Beta: Nhược Vy
Lúc choáng váng sắp bất tỉnh, Chiêu Dương biết mình chắc chắn đã mắc mưu người khác, vạn phần hối hận.
Mà trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có người đang cởi y phục của mình thì càng hận không thể chết đi. Khi đó cả người nàng vô lực, căn bản không có biện pháp phản kháng.
Sau đó trong cảm xúc tức giận và nôn nóng, nàng ngất đi.
Lúc này, Chiêu Dương vì đau mà tỉnh lại, mà sau khi tỉnh lại, ngoại trừ cảm thấy trên người có mấy chỗ như bị kim đâm, vậy mà nàng còn cảm giác được… có người đang sờ ngực nàng?!
Nơi đó không phải nơi người khác có thể sờ! Chiêu Dương vừa tức vừa gấp, mở to mắt ra, trở tay tát một cái vào người đang khinh bạc mình.
Cái tát của nàng mang theo hận ý mãnh liệt, nhưng cả người lại không có chút sức lực cho nên trong mắt người khác cũng chỉ là một cái tát nhẹ như bông.
Lục Di Ninh gắn lại cây trâm vừa dùng để đâm Chiêu Dương lên đầu, ghen ghét nhéo người Chiêu Dương một chút, sau đó nhìn Chiêu Dương mở mắt ra.
Lúc Chiêu Dương mở mắt, hận không thể băm người đã khinh bạc mình thành trăm mảnh, sau đó... nàng lại thấy Hoàng tẩu của nàng đang dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn nàng.
Đây là chuyện gì? Chiêu Dương ngẩn người, thử thăm dò gọi một tiếng: “Hoàng tẩu?”
“Ừ.” Lục Di Ninh nhàn nhạt đáp lại, lau huyệt vị vì bị đâm vào mà chảy máu của Chiêu Dương.
“Hoàng tẩu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chiêu Dương hỏi theo bản năng.
“Không biết.” Lục Di Ninh nói, duỗi tay giúp Chiêu Dương quấn chặt áo choàng.
Chiêu Dương nhìn động tác của Lục Di Ninh, đột nhiên ý thức được người khinh bạc mình vừa rồi hình như chính là Hoàng tẩu: "Hoàng tẩu, lúc nãy là người nhéo muội?”
“Ừ.” Lục Di Ninh gật gật đầu, lại hỏi: “Sao của ngươi lớn thế?”
Chiêu Dương: “...” Nàng cũng không biết mà!
“Tần Dục rất thích bóp chỗ đó của ta, ta cũng muốn nó lớn hơn.” Lục Di Ninh nói tiếp. Tuy bình thường là nàng cầm tay Tần Dục để lên ngực mình, nhưng chỉ cần để lên, Tần Dục lập tức sẽ bóp không tha, rõ ràng là rất thích bóp chỗ đó.
Nàng vẫn luôn hiếu kì với chuyện này, lúc trước còn hỏi qua Hồ phu nhân, vì sao ngực nàng sẽ sưng lên, đau nhức rồi lớn hơn, nhưng Hồ phu nhân chỉ nói một chút, còn nói chuyện này không thể hỏi người khác. Đương nhiên, nếu đều là nữ nhân, quan hệ tốt thì vẫn có thể nói về chuyện này một chút.
Chiêu Dương là nữ nhân, quan hệ cũng tốt, có thể nói chuyện.
Lúc trước trong lòng Chiêu Dương toàn là sợ hãi và phẫn nộ, nhưng bị Lục Di Ninh lăn qua lộn lại như vậy, cảm xúc đã biến mất vô tung vô tích, chỉ còn lại có sự "câm nín".
Hoàng tẩu, người nói chuyện này với ta, Hoàng huynh có biết không?
Còn Hoàng huynh của nàng... Nàng vẫn luôn cảm thấy Hoàng huynh là một người đứng đắn, hiện giờ xem ra... trước kia là nàng nhìn lầm Hoàng huynh rồi.
“Hoàng tẩu, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Chiêu Dương hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng hỏi.
Lục Di Ninh bình tĩnh lại, lời ít ý nhiều nói về chuyện đã xảy ra lúc trước, cuối cùng nói: “Hoàng huynh ngươi bảo ta mang ngươi đi, ta liền mang ngươi tới nơi này. Hồ phu nhân nói ngoại trừ tắm rửa và ngủ nghỉ, không thể không mặc đồ, ngươi muốn mặc đồ không?”
Vẻ mặt của Lục Di Ninh đơn thuần, nhưng giờ khắc này, Chiêu Dương lại không nhịn được hiểu lầm... Hoàng tẩu, lúc người ngủ, đều không mặc đồ sao?
Qua một lúc lâu, Chiêu Dương mới thu lại suy nghĩ của mình, tỏ vẻ muốn mặc y phục.
“Được rồi.” Lục Di Ninh gật đầu rồi ra cửa.
Nàng đi quá nhanh, Chiêu Dương không kịp ngăn lại, chỉ kịp nhìn hướng nàng rời đi, trợn tròn mắt lên.
Hoàng tẩu vậy mà lại đi rồi, nàng phải làm sao bây giờ?
Hoàng cung thật sự rất lớn, Hoàng tẩu của nàng chạy đi có biết dường về không, có thể gặp phiền toái gì không?
Tuy Chiêu Dương từng bị người bên cạnh xúi giục ăn uống đến nỗi trở thành một cô nương mập mạp, nhưng bởi vì nàng là nữ tử, Triệu hoàng hậu gạt nàng rất nhiều chuyện, thế nên nàng vẫn có chút đơn thuần, không cảm thấy trong hoàng cung có nhiều nguy hiểm.
Nếu không thì lúc trước nàng cũng không đến mức chỉ nghe một cung nữ truyền lời là đã đi theo.
Nhưng lúc này, nàng đã gặp nạn rồi, Chiêu Dương nghĩ nhiều, càng nghĩ càng sợ.
Sau đó, nàng còn chưa lo sợ được bao lâu thì Lục Di Ninh đã trở lại, còn mang về một bộ y phục. Còn là bộ mà nàng đã mặc lúc trước.
“Hoàng tẩu, người lấy y phục từ đâu vậy?” Chiêu Dương kinh hỉ hỏi. Nàng còn tưởng rằng chỉ có thể mượn y phục của người khác để mặc. Dù sao y phục dự phòng của nàng cũng đang đặt trong cung của Triệu Hoàng hậu.
“Nhặt được ở ngoài.” Lục Di Ninh nói. Bộ y phục này bị người khác tiện tay ném ra. Nàng ngửi được mùi hương liền nhặt nó về.
Chiêu Dương lại câm nín nhưng không dám trì hoãn, cầm y phục lên mặc vào nhanh như bay.
Nàng sống ở ngoại thành lâu rồi, đã có thể tự mặc quần áo, còn có thể tự chỉnh trang cho bản thân rất nhanh. Nàng hỏi tiếp: “Hoàng tẩu, mấy người hầu hạ bên cạnh ta như thế nào? Các nàng không có việc gì chứ?”
Lục Di Ninh quen Chiêu Dương, nhưng cũng không phải cực kỳ thân thiết. Vừa rồi nàng để ý tới Chiêu Dương, hiện tại lại không muốn nói chuyện liền không trả lời, chỉ ra hiệu cho Chiêu Dương đi theo mình.
Nếu Chiêu Dương lo lắng cho hai người kia thì thử đi xem sao cũng được.
Chiêu Dương sửng sốt, vội vàng đi theo.
Lúc này, bên phía Tần Dục, Tần Diệu đã phái thái giám mà hắn tín nhiệm điều tra tình hình—— Tần Dục nói bên trong có hai nha hoàn y phục xốc xếch nhưng hắn không tin hoàn toàn.
Thái giám nọ nhìn sơ qua, trở về gật đầu với Tần Diệu, Tần Diệu càng đen mặt: “Rốt cuộc là ai tính kế ta?”
“Ngươi nghĩ xem vì sao ngươi lại đến đây, và việc ngươi đến nơi này có những ai biết?” Tần Dục hỏi, rồi nhìn về phía Quách Phức: “Hỏi Vương phi của ngươi đến đây làm gì.”
Tần Diệu lập tức nhìn về phía Vương phi của mình.
Quách Phức liếc Tần Dục một cái, nói: “Thiếp thấy Đoan Vương, Đoan Vương phi và Vinh Vương, Vinh Vương phi đều đã đi, lại có người nói với thiếp chàng ở đây nên đến xem, người nói với thiếp là một thái giám lạ mặt, không biết đi đâu rồi.”
Lời Quách Phức, người bình thường sẽ không thấy có gì lạ, nhưng Tần Diệu lại chú ý một chỗ, đó là “Vinh Vương, Vinh Vương phi đã đi”.
Mà hắn nhạy bén như vậy là có nguyên nhân, thật ra… Quách Phức gần như giày vò hắn cả năm nay, vì có một lần nàng bắt được hắn vũ nhục Tô Minh Châu.
Hắn vừa hận vừa đố kị Tần Dục, cũng từng có tình cảm khác thường với Tô Minh Châu, lúc trước Tô Minh Châu từ hôn Tần Dục, hắn thậm chí còn muốn cưới Tô Minh Châu nhưng Tiêu Quý Phi không cho hắn cưới, gả Tô Minh Châu cho Tần Nhạc.
Trong lòng hắn ấm ức, không những không quên Tô Minh Châu mà còn ngày càng thương nhớ,sau này có một lần đến chỗ Tần Nhạc uống rượu, hắn động thủ với Tô Minh Châu nhằm nếm qua hương vị nữ nhân Tần Dục từng thích, hắn đã làm nhục nàng.
Tần Nhạc không nói gì, sau này hắn còn tìm Tô Minh Châu vài lần, nhưng từ khi đính thân với Quách Phức thì không còn qua lại. Sau đó, có một lần gặp Tô Minh Châu mà xung quanh không có ai, hắn muốn đùa giỡn nàng một lúc, không ngờ lại bị Quách Phức nhìn thấy.
Chỉ sợ là Quách Phức sẽ không tha cho hắn và Tô Minh Châu.
Người biết chuyện của hắn không nhiều, nhưng trong đó có Tần Nhạc, phải chăng lần này là Tần Nhạc tính kế hắn?
Hắn và Tần Nhạc quan hệ cũng không tốt, thậm chí hắn còn giở trò với Tô Minh Châu, Tần Nhạc hận hắn cũng là chuyện bình thường. Chỉ là hai cung nữ kia… Chuyện này là sao? Hay là… hai cung nữ kia thật ra là người của phụ hoàng?
Nghĩ đến đây, Tần Diệu cảm thấy mình đã rõ hết mọi chuyện, lúc trước hắn còn thắc mắc hai cung nữ kia là ai, nhưng bây giờ…
“Ha ha, Hoàng huynh, ngươi đã tới đây thì ta đành đi nơi khác vậy.” Tần Diệu nói, kéo Quách Phức ra ngoài.
Tần Diệu mới vừa bước ra đã gặp Vĩnh Thành đế và Thanh Vân đạo trưởng.
Vĩnh Thành Đế gặp xui xẻo ở tiệc trung thu, bắt đầu hoài nghi Tần Dục xung khắc với mình, cuối cùng cũng không nhịn được mà đi hỏi Thanh Vân đạo trưởng.
Thanh Vân đạo trưởng bày kế lâu như vậy, mua người bên cạnh Vĩnh Thành đế làm nhiều việc như vậy, chính là vì ngày này, hắn đương nhiên vô cùng cao hứng.
Chỉ là, sau thời gian bên cạnh Vĩnh Thành Đế, Thanh Vân đạo trưởng đột nhiên phát hiện Vĩnh Thành Đế không hoàn toàn ghét bỏ Tần Dục.
Nếu Vĩnh Thành Đế thật sự nghe lời hắn, sủng ái Tiêu Quý Phi và Tần Diệu đồng thời lạnh nhạt Tần Dục, thì hắn đã có thể diệt hết bè phái của Tần Dục, nhưng cả ba vấn đề này chưa có cái nào hoàn thành.
Thanh Vân đạo trưởng có thể gạt Vĩnh Thành Đế đến mức này, hiển nhiên rất giỏi đoán lòng người, hắn biết hiện giờ nếu liên tục bôi đen Tần Dục không chừng sẽ phản tác dụng, vừa lúc nghe được Vĩnh Thành Đế nói vừa rồi bên Tần Dục cũng xảy ra chuyện, không biết vì sao cũng bị hắt rượu như ông thì liền nảy ra một kế: “Hoàng Thượng, bần đạo đã gặp qua Đoan Vương, hắn long chương phượng tư, tướng mạo cực tốt, vốn không nên là một phế nhân, bần đạo đã từng thắc mắc chuyện này rất lâu, cuối cùng đã có câu trả lời.”
“Là gì?” Vĩnh Thành Đế hỏi.
“Bệ hạ và Đoan Vương đều vận khí đầy người nhưng lại xung khắc, chỉ sợ là vì vậy nên mới……” Thanh Vân đạo trưởng thở dài: “Đoan Vương lúc nhỏ vận khí chưa rõ ràng, sau lớn lên vận khí bộc phát, xung khắc càng mạnh, nhưng hắn lại không bì được long khí của bệ hạ, nên……”
Thanh Vân đạo trưởng nói ấp a ấp úng, nhưng vừa hay nói đúng những gì Vĩnh Thành Đế nghi ngờ, khiến Vĩnh Thành Đế tin hắn thêm vài phần.
Ông và Tần Dục sợ là thật sự xung khắc, Tần Dục mới phải trở thành phế nhân, còn ông gặp xui xẻo.
“Vậy trẫm nên làm thế nào?” Vĩnh Thành Đế hỏi.
“Sau này bệ hạ nên hạn chế gặp Đoan Vương, tốt nhất hoàng cung này cũng đừng để Đoan Vương tới thường xuyên.” Thanh Vân đạo trưởng nói, rồi nhắc tới Tần Diệu: “Tam hoàng tử tuy vận khí bình thường nhưng vừa hay có thể hỗ trợ cho bệ hạ, giữ Tam hoàng tử bên cạnh bệ hạ thật ra rất tốt, còn có Ngũ hoàng tử, cũng giúp ích cho bệ hạ.”
Thanh Vân đạo trưởng không nói xấu Tần Dục quá nhiều, cũng không phải chỉ khen một mình Tần Diệu nên khiến Vĩnh Thành Đế càng tin tưởng, sau đó thì cùng hắn đi dạo.
Thanh Vân đạo trưởng muốn tăng hảo cảm cho Tần Diệu đối với Vĩnh Thành Đế nên đưa ông đến đây.
Bởi vậy, Tần Diệu không khỏi lại càng hoảng sợ hơn.