Theo như tính toán của hắn thì cục đá này có thể đánh trúng mắt của cự thú.
"Gào!!!"
Một giây sau, một tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên. Cự thú lập tức trở nên vô cùng nóng nảy, thân thể cũng lắc lư không ngừng.
Nhưng mà nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy phần mắt của nó không có bất cứ vết thương nào.
"Lực công kích của mình không phá được phòng ngự phần mắt của con cự thú này?" Trong lòng Chu Hạo lập tức cảm thấy vô cùng nặng nề.
Làn da của cự thú chẳng khác nào một lớp khôi giáp, phần mắt của nó sẽ là phần yếu ớt nhất. Nhưng Chu Hạo không ngờ đến cả phần mắt của nó cũng có hàng phòng ngự mạnh mẽ đến như vậy.
Cự thú rít gào, thân thể chuyển động, ngay sau đó thấy được Chu Hạo-một con người nhỏ bé dám khiêu khích nó.
"Gào!!!" Lại thêm một âm thanh tức giận vang lên, sau đó, cự thú lập tức đi về phía Chu Hạo.
"Trốn!" Chu Hạo nhìn xung quanh một chút, không hề do dự mà chọn lùi về phía sau.
Hắn biết mình không phải là đối thủ của con cự thú này, nếu như công kích từ xa cũng không thể làm gì nó thì hắn sẽ không ngu ngốc lựa chọn công kích cự ly gần. Một khi bị cự thú cuốn lấy thì Chu Hạo khó mà trốn đi được."
"Cự thú đang chạy về phía này! Mau trốn đi!"
Khắp nơi đều là những âm thanh sợ hãi.
Tốc độ của cự thú vô cùng kinh người, nhưng tốc độ của Chu Hạo cũng không chậm. Hắn vừa chạy trốn vừa quan sát, cố gắng chạy về những nơi ít người. Phương hướng mà Chu Hạo chạy tới càng ngày càng gần Nguyên Khí Xã.
Chỉ có các cường giả của Nguyên Khí Xã ra tay thì mới có thể đánh chết cự thú này.
"Răng rắc! Răng rắc!"
Những âm thanh vỡ vụn không ngừng vang lên, mỗi bước chân của cự thú đều tạo thành một cái hố trên mặt đất. Bê tông cốt thép đối mặt với con cự thú thời viễn cổ này đều bị phá hủy hoàn toàn.
"Ầm ầm!"
Một tòa nhà nhỏ bị cự thú giẫm lên, lập tức sụp đổ như bọt biển.
Nếu như không có người nào tới ngăn cản con cự thú này thì tất cả thành phố sẽ bị nó san phẳng.
"Vút!" Chu Hạo vừa chạy trốn vừa nhặt đá công kích cự thú.
Sức mạnh và lực phòng ngự của cự thú mặc dù kinh người nhưng tốc độ cũng không tính là nhanh. So với Chu Hạo thì cự thú vẫn chậm hơn một chút, thế nên Chu Hạo mới có thể vừa chạy vừa công kích nó.
Cự thú lúc này vô cùng giận dữ, chỉ để ý đến Chu Hạo chứ không nghĩ đến những chỗ khác.
"Bùm!" Đột nhiên ở phía xa truyền đến âm thanh xé gió lao tới. Sau đó, một người đàn ông trung niên nhìn vô cùng nho nhã xuất hiện.
"Đó là Lý Thương-người diễn thuyết ở trường cấp ba Nhất Trung!" Chu Hạo cũng nhìn thấy cường giả vừa mới tới.
Những chuyện về Nguyên khí trời đất, Nguyên Khí Xã... đều là Lý Thường giảng giải cho bọn họ.
Lúc này, mặc dù nhìn Lý Thương vẫn nho nhã như trước, nhưng gương mặt lại tràn đầy vẻ nghiêm nghị, trong tay còn có một cây trường thương.
"Không tồi, có dũng khí đối mặt với cự thú, chỉ tiếc là thực lực còn chưa đủ. Được rồi, cậu lui về sau đi." Lý Thương nhìn thoáng qua Chu Hạo, nhanh chóng nói.
Sau đó, thân ảnh ông ta lóe lên, trực tiếp đón đầu cự thú.
Xoẹt!
Trường thương vung lên, lập tức xuất hiện một luồng tia sáng màu trắng lao thẳng về phía cự thú.
"Gào!" Con cự thú dài gần ba mươi mét gào thét điên cuồng, nó căn bản không kịp né tránh, thân thể nhanh chóng tiếp xúc với luồng tia sáng màu trắng kia.
"Bùm!"
Một âm thanh va chạm khủng khiếp vang lên, thân thể cự thú bị cưỡng ép phải dừng lại.
Ngay sau đó, thân thể khổng lồ của cự thú bị hất ngược về phía sau.
"Răng rắc!" âm thanh đất đá vỡ vụn vang lên, mặt đất xuất hiện một cái hố to, đó chính là cái hố do cự thú ngã xuống tạo thành.
"Gào!!!" Cự thú gào lên thảm thiết, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Trên đầu cự thú xuất hiện một vết thương sâu hoắm, máu tươi chảy ròng ròng. Luồng tia sáng vừa rồi suýt chút nữa đã chém đứt đôi đầu nó rồi.
Cự thú thấy tình hình như vậy thì không chút do dự quay người bỏ chạy.
Lý Thương mặt không đổi sắc, thân thể khẽ động, bay thẳng lên đầu cự thú. Sau đó, trường thương lại vung lên, tia sáng màu trắng lại bay ra.
Một tiếng gào rống thống khổ vang lên, truyền đi rất xa. Ngay sau đó, xung quanh lại yên tĩnh trở lại, thân thể cự thú cũng không động đậy được nữa.
Chỉ vỏn vẹn hai chiêu đã đánh chết được con cự thú này.
"Cự thú chết rồi!"
"Tạ ơn trời đất!"
- -----
Mọi người ở xung quanh nhìn thấy cự thú bị chém chết thì lập tức reo hò, nhưng sau đó lại bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Xung quanh nơi này toàn là đất đá đổ vỡ, nhà đổ xe nát, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy những tiếng khóc thương vang lên.
Mặc dù mới chỉ chưa tới mười phút đồng hồ, cự thú cũng đã bị đánh chết rồi, nhưng cũng đã có không biết bao nhiêu người đã mất đi sinh mệnh.
Chu Hạo đứng trong đống đổ nát, ánh mắt nhìn về phía trước, hai tay siết chặt lại.
Sự việc tối hôm nay đả kích rất nhiều tới hắn. Ngay trước mặt hắn, những sinh mệnh đã chết đi như vậy.
Chu Hạo chưa bao giờ nghĩ sinh mệnh lại yếu ớt đến như thế.
Trước kia hắn xem tin tức trên internet có đề cập tới những loại động vật biến dị vô cùng khó lường, nhưng hắn cũng không cảm nhận được gì nhiều. Thế nhưng bây giờ mọi chuyện lại diễn ra ngay trước mặt hắn, hơn nữa chỉ trong vài phút đồng hồ.
Những tiếng khóc thê lương truyền đến, những người đó đã vĩnh viễn mất đi người thân của mình. Nếu như không có sự xuất hiện của Lý Thương thì số lượng người chết sẽ còn nhiều hơn nữa.
Chu Hạo thậm chí còn có một suy nghĩ đáng sợ, nếu như vừa rồi cự thú xuất hiện ngay cạnh tiểu khu nhà hắn, phá hủy toàn bộ khu nhà hắn thì hắn có thể làm gì được?
Cho dù kiến trúc có cứng rắn thế nào thì đối mặt với cự thú cũng chẳng khác nào miếng đậu hũ. Một khi nhà cửa bị phá hủy, hắn còn có khả năng sống sót, nhưng người có thân thể yếu ớt như Vương Lan thì sao?
"Cậu là học sinh trường nào thế?" Lý Thương đánh chết cự thú xong thì đi tới trước mặt Chu Hạo: "Tôi chưa từng nhìn thấy cậu ở Nguyên Khí Xã."
"Tôi học trường cấp ba Nhất Trung thành phố Vu." Chu Hạo nói.
"Thực lực của cậu còn cường đại hơn cả Nguyên khí giả sơ cấp, chắc là đã thức tỉnh từ lâu rồi phải không?" Lý Thương nhíu mày: "Cậu không muốn gia nhập Nguyên Khí Xã à?"
Chu Hạo im lặng, trong lòng hắn đúng là vẫn còn mâu thuẫn chuyện có nên gia nhập Nguyên Khí Xã hay không.
"Vậy sau khi đối mặt với tình cảnh trước mắt, cậu cảm thấy như thế nào?" Lý Thương thấy Chu Hạo không trả lời thì cũng không tiếp tục chủ đề đó nữa. Ông ta nhìn Chu Hạo, nói sang chuyện khác.
Chu Hạo nghe ông ta hỏi vậy thì trầm mặc một chút, sau đó mới trả lời: "Cảm thấy sinh mệnh quá yếu ớt."
"Đúng vậy, đối diện với những cự thú biến dị này, sinh mệnh đúng là vô cùng yếu ớt." Lý Thương gật đầu.
"Sao cự thú lại đột nhiên xuất hiện? Không có ai giết chết nó ngay khi nó xuất hiện sao?" Chu Hạo không nhịn được hỏi.
Nếu như có người nào đó đánh chết cự thú ngay khi nó vừa mới xuất hiện thì đã có thể ngăn cản được tất cả những chuyện này.