Tuệ Linh Cẩm trong tiềm thức truyền âm.
- Ta xin lỗi. Ta không nghĩ cái tên đó lại... ta...
- Được rồi đừng nói nữa, chuyện cũng đã xảy ra rồi nhưng không có nghĩa nó quá tệ đâu!
- Được được, ta sẽ yên ắng một thời gian.
Tuệ Lâm đang chuẩn bị thì lần nữa bạch y xuất hiện, bọn họ trong tay vũ khí sẵn sàng, đến cả gương mặt còn không che lại, xem ra Tuệ Linh gia đã quá quen với việc không ai dám cản trở hay nói đúng hơn sẽ thành công hoàn toàn, tự nguyện dâng mạng. Thấy vậy Tuệ Lâm nói.
- Ta khuyên các ngươi về đi, các ngươi vốn dĩ không phải là đối thủ của ta.
Dứt câu thì Mỵ thức của bọn họ kích hoạt dường như là muốn khống chế để biến mục tiêu thành con rối của bọn họ, đây không phải là loại nửa mùa, nó hoàn toàn khác, nhưng Tuệ Lâm là từ cửa tử trở về nhiều lần hơn nữa trên vai còn trách nhiệm nặng nề làm sao có thể bị bọn chúng ảnh hưởng, khác với đám người vừa rồi, đám người này chỉ sống để làm công cụ cho kẻ khác vì đã bị cắt hết lưỡi, Tuệ Lâm dù không muốn nhưng phải vội cùng phải đề phòng.
- Các ngươi... ta đã không định giết người rồi!
Tuệ Lâm rút kiếm ra khỏi vỏ, một chiêu đã tiễn đưa bọn họ về với địa phủ, lúc này có người đi đến, một màn này khiến người đó lo sợ.
- Ác... ác ma, GIẾT NGƯỜI RỒI!
Tuệ Lâm đối diện với sự xuất hiện đúng lúc này thì một kiếm phóng đến, thẳng thừng giết chết kẻ giả mạo, làm sao khi có tiếng trống lại có người đến đây, hay nói đúng hơn là tên này chính là kẻ đã chỉ huy, hắn hét lên như vậy chính là muốn có người đến.
Đến khi binh lính kéo đến vì nghe có tiếng la hét thì chẳng thấy ai, chỉ thấy tên lạ mặt đang ra sức la hét dãy nảy như phát điên, Tuệ Lâm khép lại đôi mắt của mình để bọn họ có thể mang người đi, trước khi đi không quên dùng ánh mắt khiến tên kia hoảng sợ, dựa cả người vào thành ghế vả tinh thần vô cùng mệt mỏi, nói.
- Vừa lòng ngươi chưa?
Một giọng nói nữ vang lên, tuy đã cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn bị Tuệ Lâm phát hiện sự run sợ trong lời nói đó.
- Quả nhiên là thiếu chủ, thuộc hạ nhất định sẽ bẩm báo tận tường lên trên, nhất định sẽ để thiếu chủ quang vinh bái tổ.
- Các người nhiều lần tuyên chiến như vậy mà không bồi thường sao?
- Thiếu chủ, chúng ta...
- Không, ta chưa từng nói với ngươi sẽ là thiếu chủ của ngươi.
- Nhưng mà...
- Im miệng, không đưa cái giá đúng cho cái mạng của ngươi thì ngươi cũng đừng hòng sống xót trở về.
- Thiếu chủ!
Tuy là kẻ mạnh nhưng đứng trước kẻ mạnh hơn mình thực sự bản thân cô ta đã quá xem trọng bản thân rồi, Tuệ Lâm biết người trước mắt còn sợ chết thì còn dùng được, xem những thứ mà cô ta dâng lên, thực đều là trân quý trong thiên hạ này, Tuệ Lâm nhìn trúng một chiếc nhẫn được đặt trong hộp hơn nữa còn có chú ấn, nhất định là có gì đó đặc biệt.
Vừa định mở ra thì cô ta vội nói.
- Không được thiếu chủ, đó không phải là chiếc nhẫn bình thường, nó là thực chỉ, nó sẽ dùng tinh thần lực của chủ nhân làm thức ăn, đệ tử chính là mang nó đến Vĩnh Lạc quốc nhờ cậy quốc sư hóa giải vấn đề đó nhưng kết quả là không được, nó là bản chất của chiếc nhẫn đó.
Tuệ Lâm không quan tâm, trực tiếp mở ra, chiếc nhẫn như tên đói khát lâu ngày, lập tức lao đến, cảm nhân cơn đau từ ngón tay truyền đến, một lúc sau chiếc nhẫn như những chiếc nhẫn bình thường, giữa lòng bàn tay trai nơi ngón giữa đang đeo nó xuất hiện một hình tròn đen, ngoài ra thì không có gì khác.
- Thiếu chủ?
- Ngươi xem ra đã nói đúng, nó thực sự là một kẻ háu ăn.
Tuệ Lâm phải diễn để xem cô ta có thể dụng được không, cô ta bước đến đem chú ấn đặt trên chiếc hộp di chuyển đếnn cánh tay của Tuệ Lâm nói.
- Tạm thời chỉ có thể phong ấn nó mà thôi!
Tuệ Lâm gật đầu, trong lúc chú ấn bị đặt lên cánh tay thì với năng lực của bản thân phân tích và giải mã nó, nó mất khá nhiều sức mạnh, còn trận đấu trước mắt nữa chứ, nghĩ đến đây mà thấy mệt mỏi, tất cả là do cô ta mang đến.
- Ngươi là ai?
- Đệ tử là Đằng Ngôn Linh, là một đệ tử sử dụng chú thuật, chắc thiếu chủ biết cửu công chúa?
- Ta đã gặp.
- Vâng công chúa là đệ tử của đệ tử,.
- Chuyện này ngoài cô và ta ra thì không để ai biết đến, kể cả đệ tử của ngươi.
- Vâng thiếu chủ, nhiệm vụ vốn dĩ đã không hoàn thành giờ lại bị mất, thiếu chủ người có thể làm chỗ nương thân cho đệ tử không ạ!
- Ngươi ma mãnh hơn ta nghĩ!
- Những gì mà đệ tử có đều đã dâng lên cho thiếu chủ hết rồi.
- Được rồi, ta sẽ chu cấp ngân lượng cho ngươi, ngươi viện một lý do nào đó ở lại đây, đợi đến khi thời điểm đến thì cùng ta trở về một chuyến, còn nữa đem đám người này theo.
- Vâng, đa tạ thiếu chủ đã không giết.
Người đi hết trả lại cho Tuệ Lâm một khoảng không tĩnh lặng cùng tiếng gió, cột lại thắt lưng, cầm lấy một cây quạt là dịp trước đã được công chúa tặng khi đi qua Nguyệt Hà Quốc, dù sao cũng phải làm màu một chút, có chút chật vật thì bọn họ mới không nói ra nói vào mà quang minh chính đại đến nơi đó.
Bước đến sân đấu, đối thủ đầu tiên lại chính là Dã Trung Kiên, cả hai đừng cạnh nhau trên sân đấu thực sự quá đỗi chênh lệch, ai cũng nghĩ tiểu công tử chắc chắn sẽ thua trước cơ thể khổng lồ và sức mạnh vật lý khủng khiếp, những đòn mà đánh đến đều là toàn lực, chỉ cần trúng một quyền có thể gãy mất vài cái xương.
- Này tiểu tử, ngươi chỉ biết né tránh thôi sao, không phải là chỉ một chiêu hạ được đối thủ sao!
- Ngươi không nghĩ lại, bọn họ đều có cơ thể tầm tầm ta, còn với ngươi làm sao có thể dễ dàng như vậy, ngươi có não không vậy?
- Chỉ cần dùng sức đã khiến ngươi lận đận như vậy, nhưng nếu như ngươi đã nói vậy thì ta sẽ dùng đến cái não này! Tiếp chiêu
Thanh đao tiếp nhận sức mạnh của chủ nhân, như một mũi tên lao đến không âm thâm, không rõ hình ảnh, Tuệ Lâm suýt chút nữa là rơi xuống, mở quạt vận chút nội công một quạt đã có thể lách người an toàn khỏi chiêu thức, đương nhiên phải diễn có chút chật vật.
Dã Trung Kiên thu đao nhanh chóng lao đến.
- Tiểu tử, đợi năm sau đi!
Một đao hạ xuống, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy khỏi bụi, Tuệ Lâm trong lúc này bình tĩnh hơn bao giờ hết, không phải là để đối phó mà từ trong lúc này khoảng cách của cả hai đã đủ gần, bởi chiêu thức đơn giản nên chỉ cần lách người, với cước pháp của Dương gia không phải đơn giản để có thể nhẹ nhàng đáp lên lưng đối thủ sao.
Tuệ Lâm hạ xuống một chưởng từ phía sau khiến Dã Trung Kiên, mục đích làm đối thủ không còn khả năng chiến đấu, cứ vậy mà như một tảng đá rơi xuống sàn đấu, nhưng sự thật lại hoàn toàn khác, cơ thể khổng lồ đó được bảo vệ rất tốt, Tuệ Lâm buộc phải nhảy khỏi lưng đối phương ngay sau khi cảm nhận được chuyển động từ cơ ở lưng, có lẽ bởi vì một chưởng đó không khiến người khổng lồ bất tỉnh được.
Dã Trung Kiên vì một chưởng này mà không còn dám khinh địch nữa, thu lại toàn bộ, đối diện với một đối thủ thực sự, lúc này huy động toàn bộ ra đối phó, áp lực tạo ra khiến không ít người gần sàn đấu phải chóng mắt, nôn ói, có người còn chịu không được mà bất tỉnh.
Tuệ Lâm nhìn đối thủ phòng ngự như vậy thì không dám khinh xuất, bởi chỉ cần sơ xuất thôi, đối thủ sẽ tiễn bản thân về gặp nương thực sự, sơ hỡ dường như không tìm thấy nữa, thở dài nói.
- Lúc nãy vị thiếu hiệp đây còn dễ đối phó, bây giờ chúng ta cứ dằng co như vậy không phải là cách, hay là một chiêu quyết định.
- Rất đúng ý ta.
Tuệ Lâm dựa vào sức mạnh của đối thủ phát ra, một cách để khiến mọi chuyện dễ dàng hơn chính là đem sức mạnh đó cùng với sức mạnh của bản thân đánh trở lại, chuyện này chắc chắn thắng, nhưng chiêu thức dùng đến là đao, đao lớn, khó là dùng được.
Dã Trung Kiên hồ hởi nói.
- Số người ép ta dùng đến chiêu này, tiểu công tử chính là người thứ 4 đấy!
- Hân hạnh, hân hạnh.
Không suy nghĩ kịp, nhưng dù sao cũng phải làm, khi đao vừa xuống, Tuệ Lâm thuận thế ngã xuống, dùng lưng làm điểm tựa, hết sức theo góc hẹp đá thẳng vào cùi chỏ của đối phương, xoay một vòng khiến tay cầm đao phải run lên mà theo hướng xoay đó chuyển mũi đao, nhưng hạ thân của Dạ Trung Kiên quá vững như vậy không đủ sức đánh bật người, Tuệ Lâm ở giữa hai tay đang lỏng lẻo, vận dụng tốc độ nhảy cao đưa đầu gối thẳng thừng đến cằm, nhân lúc loạng choạng mà một phần nữa xoay người dựa vào cánh tay đang dần hạ xuống đó mà lần nữa dùng đầu gối đánh thẳng vào thái dương.
"Ầm" đó chính là tiếng tảng đá rơi xuống, Dạ Trung Kiên mất một chút thời gian để đứng dậy bởi vì đòn cuối cùng đó Tuệ Lâm không muốn hạ sát nên kiềm hãm lại sức mạnh, cũng vì điều đó mà bong gân nhẹ.
Trọng tài lập tức hô, dù sao cũng đã có nhiều năm kinh nghiêm quan sát.
- Tuệ Linh Lâm thắng.
Dã Trung Kiên không phục bởi vừa hô xong thì đã tỉnh lại, nói.
- Ta không chấp nhận.
Trọng tài nói.
- Nếu như không phải Tuệ Linh công tử kiềm hãm lực thì lúc này không còn tỉnh dậy mà là xác chết, đó là xác chiêu.
Bên dưới Dương Duy Cường vừa nhìn là biết đó là cước pháp của Dương gia, chưa từng truyền ra ngoài, bản thân cũng vô cùng hoài nghi, nhưng chưa chứng thực, chưa thể nói gì, trong lòng chỉ cầu mong hy vọng mà thôi.
Trận tiếp theo giữa Âu Dương Mỹ Hương và Diệp Lam Hồng, chưa điều trị xong thì đã có tiếng la hét vang lên, cái mùi tanh xộc màu mũi, Tuệ Lâm vừa băng xong thì liền phóng ra, nhìn thấy Diệp Lam Hồng một tay đầy máu còn người đang nằm trên sàn chính là Âu Dương Mỹ Hương, trọng thương nghiêm trọng.
Âu Dương Ngỗ Bính kịp thời xuất hiện nhưng quyền đối quyền, không kháng lại sức lực của đối phương mà bị đánh bay ra ngoài sân đấu, nhờ vậy mà không có án mạng, thẳng thừng nói.
- Chỉ là tỷ thí, tại sao ngươi lại ra tay nặng như vậy?
Diệp Lam Hồng im lặng không đáp, quay lưng vào trong, lúc xuống nghỉ ngơi khi đi ngang qua Tuệ Lâm, cả hai đã nhìn nhau mà dò xét, bởi vì không nhìn thấy rõ trận đấu nên Tuệ Lâm rất hoài nghi về nữ nhân này, Quyền thần điện thực sức là công pháp mạnh mẽ như vậy sao.
Cung nữ Kim Oanh theo lời dặn của chủ tử đến dẫn Tuệ Lâm đến.
- Công chúa.
- Được rồi lui ra đi.
Đại công chúa đối với sự việc vừa rồi vô cùng lo lắng, người đã đi hết thì nói.
- Tuệ Lâm có ý kiến gì cho chuyện này không?
- Vừa rồi ở trong băng bó không nhìn ra được mọi chuyện, công chúa có thể diễn tả một chút không!
- Hai người bọn họ một quyền lao đến, và Âu Dương Mỹ Hương đã văng ra, có lẽ là nội thương nên đứng không vững, Diệp Lam Hồng thời cơ nên đã thẳng tay nếu như không có người xen vào có lẽ đã có án mạng, nhưng mục đích của nữ nhân này làm đến mức đó là gì?
- Lúc cô nương đó xuống sân có đi ngang qua nhau, quả thực khó lường, chưa rõ như thế nào, nhưng trận đấu tiếp theo dù muốn hay không cũng phải đánh.
- Thắng được không?
- Chưa nói trước được, Dã Trung Kiên sử dụng đao pháp đơn giản nên không khó để lật thế cờ, còn vị cô nương này, nói khó không khó, nói dễ không dễ, chỉ có thể là tuỳ cơ ứng biến.
- Nhưng chân của Tuệ Lâm thì sao?
- Trước mắt không đáng ngại, chẳng qua để chắc chắn công chúa có thể mang đến 2 thanh sắc tốt nhất không, biến nó thành nơi phòng ngự cũng không tồi.
- Tuệ Lâm nghĩ đối thủ thực sự sẽ tấn công?
- Không phải suy đoán là chắc chắn, dựa theo cách đấu vừa rồi ít nhiều gì đây cũng chính lợi thế cho vị cô nương ấy, nhưng chúng ta có thể biến từ thế khó thành ưu điểm, chỉ cần đối phương sơ hở, trận đấu đó ta có thể thắng.
- Chỉ một lần???
- Vâng, công chúa đừng quá lo lắng, còn nữa ta biết được vị trí của Tuệ Linh gia, sau khi ổn định tình hình sẽ đến đó một chuyện, vừa rồi có sử dụng cước pháp của Dương gia, mà bắt gặp ánh mắt của đệ ấy, e rằng đã bị phát hiện rồi.
- Sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện thôi, còn một chuyện nữa!
- Nếu là chuyện hôn ước thì công chúa không cần lo nghĩ đâu, trước mắt chúng ta chưa thành thân còn có thể nghĩ biện pháp, dù sao cũng chỉ là hôn ước mà thôi.
- Bổn cung cũng mong là vậy...