Mục lục
Độc Sủng Ngốc Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thỏ

Beta: Nhược Vy

Nói đến phủ công chúa nổi danh nhất kinh thành, người ta sẽ nói đến phủ đệ của Vinh Dương trưởng công chúa.

Mỗi năm trong phủ Vinh Dương trưởng công chúa tổ chức rất nhiều yến hội, vì thân phận cao quý nên bà có thể mời khá nhiều người, ngay cả các hoàng tử cũng tham gia, vậy nên nữ quyến trong kinh thành sẽ rất vinh dự nếu được Vinh Dương trưởng công chúa gửi thiệp mời.

Còn nói đến phủ công chúa không được người để ý nhất trong kinh thành, không thể nghi ngờ chính là phủ đệ của Chiêu Dương công chúa. Chiêu Dương công chúa đã lập phủ được ba năm, nhưng chưa bao giờ mời người khác đến phủ làm khách.

Không ngờ hôm nay, trước cửa phủ Chiêu Dương công chúa, bốn phía vây đầy xe ngựa.

Chiêu Dương lớn như vậy nhưng chưa bao giờ tự mình chủ trì yến hội, lúc này không khỏi có chút hoang mang lo sợ, may mắn nhà mẹ đẻ Triệu Hoàng hậu là Triệu gia đã an bài hai nàng dâu tới giúp nàng, sự tình cuối cùng cũng trở nên gọn gàng ngăn nắp.

Không chỉ vậy, Đại tiểu thư đã xuất giá của Triệu gia là Triệu Đình còn mang theo hài tử, đặc biệt đến bồi Chiêu Dương, nhân tiện chỉ bảo nàng.

Triệu Đình là cháu gái Triệu Hoàng hậu, khi còn nhỏ thường xuyên vào cung, cũng thân quen với Chiêu Dương, trước khi Tần Dục xảy ra chuyện, nàng đã đính hôn với trưởng tôn (cháu đích tôn) nhà Công Bộ Thượng Thư, sau khi Tần Dục xảy ra chuyện thì nàng đã thành thân, vì thế không thể gặp mặt Chiêu Dương và Tần Dục.

“Chiêu Dương, rất nhiều chuyện chỉ cần làm nhiều lần sẽ trở nên quen thuộc, muội không cần quá lo lắng.” Triệu Đình ôm nhi tử vừa tròn ba tuổi của mình nói chuyện với Chiêu Dương, từ khi nàng thành thân đã sinh hai đứa trẻ, đại nhi tử ba tuổi là đứa bé đang được nàng ôm, còn tiểu nữ nhi một tuổi vì quá nhỏ nên ở nhà.

“Vâng.” Chiêu Dương gật đầu nhưng vẫn có chút khẩn trương.

Thấy bộ dạng khẩn trương của nàng, Triệu Đình không nhắc tới yến hội nữa, quyết định nói lảng sang chuyện khác: “Chiêu Dương, mấy tháng không gặp, không nghĩ tới muội gầy hơn trước rất nhiều, trở thành đại mỹ nhân rồi, muội làm thế nào vậy? Hiện giờ eo ta lớn hơn vài vòng, thật là hận không thể lấy thanh đao cắt bớt mấy khối thịt trên bụng.”

Từ khi Triệu Đình sinh ra hai đứa nhỏ, quả thật béo lên một vòng, tuy không nghiêm trọng bằng Chiêu Dương khi trước, nhưng cả mặt lẫn eo đều tròn.

Vốn nàng cũng không cảm thấy gì, nhưng nhìn thấy Chiêu Dương trở nên xinh đẹp như vậy, ngay lập tức cảm thấy bản thân cực kỳ xấu xí.

“Chỉ là ta vận động nhiều hơn mà thôi, đúng rồi, hoàng huynh không cho ta ăn quá nhiều thức ăn.” Chiêu Dương nói, ban đầu mỗi ngày đều không thể ăn no, nàng cảm thấy rất khổ sở, nhưng qua một thời gian, dần dần trở thành thói quen, đến khi nàng biết đồ ăn của những đứa bé sống ở thôn trang, về mặt ăn uống của mình càng thêm khắc chế.

“Chính là ta không quản được miệng mình…” Triệu Đình thở dài, đem những lời mình vừa nói ra thu lại.

Qua buổi trưa, bắt đầu có khách khứa tới, Triệu Đình hướng về phía Chiêu Dương giới thiệu từng người một, đồng thời nhắc tới Đoan Vương phi: “Chiêu Dương, nghe nói Đoan Vương với Đoan Vương phi sống chung rất tốt?”

“Đúng vậy, Hoàng huynh rất thích Hoàng tẩu.” Chiêu Dương nói, nàng nhìn ra được, Hoàng huynh thật sự thích Hoàng tẩu, đến nỗi Hoàng tẩu… Hoàng tẩu thậm chí hận không thể đem chính mình dán lên người Hoàng huynh, hẳn là cũng thích Hoàng huynh nhỉ?

“Vậy thì tốt, không biết hôm nay ta có thể gặp được Đoan Vương phi không?” Triệu Đình nói, trước kia nàng rất chán ghét người mà Vĩnh Thành Đế ép buộc đưa cho Tần Dục làm Vương phi, nhưng sau đó thấy Tần Dục hết sức yêu thích, bảo vệ nàng ấy, thậm chí nhắc nhở Triệu gia để cho bọn họ không nhằm vào Lục Di Ninh, nên đã buông xuống thành kiến.

Chính bản thân Đoan Vương coi trọng, bọn họ còn có thể nói gì?

“Có thể, Hoàng huynh nói sẽ mang Hoàng tẩu đến.” Chiêu Dương trả lời, khi nhắc tới Tần Dục, đôi mắt nàng liền trở nên lấp lánh.

Triệu Đình nghe vậy thì cao hứng, bắt đầu hỏi Đoan Vương phi là người thế nào, Chiêu Dương chọn mấy điểm chính nói ra, tỷ như Lục Di Ninh bắt được con thỏ, liền mặc kệ người khác, chỉ một lòng hưng phấn xách theo con thỏ chạy về đưa cho Tần Dục.

“Nàng với Bảo Nhi nhà ta không khác nhau lắm!” Triệu Đình nghe vậy thì vui vẻ, nàng nói Bảo Nhi, chính là đứa bé đang được ôm trong ngực, mấy ngày hôm trước nhi tử của nàng nhặt được một con giun, cũng hứng thú hừng hực chạy tới đưa cho nàng, nàng không thể không trái lương tâm khen vài câu…

“Cũng có chút.” Chiêu Dương nói.

“Vương phi như vậy ngược lại không tệ, cũng không phải loại người thấy lợi ích liền quên hết tình nghĩa.” Triệu Đình nói, sắc mặt lạnh xuống.

Triệu Đình nhớ tới Tô Minh Châu. Tô Minh Châu bằng tuổi nàng, cũng là bạn khuê mật của nàng, lúc trước Triệu Hoàng hậu chọn Tô Minh Châu cho Tần Dục, tuy nàng có chút ghen ghét nhưng vẫn chúc phúc cho họ, còn giúp Tô Minh Châu gặp mặt Tần Dục ở Triệu gia một lần.

Sau này Tần Dục gặp chuyện không may, Tô gia muốn từ hôn, nàng không cảm thấy gì, thậm chí có chút đồng tình với Tô Minh Châu, dù sao trải qua một lần như vậy, về sau sợ là Tô Minh Châu khó gả cho nhà tốt được.

Kết quả… Vậy mà Tô Minh Châu gả cho Tần Nhạc!

Từ hôn với ca ca, ngay sau đó gả cho đệ đệ, đây là chuyện gì? Khi hiểu hết mọi chuyện đã xảy ra, tình cảm trước giờ giữa Triệu Đình và Tô Minh Châu tan vỡ.

Cũng không biết có phải là nghiệt duyên hay không, Triệu Đình vừa định nhắc đến việc này, đã có người tới báo, nói là Vinh Vương phi tới.

Sắc mặt Triệu Đình khó coi thêm vài phần, nhưng vẫn nói: “Chiêu Dương, chúng ta đi nghênh đón Vinh Vương phi.” Bây giờ Tô Minh Châu là Hoàng tử phi, nếu nói đến thân phận, quả thật cao hơn bọn họ rất nhiều.

Từ lần sinh non, đã mấy tháng Tô Minh Châu không ra ngoài, lần này xuất hiện ăn diện lộng lẫy, nhưng vẫn có chút tiều tụy.

Tuy nhiên, bộ dáng mỹ nhân ốm yếu này lại khiến nàng thêm phần thướt tha thùy mị.

Triệu Đình không thích Tô Minh Châu, dù không thể hiện ra mặt nhưng trừ mấy lời xã giao, nàng không nói chuyện cùng Tô Minh Châu nữa, Tô Minh Châu chỉ có thể ngồi yên.

Tô Minh Châu tới được một lúc thì Duệ Vương phi sai người đến tặng lễ, không tự mình tham dự, nói là thân thể khó chịu nên ở nhà nghỉ ngơi.

Người khắp kinh thành không ai không biết chuyện Duệ Vương phi có thai, nàng không tới là bình thường, không ai cảm thấy kỳ quái, ngược lại Đoan Vương dẫn Đoan Vương phi tới, khiến cho tất cả nữ quyến ở đây đều kinh ngạc không thôi.

Đoan Vương tới chúc thọ muội muội là điều hiển nhiên, nhưng sao hắn lại dẫn cả vị Vương phi đầu óc có vấn đề kia cùng đến?

Lục Di Ninh chỉ lộ mặt vài lần khi theo Tần Dục ra ngoài, mà vài lần kia không phải trong cung thì cũng là hành cung ở núi Tần An, tuy người trong hoàng thất biết Lục Di Ninh, nhưng quan viên trong triều đa số là nghe danh mà chưa bao giờ thấy mặt nàng, lúc này người nào người nấy hết sức tò mò.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy Đoan Vương ngồi trên xe lăn dẫn theo một mỹ nữ trang phục lộng lẫy đang chậm rãi đi tới.

Dáng dấp nàng cực kỳ giống với tiểu quận chúa nhà Vinh Dương trưởng công chúa, chỉ là tuổi tác lớn hơn một chút, vì đã trưởng thành nên càng xinh đẹp.

Chỉ là, mỹ nhân này mặc dù xinh đẹp, nhưng chỉ cần để ý sẽ thấy nàng đang dùng cặp mắt lấp lánh trong suốt tò mò nhìn khắp nơi, dù sao thì vẫn không giống tiểu thư khuê các trong kinh thành.

Quả thật là đầu óc có vấn đề… Trong đầu những người không thích Đoan Vương và Đoan Vương phi đều hiện lên ý nghĩ này.

Triệu Đình thì lại rất thích Lục Di Ninh, bộ dạng Đoan Vương phi đích thị đẹp hơn nhiều so với Tô Minh Châu… Nghĩ như vậy, nàng có chút đắc ý liếc nhìn Tô Minh Châu một cái.

Tô Minh Châu cũng chú ý tới điểm đó, trong lòng không khỏi dâng lên một trận chua xót.

Yến hội này, ban đầu nàng không muốn đi, nhưng Tần Nhạc nói không thể đắc tội Tần Dục nên đành phải tới.

Lúc mới gả cho Tần Nhạc, nàng cảm thấy rất hạnh phúc. Thế nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng dần dần mệt mỏi, rồi đến chuyện sảy thai càng khiến nàng khổ sở vạn phần.

Hầu như khắp phòng đều là nữ quyến, Tần Dục tùy ý nói hai câu rồi dẫn Lục Di Ninh đi nghỉ ngơi.

So với ở bên ngoài xã giao, hắn thấy dạy Lục Di Ninh viết chữ còn tốt hơn.

Cho đến bây giờ Lục Di Ninh vẫn giống trẻ nhỏ tập viết chữ, cứ như vẽ ra, không cần biết là chữ nào, chỉ cần hắn viết mấy lần trước mặt nàng, ngay lập tức Lục Di Ninh có thể viết lại giống như đúc chữ mà hắn vừa viết.

Đây quả thật là gian lận.

Tần Dục khi thì dùng tay trái viết chữ, khi thì dùng tay phải, khiến Lục Di Ninh cũng học được cách viết chữ bằng cả hai tay, quan trọng nhất là, có mấy chữ nàng biết viết, nhưng không nhận biết được mặt chữ.

Tần Dục viết một bài thơ để Lục Di Ninh viết lại, còn mình đi tìm một quyển sách.

Mà lúc này, bên ngoài phủ Chiêu Dương công chúa, Hoắc Thọ đang ngơ ngẩn nhìn cảnh ngựa xe như nước trước cửa.

Sau khi Hoắc gia xảy ra chuyện, Hoắc Thọ luôn muốn gặp mặt Chiêu Dương để nàng giúp hắn cầu tình, nhưng hắn không tìm thấy tung tích Chiêu Dương.

Ban đầu hắn căm phẫn Chiêu Dương, cảm thấy nữ nhân này thật sự đáng giận, thấy chết mà không cứu, nhưng cho tới bây giờ, những cảm xúc đó đã hoàn toàn biến mất.

Mấy tháng trải nghiệm cuộc sống nghèo khó, khổ sở khiến hắn không thể kiêu ngạo được nữa, thậm chí bắt đầu hối hận… Nếu lúc trước hắn đối xử với Chiêu Dương tốt hơn, Hoắc gia sao có thể đến nông nỗi này?

Không phải bộ dáng xấu xí sao? Nhịn một chút là được… Nếu hắn có thể khiến cho Chiêu Dương sinh hạ hài tử vì hắn, thì Đoan Vương không thể sử dụng thủ đoạn hiểm độc với Hoắc gia như vậy.

Nhưng trên thế gian này, làm gì có thuốc hối hận? Hiện tại dù Hoắc Thọ có muốn đối xử tốt với Chiêu Dương cũng không tìm thấy người.

Thậm chí đến cả yến tiệc mừng sinh nhật Chiêu Dương, hắn cũng nghe người khác nói mới biết.

Chọn cho mình bộ quần áo tốt nhất, Hoắc Thọ đi tới trước cửa phủ công chúa: “Ta là Phò mã của Chiêu Dương công chúa, ta muốn vào.”

Lúc Hoắc Thọ ở bên ngoài chờ, Chiêu Dương đang tiếp đón nữ khách.

Những người hôm nay nàng mời đến, có người trước kia đã từng gặp, có người chưa thấy bao giờ, mà hiện tại, tất cả mọi người đều đang khen ngợi nàng.

Trước kia Chiêu Dương quá mức hướng nội nên một người bạn cũng không có, cũng bởi vậy mà chưa bao giờ đắc tội với ai, không xung đột lợi ích với họ, những người ở đây mặc dù không quá thích nàng, nhưng cũng sẽ không tỏ ra chán ghét hay nói xấu trước mặt.

Đương nhiên, quan trọng hơn là không ai dám tùy tiện nói xấu một vị công chúa.

Được nhiều người tâng bốc như vậy, trong lòng Chiêu Dương có chút rung rinh, trước kia ở Hoắc gia bị người người xa lánh ghét bỏ, thật giống như tất cả đều là ảo giác của nàng.

Chính lúc này, bên ngoài có người vào báo, nói là Phò mã của nàng tới.

Hoắc Thọ tới? Chiêu Dương sửng sốt, có chút không biết làm sao — nàng không hy vọng yến tiệc tốt đẹp mừng sinh nhật của mình bị Hoắc Thọ làm hỏng.

Hoắc Thọ tới? Nữ quyến ở đây tiếp tục tò mò, Chiêu Dương công chúa gióng trống khua chiêng trở về, không biết có phải vì Hoắc gia không?

“Các vị chưa biết gì sao? Mấy ngày trước Bệ hạ đã hạ chỉ để cho công chúa hòa ly với Phò mã.” Triệu Đình cười nói: “Hoắc Thọ đã không còn là Phò mã, đuổi hắn ra ngoài là được.”

Vì chuyện này mà yến hội chậm lại một nhịp, sau đó náo nhiệt trở lại, mọi người vẫn khen ngợi Chiêu Dương, chuyện nàng hòa ly, từ đầu đến cuối không ai nhắc đến một lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK