“Tiểu Hạo!” Chu Hạo đang nhìn bí tịch [phi đao Nguyên Mạc] trong tay thì Vương Lan ở bên ngoài gọi hắn, giọng nói còn mang theo chút lo lắng.
Chu Hạo vội vàng đi ra ngoài: “Mẹ, có chuyện gì thế?”
“Chủ thuê nhà vừa mới gửi tin nhắn đến, nói khu nhà phía trước của chúng ta phát hiện ra tung tích của động vật biến dị. ông ấy bảo chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này.” Vương Lan lo lắng nói.
“Khu nhà phía trước? Đó chẳng phải khu nhà của Đồng Dao sao?” chu Hạo nghe thấy thế thì lập tức biến sắc. Hắn nhớ lại tình cảnh lúc trước cá sấu khống lồ xuất hiện, sinh mệnh của con người đứng trước mặt cự thú thực sự vô cùng yếu ớt.
“Mẹ, chúng ta mau rời khỏi đây.” Chu Hạo không chút do dự, lập tức cùng Vương Lan chạy ra ngoài.
Lúc này phía trước thang máy cũng có mấy
người đang sốt ruột đợi thang. Có một số người không chờ nối, trực tiếp chạy cầu thang bộ.
“Mẹ, chúng ta đi cầu thang bộ cho nhanh, con cõng mẹ.” Chu Hạo nói.
Tổc độ của hắn vô cùng kinh người, cõng Vương Lan lao vút xuống dưới.
Bên dưới đã có không ít người, động tĩnh rất lớn, có người sợ hãi hét lên..
“Mẹ, mẹ mau rời khỏi nơi này, con lên phía trước xem một chút.” Chu Hạo vừa xuống lầu đã đặt Vương Lan xuống, dặn bà một tiếng rồi lao về phía trước.
Trong lòng hắn vô cùng lo lắng, còn có một loại cảm xúc không thề diễn tả được bằng lời. Hắn rất sợ chuyện cá sấu khống lồ lại lặp lại.
“Mau chạy đi!”
Bên tai truyền đến hàng loạt những âm thanh hoảng hốt, dòng người chạy tán loạn.
Mọi người đã có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng con chuột khống lồ.
Hình như có ba con chuột khống lồ đang tiến về phía này, con nào cũng dài đến cả năm nét, hai mắt đỏ rực, đang điên cuồng đuối người dân.
Chu Hạo nhìn về phía tòa nhà trước mặt, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Trong tay hắn lập tức xuất
hiện ba mũi phi đao, phóng thẳng vào mắt những con chuột kia.
Phi đao xuyên qua mắt đâm thẳng vào não bộ, ba con chuột khống lồ lập tức khựng lại, sau đó đố fâm xuống đất không nhúc nhích nữa, rõ ràng là đã bị Chu Hạo đánh chết.
“Là Nguyên khí giả!”
“Tốt quá rồi!”
Những người ở đây nhìn thấy Chu Hạo ra tay, tùy tiện đánh chết ba con chuột khổng lồ kia thì trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Chu Hạo vẫn không giảm tốc độ, tiếp tục lao về phía trước.
“Cuối cùng cũng đến nơi rồi.” Chu Hạo hơi trấn định lại, nhanh chóng chạy về phía nhà của Đồng Dao.
“Răng rắc!”
Bỗng nhiên, một âm thanh nứt gãy vang lên. Tòa nhà chỉ cách hắn mấy bước chân đột nhiên lắc lư, sau đó sụp đổ, xung quanh toàn là những vết nứt.
“Chít chít!”, “Chít chít!”
Những âm thanh bén nhọn vang lên, sau đó mấy con chuột khổng lồ từ bên dưới chui lên,
trong miệng chúng còn ngậm mấy mảnh tường vỡ. Đám chuột khổng lồ này đã cắn hỏng tường nhà, tòa nhà không chịu nối trọng lực phía trên nên mới sụp đố.
Chu Hạo lập tức ngây ngấn cả người, đờ đẫn nhìn những mảnh tường rơi xuống.
“Bùm!”, “Bùm!”
Mấy khí thế cường đại từ phía xa xuất hiện, có mấy người chạy tới, lôi điện và băng sương lóe lên, trực tiếp đánh về phía đám chuột khổng lồ kia.
“Sao lại sập rồi?” Chu Hạo nhìn về phía tòa nhà trước mắt, cả người thất thằn, đó chính là tòa nhà mà Đồng Dao ở.
Đau đớn, một loại cảm giác đau đớn từ trong lòng hắn truyền ra. Trong mắt Chu Hạo lộ rõ vẻ hoảng hốt, hắn sợ dưới đáy đống đổ náy chính là bóng hình người mà mình luôn nghĩ đến.
Nhưng chỉ vỏn vẹn ba giây sau, ánh mắt của Chu Hạo lại lộ ra vẻ điên cuồng. Hắn không để ý đến tro bụi, lập tức lao tới đống đố nát.
“Chu Hạo.” Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng hắn.
Thân thể chu Hạo run lên, từ từ xoay người lại.
Trước mặt hắn là một cô gái, cả người đầy
bụi bặm, đang nhìn về phía hắn.
Cảm giác đau đớn trong lòng Chu Hạo bỗng nhiên biến mất, giống như bóng tối được ánh mặt trời xua tan, lập tức tràn đầy rực rỡ.
“Chu Hạo, cậu có làm sao không?” Đồng Dao đi tới, lo lắng hỏi han hắn.
Chu Hạo đứng yên một chỗ, sau đó hắn tiến thẳng về phía trước, dang tay ra ôm chầm cỏ gái trước mắt vào trong lòng.
Đồng Dao ngây người, dường như không thể tin được tình huống đang xảy ra lúc này.
“Vừa rồi tôi cứ tưởng là cậu chết rồi.” Giọng nói run rấy của Chu Hạo vang lên bên tai cô.
Đồng Dao không biết phải phản ứng lại thế nào. Giọng nói này vẫn là của Chu Hạo, nhưng mà đã không còn sự trấn định của lúc trước nữa mà còn xen lẫn một chút sợ hãi, và càng nhiều hơn chính là sự vui mừng vì sống sót sau tai nạn.
Đồng Dao sững sờ một chút, sau đó gương mặt lập tức hiện lên ý cười. Cô nói: “Chu Hạo, lúc đám chuột khống lồ xuất hiện thì mọi người trong khu nhà đã nhận được thông báo, nhanh chóng ra ngoài rồi. Bây giờ trong tòa nhà không có người nào đâu.”
“Hừ!” Bỗng nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên ở bên cạnh.
Đồng Dao nghe được tiếng này thì nhanh chóng tránh khỏi cái ôm của Chu Hạo.
Bên cạnh Đồng Dao lúc này có thêm một người đàn ông trung niên, người này đang nhìn Chu Hạo bằng ánh mắt không chút thiện cảm nào.
“A?” Chu Hạo nhìn thấy người đàn ông này thì cũng hơi xấu hố.
Hắn biết người đàn ông này, đó là Đồng Quốc Sơn, cha của Đồng Dao.
“Tôi đi cứu người.” Chu Hạo nói với Đồng Dao một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy về phía xa.
Sau khi Chu Hạo giết chết mấy con chuột khống lồ thì xung quanh cũng yên tĩnh trở lại.
Nhưng mà tòa nhà trước mặt đã sụp đố, có mấy người đứng gần đó bị đất đá đè lên.
Thực ra thì đế đề phòng chuyện cự thú tấn công nên tất cả các tòa nhà đều có cảnh báo nguy hiểm, còn có cả nhân viên thị sát 24/24. Một khi xuất hiện bất cứ dấu hiệu dị thường nào thì mọi người đều nhanh chóng nhận được tin tức, sau đó chạy trốn.
Vừa rồi chỉ là do chu Hạo lo lắng quá mà thôi.
Xe cứu thương nhanh chóng tới hiện trường,
đưa người bị thương đi cấp cứu. Lần này may mắn là không có người nào tử vong cả, thực lực của mấy con chuột khống lồ này cũng không mạnh, đại khái tương đương với Nguyên khí giả sơ cấp.