nghĩ cách vu oan Tiêu Quý phi, nhưng tình huống có chút khó khăn, cho nên bọn họ chỉ tính toán đem nam nhân kia ném ở chỗ bên cạnh sân viện Tiêu Quý phi.
Nhưng hiện tại...dường như Tiêu Quý phi không có ở trong sân viện, phòng thủ cực kỳ lỏng lẻo.
Trèo lên tường sân viện, hai người kia đem nam nhân trên lưng ném xuống.
Vốn dĩ nam nhân kia đang ngất, bị ném như vậy thì tỉnh ngay