- Công chúa, liệu có thể cho chúng thần tiếp chuyện với công chúa được không?
- Vậy các ngươi muốn nói gì với bổn cung?
Như được phép bọn họ rất nghiêm túc xếp hàng ngồi trên mặt đất cách xa theo đúng lễ nghi quân thần, Tuệ Lâm thấy vậy cũng không mang đến chỗ xách nước để 5 người kia tẩy rửa ra tiếp chuyện công chúa, như bắt được vàng, bọn họ lập tức đặt thùng nước xuống, nhanh chóng tẩy rửa đến cùng với bọn họ.
- Bảo mọi người dựng một mái che lên đừng để mọi người bị say nóng
- Tuân lệnh
Mấy người ngồi dưới theo lệnh dựng lên một mái che cho mọi người nói chuyện, bọn họ mang bánh nước trong phòng họp mang đến cho mọi người, chưa ai nghĩ dám hỏi chuyện đại công chúa nhưng những người ở đây không sợ uy quyền ngược lại rất thả lỏng ăn bánh uống trà hỏi hang, 5 giám quân ngược lại lúc này chạy đôn chạy đáo phục vụ bọn họ.
Tuệ Lâm nhìn bọn họ thì hài lòng, đi gánh nước dù sao thiếu nước cũng không thể bưng trà hầu công chúa, cũng tiện thể luyện thể lực.
Bá Đạt đi quanh thấy cảnh đó hơi lạ, hỏi:
- Tại sao tướng quân lại làm việc này?
- Bọn họ đang tận hưởng thì sẽ không ai làm nhiệm vụ này, lâu lâu có một ngày vui vẻ như vậy, thân là tướng quân phải nghĩ cho người của mình, ở đây khắc nghiệt nhưng không có nghĩa là khó khăn, ngược lại là nơi tốt để rèn luyện, chắc đại nhân đây đã thử với đám bia cung tên kia.
- À đúng là rất khó
- Nếu nắm được tình hình thì không gì là không được, nếu như đại nhân giúp ta thì ta sẽ chỉ điểm đại nhân
Hai người cật lực vác nước, và rất nhanh đã đầy những lu nước lớn, rồi tiến đến chỗ bắn tên, Tuệ Lâm lấy ra 2 cây cung
- Của đại nhân đây
- À đa tạ
- Bắn tên không đơn giản là bắn mà là một hành động lặp đi lặp lại rất nhiều lần, và phải xác định được thời điểm, nếu thuần thục sẽ dự đoán được mũi tên sẽ bắn đến đâu cũng như dự đoán được đường tấn công của địch
Hít một hơi thật sâu Tuệ Lâm dương cung đem nhịp thở cùng hòa vào không khí, một mũi tên bắn trực tiếp vào hồng tâm trên thân cây, Bá Đạt thực sự không ngờ có người có thể bắn được vào đấy, cảm thán:
- Điên thật
- Đại nhân thử xem
Bá Đạt theo lời hướng dẫn hít một hơi thật sâu, tâm phải tỉnh để cảm nhận xung quanh, thế nhưng chỉ bắn vào được hồng tâm của bao cát mà thôi, đang lúc này quay sang hỏi Tuệ Lâm thì đột nhiên thấy người giương cung một lúc 3 mũi trực tiếp theo thuận theo cơn gió biến mất tầm nhìn nhưng ghim trực tiếp vào cổ của hắc y, huýt một tiếng rất dài, lập tức những binh lính ở đó chuyển sang phòng ngự vây quanh chỗ của công chúa.
Tuệ Lâm nghiêm túc, nói:
- Chúng ta trở lại thôi, bọn chúng dám làm thất thoát nước, ta lấy máu bọn chúng đổ vào
Triệu Lữ lên trước cùng Chu Nam đứng đầu, chặn đường đến hắc y trước mắt, phía sau có Bình Thiên và huynh đệ Lưu Thành, Lưu Tuấn, mỗi bên chịu bao quát trong tầm nhìn hơn nữa binh lính chuyên tập chú ý phía trước, đây là những gì bọn họ đã được nghe qua
Tuệ Lâm mang mũi tên trên lưng, tay dương cung yểm trợ cấp dưới của mình, Bá Đạt ở bên cũng cảm thấy hổ thẹn trước vị tướng trẻ này, nhưng là người nghe rõ từng câu từ sân tập bắn vào đến chỗ công chúa.
- Đám côn trùng này, đánh vậy còn dám xuất hiện nữa
Chạy đến chỗ của Lưu Tuấn, một thanh kiếm được ném đến, cả hai gật đầu hiểu ý, Tuệ Lâm cùng Bá Đạt xuất kích để Cao đại nhân bên cạnh đại công chúa bảo hộ, hắc y hơi bị cao tay nhưng Tuệ Lâm cũng không phải người bình thường.
Cầm chắc thanh kiếm, hét lên.
- Lên
Nhưng không phải là thuộc hạ lên mà tiếng hét đó bảo những người quản chắc vòng vây bảo vệ công chúa, bản thân sẽ lên giết địch không được làm hỏng đội hình, Chu Nam nhanh chóng kéo Bá Đạt quay lại thủ hộ, với thanh kiếm của mình Tuệ Lâm mở ra phong ấn thì triển cước pháp của Dương gia biến hắc y tấn công thành xác rụng xuống, hơn nữa đánh toàn vào yếu điểm, một chiêu tước đi mạng sống, rất gọn gàng. Đây là dùng một địch trăm trong truyền thuyết Dương Trương Kiên đã từng sử dụng.
Lần nữa Tuệ Lâm hét lên, âm điệu có đầy tức giận đồng thời cũng phong ấn:
- Giết
Lúc này binh lính xông ra, 5 người vây thành vòng tròn bảo vệ đại công chúa, đều là mình đồng da sắt được rèn luyện, tuy có thương tích như không ai thiệt mạng, riêng Tuệ Lâm từ đầu đến chân đều là máu, thanh kiếm đã gãy cũng phải gãy chỉ còn cán kiếm, mấy vũ khí lui về, Tuệ Lâm nhìn quanh một lượt, vũ khí đang ở phòng không thể không lấy được, tình thế gian nan vô cùng.
- Bình Thiên giữ vững đội hình
- Vâng
Tuệ Lâm xông vào phòng lấy ra thanh kiếm rồi lại đi chém người, một thanh kiếm lưỡi mỏng dễ dàng uống lượm như một sợi dây xin tí huyết, máu địch không biết bao nhiêu, bọn họ không toàn mạng rời đi cũng chẳng còn kẻ nào để khảo, Tuệ Lâm không vui
- Tức thật lại xổng mất
Quay sang binh lính, ra lệnh
- Dâng cao tinh thần, địch vẫn chưa hoàn toàn rút binh, giữ vững đội hình
Quả nhiên lại đến nửa giờ sau lại thêm một toáng hắc y khác, những lần này Tuệ Lâm đã có chuẩn bị đem trói lại vào tên tuyệt đối không cho tự sát, còn lại giết sạch, bọn họ dám chạy thì có nghĩa là đã vào trận cuối, Tuệ Lâm không để chúng thoát và thẳng thừng kéo cung mũi tên trực tiếp ghim lên cây ở không xa đó.
Tuệ Lâm thấy không trúng thì tức giận dậm chân.
- Con rắn chết tiệt, lại chạy mất
Sau khi ổn định quan sát xung quanh, ra lệnh
- Giữ khoảng cách, chuẩn bị lửa, thiêu
Đám lửa cháy lớn đánh động đến những doanh trại khác, cái bọn họ thấy là đốt người, hơn nữa còn vài người mặc hắc y đang ở đó chịu trói, Cao Đức An ngạc nhiên ra mặt khi chứng kiến cảnh đó, nhanh chóng trấn tĩnh lại bản thân, bẩm:
- Công chúa nếu còn ở lại đây e rằng sẽ khiến cho bọn họ khó lòng ăn nói.
- Được rồi, quay về thôi, Cao đại nhân hãy thay bổn cung thưởng cho bọn họ
- Tuân chỉ
Triệu Lữ miệng nhanh hơn não liền lên tiếng:
- Bẩm công chúa, còn bức tranh...
Tuệ Lâm nhấn đầu tên nhanh miệng xuống, cùng cúi người thay mặt xin lỗi
- Xin công chúa đừng để ý
- Sau khi suy xét bổn cung trở về sẽ có câu trả lời rõ ràng cho các binh sĩ, Dương tướng quân tuổi trẻ đa tài thật khiến bổn cung ngưỡng mộ, sẽ không trách phạt gì.
- Đa tạ công chúa tha tội
Người đi rồi, các đại tướng quân cũng đã biết chuyện, miễn sao không ảnh hưởng đến kế hoạch riêng của bọn họ là được, hơn nữa hắc y sau khi điều tra nhất quyết không nói ra bất cứ điều gì, còn nhân lúc không ai chú ý tự sát trong ngục.
Trong phòng của công chúa, Kim Oanh khó hiểu hỏi:
- Tại sao bọn chúng lại tấn công vào thời điểm đó?
- Ngươi theo bổn cung lâu như vậy còn không đoán được sao, bởi vì thông tin của bọn họ giống như ta, sẽ nghĩ khi Bá Đạt rời đi bên cạnh không ai có đủ khả năng bảo vệ được ta, nhưng không ngờ doanh trại của Dương tướng quân quá tinh nhuệ, dùng một địch trăm vẫn không ai thiệt mạng. Bá Đạt hôm nay đã nói chuyện riêng với vị tướng quân ấy thấy sao?
- Bẩm công chúa, người này tuy là tướng nhưng không bỏ quên việc rèn thân thể, luôn vì di nguyện của người cha quá cố, thu hẹp diện tích hoang mạc, thật sự rất phi thường, cũng là người đầu tiên phát hiện đám hắc y, lúc trước có lẽ vì giải quyết bọn họ mà rời đi, con rắn mà tướng quân nhắc đến có thể là kẻ luôn bám theo chúng ta.
Cung nữ Nhật Tú, tuy rằng không miệng lưỡi như Kim Oanh nhưng là người tận tụy trung thành, thấy chuyện không hoảng, một người tỉnh táo trong mọi chuyện, lên tiếng:
- Công chúa, từng chiêu của vị tướng quân đấy đều là sát chiêu, một chiêu lấy mạng đi một người là hoàn toàn được, nô tì nhìn ra trong đó có một chút võ công của phái Minh Lâm trong đó.
Bá Đạt nói:
- Phái Minh Lâm trước giờ không can dự triều chính, lời thề nhập môn chính là nó nên rất nhiều nhân tài cho đất nước đều chôn vùi ở đấy, nếu thật sự có liên hệ thì đó là ai? Và triều đình cũng đã bãi tòng quân với những đệ tử của phái Minh Lâm
Nhật Tú nói:
- Không rõ tại sao? Nhưng lúc một địch nhiều đó, cước pháp vị tướng này dùng thật sự rất giống với cựu đề đốc Dương Trương Kiên sử dụng, nếu như hai người là cha con thì thật sự là một người tài
Kim Oanh nói:
- Ý của ngươi là muốn người này ở dưới trướng chúng ta
Nhật Tú gật đầu thay vì nói, công chúa Hải Châu ngược lại rất đắng đo, bởi người duy nhất bản thân chưa từng thấy rõ mặt chính là vị tướng này, luôn cúi đầu phục lệnh.
- Người này diện mạo thế nào?