Động vật sau khi biến dị, khác rất xa so với nguyên bản của chúng, đã rất khó đế phân biệt rõ được.
“Tuy nhiên, tốt nhất là nhanh chóng cắt đuôi hai con thú dữ biến dị này.”, tay phải Chu Hạo vừa động đậy, trong tay liền xuất hiện một chiếc phi đao.
Phi đao phát động, giống như một tia sáng vậy, xoẹt ra một đường cong ở không trung, hướng của nó vừa hay chuấn bị va chạm với phần mắt của một con thú dữ biến dị.
“Gầm!”, con động vật biến dị này khẽ gầm lên một tiếng, sau đó bất ngờ cưỡng chế xoay người lại, thay đổi quỹ tích di chuyến của bản thân, phi đao chỉ đánh vào vị trí bên cạnh phân mắt của nó, đâm vào một chút, liền khó mà đâm sâu thêm.
Mặc dù né được chỗ hiểm, nhưng sau khi trải qua biến động cơ thế này, tốc độ của nó ngay lập tức giảm xuống. Sau đó, hai con thú dữ biến dị đó không truy kích nữa, gầm lên hai tiếng về phía Chu Hạo đang chạy trốn, liền xoay người trở về.
“Phù! Cuối cùng cũng không truy kích nữa.”,
trong lòng Chu Hạo thở phào một hơi.
Thực lực bây giờ của hắn mặc dù cường đại, nhưng vẫn chưa đạt đến Nhất Nguyên cảnh đỉnh phong, cho dù đối phó với bất cứ con thú dữ biến dị nào có thực lực như vậy, đều có độ khó nhất định.
Huống hồ, bên cạnh hang ở vách núi đó, còn có một con thú dữ biến dị hình như có thực lực Nhị Nguyên cảnh, một khi bị hai con thú dữ này víu chân, con thú dữ Nhị Nguyên cảnh đó xuất hiện thêm nữa, tình cảnh của Chu Hạo chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiếm, vì vậy hắn mới không chút do dự mà lựa chọn chạy trốn.
Cho dù Chu Hạo chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, nhưng hắn cũng biết lúc nào nên chiến đấu, lúc nào không nên chiến đấu.
“Không biết bên trong hang có bảo vật gì?”, Chu Hạo nhìn theo hướng mà thú dữ rời đi, trong mắt ấn chứa một sự khát vọng.
Ai mà không muốn có được thảo dược, linh quả trân quý chứ, để tiến bộ nhanh hơn?
Tuy nhiên, với thực lực của Chu Hạo, khả năng có được gần như bằng không. Đọc 𝙩𝙧uyện hay 𝙩ại -- 𝑻𝙧ù𝐦𝑻 𝙧uyện.vn --
“Nếu trong vòng hai ngày mà mình không có cách nào lấy được, mình sẽ thông báo cho quán chủ Lý Thương, huấn luyện viên Vương Nguyên, đương nhiên sẽ có thể có được, cho dù không thể
thuộc sở hữu của mình, mình cũng có thể có được điếm cổng hiến tương ứng.”, trong lòng Chu Hạo nhanh chóng đưa ra quyết định.
Hấn chỉ có thể ở trong núi Vân Lĩnh không đến hai ngày, sau khi ra ngoài, muốn vào lại sẽ vô cùng khó khăn, bảo vật mà những con thú dữ biến dị đó thủ hộ, rất có thể là đang đợi nó chín, chuấn bị sử dụng, thời gian dài thì đương nhiên sẽ mất đi bảo vật.
Vì vậy nếu bản thân Chu Hạo không có được, vậy thì để người khác có được, cũng còn hơn là hắn không được cái gì.
Chu Hạo nhanh chóng tiến về phía trước, rất nhanh liền đến một khu vực bị hơi che phủ.
“Nơi này có lẽ rất an toàn, không có nguy hiếm gì.”, Chu Hạo kiếm tra bốn xung quanh một chút.
“Ăn chút gì đó trước, rồi nghỉ ngơi.”, Chu Hạo lấy đồ ăn của mình ra.
Hắn không dám ăn thú dữ biến dị ở đây đâu, ai mà biết được những thứ máu thịt đó biến thành cái gì rồi? Bên trong nó có hàm chứa vật chất gì đó có hại cho cơ thể con người không?
Tuy nhiên, đồ ăn họ mang theo đều là đồ ăn nén ép chứa nhiều calo, chỉ cần một chút thôi, đã đủ đế duy trì nhu cầu của cơ thể, hơn nữa không bị đói. Những đồ ăn đó có một số được chuẩn bị
dành riêng cho nguyên khí giả.
Ăn xong, lại nghỉ ngơi thêm một lúc, thời gian đã trôi qua nửa tiếng.
“Tiếp tục đi tìm bảo vật. Không bàn đến bảo vật, nơi này cũng rất có lợi trong việc mài giũa thực lực của mình.”, trong mắt Chu Hạo có chiến ý-
Cuộc chiến trước đó, hắn không ngừng phát hiện ra sự thiếu sót của bản thân, muốn cải thiện, thì cần phải trải qua nhiều cuộc chiến.
Bên trên đế những nguyên khi giả như họ vào núi Vân Lĩnh là để mài giũa họ. Để họ có thể phát huy hoàn toàn thực lực khi đối mặt với kẻ địch, đó mới là mục đích của bên trên.
Giống như một vận động viên quyền anh đánh nhau với một người bình thường mà có thể chất không hề thua kém vận động viên quyền anh, thì người giành thắng lợi chắc chắn là vận động viên quyền anh, mà vận động viên quyền anh mới là nhân tài mà người ta thực sự cần đến.
Chiu!
Thân ảnh chu Hạo di chuyến, nhanh chóng bay ra xa.
Một tiếng sau, Chu Hạo lại gặp một con thú dữ, hao tốn mất một chút tinh lực để chém chết nó.
Hai tiếng sau, Chu Hạo đồng thời gặp hai con thú dữ biến dị, nhưng thực lực không mạnh, cuối cùng Chu Hạo vẫn giành thắng lợi.
Ba tiếng sau…
Trong một khu vực, một con thú dữ biến dị đang phẫn nộ gào thét, ở trước mặt nó, có một bóng dáng của con người đứng đó, trong tay nắm lấy một thanh trọng kiếm, thân ảnh không ngừng di chuyến, đồng thời những nhát kiếm không ngừng chém vào cơ thể con thú dữ biến dị này.
Mặc dù tốc độ của thú dữ biến dị rất nhanh, cơ thể cũng vô cùng to lớn, nhưng hoàn toàn không chạm đến được nhân loại bé nhỏ đó, bản thân không ngừng bị đánh trúng, thương thế ngày càng nặng.
Soạt!
Lại là một đường tấn công, vị trí chân phải của con thú dữ biến dị bị đánh trúng, sau đó cơ thể không giữ vững được, sảy chân đố xuống đất.
“Cơ hội tốt!”, thân ảnh này mặt không biểu cảm, nhưng trong mắt thì lộ ra một sự mừng rõ.
Thân ảnh hắn di chuyển, đến bên cạnh đầu của thú dữ biến dị, đâm xuống một nhát kiếm.
Thanh trọng kiếm này trực tiếp men theo phần tai của thú dữ biến dị, đâm sâu vào trong,
sau đó xoáy động, xoáy nát phần não của con thú
dữ này.
Thú dữ to lớn đó điên cuồng giãy giụa, nhưng sức lực giãy giụa giảm xuống nhanh chóng, chỉ mấy giây, cơ thế to lớn của nó đã trực tiếp đập vào đất.
“Lại giết chết một con!”, khuôn mặt người đó lộ ra một nụ cười. Nhìn khuôn mặt của người đó chính là Chu Hạo.
Từ lúc Chu Hạo vào núi Vân Lĩnh đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ rồi, mà hắn đã giết chết đến mấy con thú dữ biến dị.
Không ngừng tiến hành chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng đang không ngừng tăng lên, đối phó với những con thú dữ đó cũnq nqàv cànq thuần thuc.